Bài viết của đệ tử Đại Pháp Hồng Kông

[MINH HUỆ 15-06-2021]
Kính chào Sư phụ tôn kính!
Chào các bạn đồng tu!

Tôi làm việc tại tòa soạn The Epoch Times Hồng Kông. Những đồng tu quen thuộc đều biết ở đây thiếu hụt nhân lực, lại thêm thường xuyên đối mặt với áp lực của tà ác. Để đảm bảo vận hành kinh doanh thường ngày của The Epoch Times, phần lớn đồng nghiệp chúng tôi mỗi người kiêm nhiệm nhiều chức vụ, và chức trách cũng thường xuyên thay đổi tùy theo chiến lược của chỉnh thể. Giữa những thay đổi này thì “vứt bỏ tự ngã, phối hợp chỉnh thể” trở thành điều thiết yếu.

Kiên trì truyền rộng chân tướng trong hoàn cảnh khó khăn, người dân Hồng Kông cuối cùng cũng thức tỉnh

Năm 2019, The Epoch Times đã thành công đặt kệ báo tại 500 cửa hàng tiện lợi, toàn bộ nhân viên tòa soạn từ biên tập cho đến sắp chữ, từ bán hàng cho đến kế toán, các đồng nghiệp của từng phòng ban đều phối hợp chỉnh thể gia nhập vào đội bán hàng để thực hiện mục tiêu niêm yết.

Nhưng tiếp theo đó là cửa hàng tiện lợi không thể chịu được áp lực đến từ Trung Cộng, họ đã hạ kệ báo của The Epoch Times xuống trong vòng ba tháng. Sau đó, chúng tôi đã tiếp tục bán hơn 100 tờ báo, tạp chí, sách v.v. Của The Epoch Times, bên cạnh đó tăng cường báo điện tử, tuần báo miễn phí, giúp cho các khách hàng quảng cáo không bị ảnh hưởng. Dựa vào bán báo để vận hành kinh doanh của The Epoch Times trong một thời gian ngắn là việc không thể thực hiện. Chúng tôi cần phải nghĩ đến nhiều biện pháp khác nhau.

Khi đó, ngay đúng lúc mở màn phong trào “Phản đối Luật dẫn độ” ở Hồng Kông, chúng tôi đã bắt đầu lên tuyến đầu đưa tin và sản xuất video. Một số đồng nghiệp từ bộ phận bán hàng vừa tự học cách cắt ghép video, vừa làm biên tập cắt ghép video trên mạng xã hội. Trong tình huống không có bồi dưỡng tập huấn, không có thời gian, không có nhân lực, chúng tôi đã bắt đầu kinh doanh tờ báo liên hợp giữa The Epoch Times và New Tang Dynasty (NTD) phiên bản Hồng Kông với video trên mạng xã hội.

Hồng Kông vào tháng 8 năm 2019, phong trào “Phản đối Luật dẫn độ” của người thường hừng hực khí thế dưới thiên tượng biến hóa. Các phóng viên đồng nghiệp vẫn luôn ở tuyến đầu trong mưa bom bão đạn. Vào cuối tuần, chương trình phát sóng trực tiếp của chúng tôi luôn có mấy kênh phát sóng cùng một lúc, mỗi kênh được luân phiên phát từ 4 giờ đến 8 giờ đồng hồ. Sự thật đã được ghi hình lại và lan truyền rộng rãi dưới ống kính của phóng viên.

Người phụ trách biên tập ở hậu trường lần lượt chỉnh sửa và đăng tải những câu chuyện cảm động lòng người, thời khắc xung đột và sự kiên trì của người dân Hồng Kông. Mỗi video có ít nhất từ hàng nghìn đến hàng trăm nghìn lượt xem. Tỷ lệ xem hàng ngày bình thường đạt từ 1 triệu đến 3 triệu lượt, tỷ lệ xem video cao nhất là 6 triệu lượt, và có hơn 1 triệu lượt khán giả không lặp lại trong vòng một ngày. Trong vòng một năm, số người đăng ký đã là 400 nghìn, phần lớn là người bản địa Hồng Kông, 90% khán giả nói tiếng Quảng Đông. Có nghĩa là phần lớn người Hồng Kông dùng điện thoại di động xem mạng xã hội đều đã xem qua bản tin của chúng tôi. Trước đây, phần lớn người dân Hồng Kông không hiểu và không quan tâm đến chân tướng Đại Pháp và tờ báo The Epoch Times, thậm chí có người còn xem thường chúng tôi. Nhưng lần này, rất nhiều người Hồng Kông đã minh bạch chân tướng Đại Pháp thông qua The Epoch Times.

Rất nhiều người Hồng Kông trên phố nhìn thấy phóng viên của chúng tôi, không những họ tự nguyện tiếp nhận phỏng vấn, mà còn biểu đạt tiếng lòng của mình hết sức cảm động. Mỗi ngày đều có không ít người dân cúi chào nói lời cảm ơn với phóng viên của chúng tôi, có người còn khóc lóc xin lỗi. Rất nhiều người nói: Xin lỗi, trước đây chúng tôi đã hiểu lầm các bạn, tôi sai rồi, những điều các bạn nói hóa ra đều là sự thật, hóa ra Pháp Luân Công không phải là X giáo, hóa ra The Epoch Times lên tiếng vì chúng tôi, hóa ra các bạn dũng cảm đến vậy. Cũng có phóng viên lúc tính tiền cơm tại nhà hàng mới phát hiện là đã có người giúp cô ấy trả tiền rồi. Còn có phóng viên đang ở hiện trường phát sóng trực tiếp nhận được nước, đồ ăn và cơm hộp do người dân gửi tặng. Còn có người do đã hiểu rõ chân tướng, sau này họ trở thành phóng viên tình nguyện của chúng tôi. Có một lần, phóng viên tình nguyện bị đảng phái thân cộng dùng dao nhọn tấn công trên phố, một người Hồng Kông đã bị thương vì đỡ nhát dao cho cậu ấy, hóa ra người này là fan hâm mộ mới của The Epoch Times.

Những người biểu đạt tiếng lòng trên mạng còn nhiều hơn nữa, lúc mới đầu “đội quân 5 xu” và “tiểu phấn hồng” thường hay tấn công, nhưng chúng tôi quá bận để quản lý nó, kết quả là càng ngày càng có nhiều cư dân mạng tự phát giảng chân tướng Pháp Luân Công, tự động đưa trường chính diện vào nền tảng. Có một lần trong lúc phóng viên đang ghi hình trực tiếp nói chuyện với chuyên gia ở bên cạnh rằng phóng viên cần phải chạy thật nhanh, đúng lúc đó nhìn thấy chuyên gia này đang mang giày chạy, rồi nói là cô ấy cũng cần mua một đôi giày chạy, thế là có khán giả lập tức đưa cho cô ấy 500 đồng bảo phóng viên đi mua giày. Một lát sau, một khán giả khác lại đưa cho cô ấy 500 đồng, bảo cô ấy phải mua đôi giày nào tốt một chút.

Trước đây do người Hồng Kông không phân biệt rõ Trung Cộng và Trung Quốc, ngay cả phóng viên The Epoch Times nói tiếng Quảng Đông không rành cũng bị coi thường. Trong phong trào “Phản đối Luật dẫn độ”, mọi người đều bội phục phóng viên tuyến đầu của chúng tôi, họ bày tỏ sự khen ngợi và kính phục phóng viên đã vì người dân đột phá khó khăn và kiên trì đưa tin bằng tiếng Quảng Đông. Còn có một lần nọ, đồng tu lớn tuổi ở điểm chân tướng bắt được một kẻ lưu manh phá hoại điểm chân tướng, do đồng tu lớn tuổi không rành tiếng Quảng Đông nên người qua đường lúc ban đầu hiểu nhầm đồng tu chúng tôi là đặc vụ Trung Cộng, nhưng sau khi xem tài liệu chân tướng Đại Pháp thì ông ấy lập tức túm lấy kẻ xấu và chủ động làm chứng cho đồng tu.

Tôi có cảm thụ sâu sắc trong quãng thời gian đưa tin, Sư phụ và chúng Thần vẫn luôn ở bên cạnh trợ giúp chúng tôi khuếch trương tầm ảnh hưởng. Có mấy lần chúng tôi đưa tin độc quyền đều là những cơ hội tốt trời ban. Và những bản tin này không những được lan truyền rộng rãi trong quần chúng, mà còn thể hiện ra trí huệ, sự dũng cảm và ung dung không sợ hãi của phóng viên chúng tôi.

Có một lần phóng viên quan sát và nghi ngờ có đặc vụ giả trang làm phóng viên, kết quả là chúng tôi đã vạch trần tên đặc vụ Trung Cộng mang theo bảng tên phóng viên giả. Nhiều người dân thông qua đường dây nóng để phơi bày thân phận của người này, hắn ta là thành viên của Hội Chính hiệp, tổ chức xã hội đen có quan hệ mật thiết với cảnh sát, cuối cùng còn phát hiện ra hắn ta là thành viên của Hội Thanh niên Quan ái và đã từng xuất hiện trong hoạt động phỉ báng Pháp Luân Công, hắn ta đã bị chụp hình lại, việc này cho thấy Trung Cộng đã xâm nhập vào Hồng Kông nghiêm trọng, dẫn đến quan chức, doanh nhân và xã hội đen cấu kết với nhau để cho Trung Cộng lợi dụng.

Người Hồng Kông khi đó đã mở rộng tầm mắt rất nhiều. Do đã nhìn rõ Trung Cộng nên họ cũng nhìn rõ những kênh truyền thông bị Trung Cộng mua chuộc, phán đoán sự tình thật giả cũng thanh tỉnh hơn nhiều. Người dân thường hay nói câu cửa miệng là hiện nay Hồng Kông chỉ còn lại The Epoch Times và một kênh truyền thông có lương tâm khác.

Nhớ lại lúc Trung Cộng vừa mới bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, chỗ đột phá tâm sợ hãi tốt nhất là phát truyền đơn trên phố, người dân không hiểu sự thật thường hay mắng chửi chúng tôi, nhục mạ chúng tôi, có khi còn xé tờ rơi quăng vào mặt chúng tôi, thậm chí có khi còn nhổ nước bọt, nổi cơn tam bành, khi đó người thường có thể cầm lấy một tờ truyền đơn đã là phản ứng tốt lắm rồi. Mãi cho đến hôm nay, người Hồng Kông đã xoay chuyển 180 độ, tôi thật sự thấy cảm khái khôn nguôi.

Trong nhiều ấn bản báo chí tiếng Hoa, The Epoch Times Hồng Kông đã trở thành chỗ dựa trong lòng chúng sinh. Tôi cảm thấy mình đã tiến một bước lớn gần hơn với yêu cầu The Epoch Times trở thành kênh truyền thông đệ nhất thế giới của Sư phụ. Hết thảy mọi thứ diễn ra đều thật thần kỳ. Chúng tôi không có nhân lực, đồng tu hải ngoại đã đến hỗ trợ đưa tin ở tuyến đầu, ở phía hậu phương thì cắt ghép biên tập, làm phụ đề, hiệu đính, biên tập, thiết kế. Nó cũng giúp chúng tôi hình thành cơ hội tốt phối hợp với nhau trong chỉnh thể, lúc cảm thụ sâu sắc các đồng tu có bối cảnh văn hóa khác nhau và trình độ học vấn khác nhau đang cùng nhau phối hợp cũng chính là cần phải vứt bỏ tự ngã. Đôi khi ngay cả cho rằng đó là việc đúng đắn, nhưng nếu mọi người có ý kiến khác nhau, hoặc do các chủng nguyên nhân mà không thể lập tức đạt được mục đích, thì chúng tôi cần phải lùi một bước, chỉ có thấu hiểu lẫn nhau mới có thể nhanh chóng cải biến trạng thái, khi đó Thần sẽ giúp đỡ làm thành mọi việc.

Năm nay, hệ thống tư pháp Hồng Kông sa sút, rất nhiều nhân sỹ dân chủ nổi tiếng ở Hồng Kông bị kết án. Trong tâm thái thất vọng, có nhiều người Hồng Kông đã lựa chọn di dân. Một lần nọ, có người dân khuyên một vị luật sư nhân quyền nổi tiếng rời khỏi Hồng Kông, nhưng ông ấy không hưởng ứng, ở nơi hiện trường ông ấy hỏi đồng nghiệp chúng tôi: “Các anh tính thế nào?” Đồng nghiệp trả lời với ông ấy rằng, Trung Cộng chính là muốn người Hồng Kông rời đi, như thế thì âm mưu của nó mới thành hiện thực, chúng tôi không ai đi hết. Ông ấy nói: “Tôi cũng giống các bạn! Hai mươi năm trước các bạn từng nói đây là tranh giành hình thái ý thức, lúc đó tôi thật sự không thể nào hiểu được.”

Tháng 11 năm 2019, xưởng in của The Epoch Times đã bị lưu manh Trung Cộng phóng hỏa. Tháng 4 năm 2021, xưởng in của The Epoch Times lại bị lưu manh Trung Cộng phá hoại. Nhiều điểm chân tướng Đại Pháp bị tấn công trong mấy ngày liền. Miệng lưỡi Trung Cộng đăng bài bôi nhọ tấn công Đại Pháp mấy ngày liền. Không ít học viên hải ngoại cũng lo toát mồ hôi thay cho chúng tôi, có người thậm chí còn khuyên học viên Hồng Kông rời khỏi Hồng Kông. Thế nhưng, đệ tử Đại Pháp là hy vọng đắc cứu của chúng sinh ở một phương này, chúng tôi làm sao có thể bỏ đi được? Người thường rất khó thoát khỏi sợ hãi. Nhưng đệ tử Đại Pháp có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, ở đâu cũng là tu luyện, giảng chân tướng, cứu chúng sinh, vậy thì còn lo gì nữa?!

Tu tâm bỏ chấp trước trong hoàn cảnh gia đình và công tác

Tôi còn nhớ từ năm 2013 đến 2019, người nhà tôi ở Trung Quốc đại lục bị Đội an ninh quốc gia Trung Cộng sách nhiễu, Trung Cộng đã gây áp lực và đe dọa tôi thông qua người nhà. Người nhà không tu luyện lo lắng cho an toàn của cả nhà và hoàn cảnh giáo dục của mấy đứa nhỏ nên đã ép tôi di dân ra nước ngoài, nhưng tôi vẫn luôn trì hoãn việc này. Trong tâm tôi hiểu rõ sứ mệnh của mình ở Hồng Kông, nếu không phải vậy thì sẽ không để tôi sinh sống và học tập ở Hồng Kông trong 20, 30 năm; tôi đắc Pháp ở hai nơi là Hồng Kông và Bắc Kinh, hơn nữa kể từ năm tốt nghiệp đại học, The Epoch Times Hồng Kông bắt đầu xuất bản in ấn và tôi đã trưởng thành cùng với The Epoch Times trải qua biết bao mưa gió.

Sư phụ giảng:

“… không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ. Không phải là miễn cưỡng, mà là thản nhiên vứt bỏ nên đạt được.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Trong tâm tôi nói với Sư phụ, con đường tôi đi Sư phụ nói mới được tính, cho dù tôi đang ở đâu hay làm gì, tôi đều dốc hết sức giảng chân tướng cứu chúng sinh. Lúc tôi không có tâm sợ hãi lo lắng người nhà bảo tôi di dân thì sự việc đã xuất hiện chuyển biến.

Năm 2020, virus Trung Cộng bùng phát, các hãng hàng không hủy chuyến bay, toàn thế giới đâu đâu cũng là virus, người nhà cho rằng Hồng Kông vẫn còn an toàn. Như vậy, tôi đã thuận tình hợp lý ở lại Hồng Kông. Bầu cử Tổng thống Mỹ cuối năm 2020 khiến người nhà càng nhìn rõ hơn xu hướng thiên tả của các nước Âu Mỹ trái lại có ảnh hưởng tiêu cực đến người trẻ. Còn như hoàn cảnh giáo dục của con trẻ và hoàn cảnh tu luyện, tôi không thể dựa vào việc gửi cháu đến nơi có hoàn cảnh tu luyện tốt, mà tôi cần phải từ trong tu luyện của mình mới có thể giáo dục cháu được tốt.

Năm 2019, tôi bắt đầu làm quản lý bán hàng. Đầu năm 2020, do có thay đổi đồng nghiệp bên bộ phận biên tập nên tôi lại được sắp xếp quản lý nhiều phòng biên tập. Ở công ty người thường được thăng chức quản lý là vì danh lợi, nhưng làm quản lý ở The Epoch Times có nghĩa là đối diện với nhiều mâu thuẫn và nhiều trách nhiệm hơn. Tôi thích mình làm thiết kế, đi gặp khách hàng cùng với đối tác, hàng ngày giảng chân tướng và mang lại thu nhập cho The Epoch Times, có thể cứu độ chúng sinh nữa. Nhưng tôi cũng biết thân làm đệ tử Đại Pháp, hạng mục yêu cầu thì tôi chỉ có thể đi hỗ trợ và cần phải gánh vác trách nhiệm. Tôi biết đó đều là quan mình cần phải vượt qua ── mình cần phải dám đối diện với những ý kiến khác nhau của người khác, thậm chí có thể là những chỉ trích phàn nàn vô cớ, hơn nữa cần phải vứt bỏ những việc và người mà tôi nhìn không thuận mắt, thật sự làm được thản nhiên bất động tâm. Đây xác thực là đại quan rất khó vượt qua đối với tôi trước đây. Nhưng đã an bài cho tôi thì chính là Sư phụ để tôi nhất định phải đề cao.

Có lẽ là ảnh hưởng từ cha tôi, từ nhỏ tôi là một người không phân trắng đen, hay bất bình quản việc không đâu. Trước đây tôi cho rằng nó là ưu điểm, nhưng đến lúc tu luyện, tôi mới phát hiện nó cũng trở thành một chấp trước mình cần phải tu bỏ. Trước đây tôi làm thiết kế, người nào không làm theo tôi nói thì tôi sẽ quở trách không thương tiếc; về sắp chữ in ấn, cắt ghép video, yêu cầu về trang in hoặc thu nhỏ hình ảnh, người nào không làm theo mẫu in thì tôi nhất định bắt đối phương sửa cho bằng được; khi làm bất cứ việc gì, tôi vẫn luôn cho rằng ai không làm theo yêu cầu chính là không nghiêm túc, tôi bảo người ta sửa, nếu nói mãi không nghe thì lời lẽ của tôi sẽ mang đầy chỉ trích, đôi khi tôi còn cao giọng phàn nàn, “bạn có làm sai hay không” đã trở thành câu nói cửa miệng của tôi. Nó không những phản ánh vào hạng mục Đại Pháp tôi đang làm, mà cũng phản ánh vào hoàn cảnh gia đình.

Khi con trai tôi học lớp Năm, thành tích cả năm đột nhiên rớt từ hạng nhất xuống hạng trung bình, tôi phát hiện kể từ khi cháu có điện thoại di động là bắt đầu học hành chểnh mảng, cháu lén chơi điện tử trên điện thoại. Tôi rất nóng giận, cảm thấy mình đã cùng con học qua Pháp lý của Sư phụ về chơi điện tử, hàng ngày cháu đều học Pháp, thế thì cớ sao lại không nhập vào tâm? Do đó tôi đã xóa bỏ trò chơi điện tử và mắng con một trận. Cháu nổi giận đùng đùng nói: “Mẹ cái gì cũng không cho con chơi.” Đương nhiên tôi lại nói đạo lý với cháu, nhưng cháu đóng sầm cửa bỏ đi.

Con trai chào đời và trưởng thành cũng là một phần tu luyện của tôi, tôi trốn tránh mâu thuẫn người và việc trong công ty, nhưng tôi không thể nào trốn tránh con trai mình. Mỗi lần nổi nóng với cháu xong, tôi lại nghĩ đến lời Sư phụ giảng:

“Có người khi quản giáo con cái cũng nóng giận, nổi cơn tam bành; khi quản giáo con cái thì chư vị đừng làm thế, chư vị không được thật sự nóng giận; chư vị cần giáo dục con cái một cách có lý trí, như thế mới có thể thật sự giáo dục chúng được tốt. Việc nhỏ không nhịn được, đã vội nóng, mà lại muốn tăng công là sao.” (Chuyển Pháp Luân)

Kỳ thực khi tiếp xúc với đồng nghiệp càng phải giữ vững tâm tính.

Do đồng nghiệp A thường hay không thể chủ động phối hợp trong công tác, mỗi lần ai đề xuất vấn đề yêu cầu cải thiện về mặt công tác thì A sẽ nói ra một đống đạo lý kèm theo lý do, hơn nữa ngữ khí dùng từ bất bình chỉ trích người khác, ai cũng nói không phục anh ấy, do đó vấn đề vẫn không giải quyết được. Giám đốc bèn nhắc nhở là do mọi người đều đang chỉ tranh luận trong cái lý kia. Người nào cũng đều nói đạo lý và điều họ nói không có sai, nhưng nếu không tiếp thu về mặt nhân tình thì sẽ không phối hợp được.

Sư phụ giảng:

“Tôi không chỉ là dạy chư vị Đại Pháp, tác phong của tôi cũng là để lưu lại cho chư vị, ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể! Trong tâm người ta không phục mà chỉ là phục tùng ở bề ngoài, như vậy khi nhìn không thấy thì vẫn hành sự theo ý nguyện của chính mình.” (Thanh tỉnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Trước đây tôi vẫn cho rằng bản thân mình không phải là phụ đạo viên, cho rằng đoạn Pháp mà Sư phụ giảng này không có quan hệ gì mấy đến mình. Tôi rất ít đối chiếu bản thân. Kỳ thực người tu luyện chắc chắn đều có mặt chưa tu tốt, nếu tôi dùng Pháp đi đo lường chỗ chưa tu tốt của người khác và sinh ra tâm ghét bỏ đến mức chấp trước vào nó, thì thứ đạo lý mà tôi nói ra có chứa nhân tố bất thuần ở phía sau sẽ bị đồng tu cảm nhận được, ngay cả khi đạo lý nói ra đều đúng nhưng nó cũng không khởi tác dụng. Tu luyện chính là tu chính mình, không thể dán mắt vào người khác, yêu cầu người khác thay đổi. Nói cách khác, tu luyện của anh ấy có Sư phụ đang quản, chứ không phải tôi có thể yêu cầu là được. Trong công tác ở The Epoch Times, chúng tôi cần phải chuyển biến hướng sang chuyên nghiệp, bồi dưỡng và yêu cầu đều đòi hỏi nói năng rõ ràng, nhưng lúc còn đang chưa thể hoàn thành chuyên nghiệp, thì mỗi người xác thực đều có sở trường và sở đoản, có người điều kiện tốt hơn chút, dụng tâm nhiều hơn chút nên có thể chuyển sang nhân tài chuyên nghiệp, nhưng cũng có người vì các loại nguyên nhân trước mắt vẫn chưa thể nào làm được, chúng tôi cần phải hỗ trợ lẫn nhau khi đang trong khảo nghiệm, đôi lúc có thể đòi hỏi phó xuất rất nhiều, thậm chí có khi còn đòi hỏi nhẫn nhục chịu khổ nhưng không thể động tâm.

Con trai tôi chuyển sinh vào gia đình này, tuy mỗi ngày tự cháu đều học Pháp, nhưng khi tốt nghiệp cháu không có hoàn cảnh tu luyện của một đệ tử Đại Pháp, không có người tu luyện đồng trang lứa thì cháu sẽ thấy cô độc, công việc của tôi rất bận nên không có thời gian chăm sóc cháu, cháu rất khó tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh người thường. Không phải là cháu không minh bạch đạo lý, nhưng làm thế nào để giữ vững bản thân đòi hỏi cháu phải chân chính thực tu, hướng nội tìm mới có thể làm được. Nhưng không phải nói miệng là xong, nếu tôi chỉ biết phàn nàn thì cũng vô dụng mà thôi.

Ngày hôm sau, tôi không la mắng cháu nữa, đốc thúc cháu cùng học bài giảng Pháp ở hải ngoại thời kỳ đầu của Sư phụ, cùng cháu luyện công, tâm bình khí hòa trò chuyện về việc học cũng như hoàn cảnh khó khăn mà cháu đang gặp phải, kết quả là cháu đã chủ động trả lại Apple ID của điện thoại và chú tâm đi làm bài tập.

Đối diện với đồng nghiệp A, đầu tiên tôi bắt đầu từ phía mình, chủ động xóa bỏ nhân tố phản cảm về anh ấy. Tôi cần phải vứt bỏ cách nghĩ tiêu cực thì mới có thể xóa bỏ những vật chất kia ở không gian khác, trong lời nói và cử chỉ mới không khiến đối phương cảm thấy bị kích động, như vậy mới có thể cùng nhau phối hợp tốt. Tôi chia sẻ với các đồng nghiệp khác, mọi người cũng đều nhận thức được, có lẽ đồng nghiệp là để cho chúng tôi tu luyện, nếu chúng tôi cứ tiếp tục chấp trước vào chỗ chưa tu tốt của anh ấy thì cựu thế lực chắc chắn tiếp tục dùi vào sơ hở cho đến khi hạng mục không thể làm thành. Chúng tôi trước tiên giữ vững tâm tính bản thân, cố gắng làm được bất động tâm tại bất cứ tình huống nào, về vấn đề công tác cần phải giải quyết, chúng tôi sẽ đưa ra thảo luận công việc, không phàn nàn chỉ trích, trong suốt quá trình đó cảm thấy mọi người thật sự trưởng thành. Lưu lượng người xem trang web cũng bắt đầu tăng dần từng chút một.

Đệ tử cảm tạ Sư tôn! Cảm ơn mọi người!

(Pháp hội Quốc tế trực tuyến năm 2021)

(Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org)


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/6/15/427004.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/19/193752.html

Đăng ngày 04-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share