Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-06-2021] Có lần tôi cùng hai học viên quyết định luyện công sau khi học Pháp. Tôi bắt đầu đau sau khi ngồi đả tọa được 20 phút, và trong 10 phút cuối, chân tôi đau không chịu nổi. Khi 50 phút đã trôi qua, và thấy các học viên khác vẫn đang kiên trì, tôi không muốn bỏ cuộc.

Tôi chưa bao giờ bị đau như vậy, và cơn đau không dữ dội như khi tôi đả tọa vào buổi sáng. “Có thể kiên trì thêm một giây nữa không? Nhất định.” Câu hỏi này và câu trả lời đã được mô tả trong một bài chia sẻ mà tôi đọc được trên trang web Minh Huệ về một học viên trải qua bức hại tàn khốc trong tù. Tôi cũng dùng cách tương tự. Cơn đau từ từ giảm và dễ chịu đựng hơn. Tôi thở một hơi dài vào giây cuối cùng và rất vui vì đã kiên trì được.

Có lần, tôi gặp một học viên khác trong khi giảng chân tướng. Cô ấy chia sẻ về việc cô ấy thức dậy lúc 2 giờ sáng để luyện công và đả tọa trong hai giờ đồng hồ. Tôi nghĩ đây là điểm hóa để tôi ngồi đả tạo trong hai giờ đồng hồ và nói: “Được rồi, ngày mai tôi cũng sẽ cố gắng đả tọa trong hai giờ đồng hồ.”

Lúc đầu, tôi nghi ngờ và không chắc liệu mình có thể đả tọa được trong hai giờ đồng hồ hay không. Giữ nghi tâm trong lòng, tôi bắt đầu luyện bài công pháp thứ năm. Cơn đau không thể chịu đựng được khi đến 45 phút cuối. Khi chỉ còn 20 phút nữa, tôi cảm thấy mình đã đến cực hạn.

Tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ khi so sánh bản thân mình với các học viên khác. Tôi nghĩ về việc làm thế nào mà các thầy yoga có thể ngồi trong nước hoặc bị chôn trong lòng đất nhiều ngày, trong khi tôi thậm chí còn chưa đến hai giờ đồng hồ. Đột nhiên, tôi có niệm nghĩ rằng tôi cũng muốn ngồi trong nước.

Sư phụ giảng:

“Ấn Độ có rất nhiều thầy yoga, có thể ngồi tọa trong nước hàng mấy ngày liền, chôn xuống đất mấy ngày liền” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Gần như ngay lập tức, cơn đau của tôi biến mất và tôi không còn cảm thấy nóng nữa. Tôi cảm thấy mát mẻ và như thể tôi đang chìm trong nước. Ngay cả khi nhạc kết thúc, tôi vẫn muốn đả tọa thêm hai hoặc ba giờ đồng hồ nữa. Tôi đã thực sự trải nghiệm được sự thần kỳ của tu luyện.

Chiều hôm đó, sau khi học Pháp nhóm xong, các học viên chia sẻ về việc họ cảm nhận được trường năng lượng mạnh mẽ trong lần luyện công trước như thế nào. Họ muốn luyện công [trong trạng thái] như lần trước. Tôi quyết tâm đả tọa lại sau khi đã đả tọa hai giờ đồng hồ vào buổi sáng, và ngồi song bàn khi học Pháp nhóm.

Chân của tôi bắt đầu đau dữ dội sau 20 phút đầu tiên và tôi đang suy nghĩ về việc làm thế nào để đột phá lần này. Khi mở mắt ra, tôi thấy vị học viên kia đang cau mày và chịu đựng cơn đau ở chân của cô ấy.

Sư phụ giảng:

“nét mặt mang ý an hoà” (Chương II: Đồ hình và giải thích động tác, Đại Viên Mãn Pháp)

Vậy sao chúng ta không giữ nét mặt an hòa? Tôi nghĩ mình có thể làm được và bắt đầu mỉm cười.

Khi tôi mỉm cười, điều bất ngờ đã xảy ra. Mọi đau đớn và khó chịu của tôi từ từ biến mất, điều này thực sự khiến tôi ngạc nhiên. Tôi rất cảm động trước Phật ân hạo đãng và đã rơi nước mắt. Tôi không muốn bỏ chân xuống.

Tôi thường nhận được lợi ích khi đọc các bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ. Hôm nay tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình để mang lại lợi ích cho người khác. Đây là những gì tôi đã ngộ được ở tầng thứ của mình và hy vọng rằng chúng ta sẽ cùng nhau đề cao.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/13/425784.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/16/194106.html

Đăng ngày 01-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share