Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hà Lan

[MINH HUỆ 16-06-2021] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu!

Năm 2020, khi virus Trung Cộng (Covid-19) lây lan ra khắp thế giới, tính mạng của mọi người dân đều gặp nguy hiểm. Hà Lan, một đất nước nhỏ bé với 17 triệu dân, từng nằm trong danh sách 10 quốc gia đứng đầu về tỷ lệ lây nhiễm. Khi chứng kiến số ca nhiễm và tử vong tăng lên hàng ngày, tôi cảm thấy lo lắng và đau lòng.

Chúng ta biết rằng khi Trời diệt Trung Cộng, mọi người đều phải lựa chọn giữa thiện và ác. Từ nguyên thủ quốc gia đến dân thường đều không có ngoại lệ. Tất cả đều phải lựa chọn xem họ có muốn Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) hay không.

Sư phụ dặn dò chúng ta:

“Đánh thức họ, là trách nhiệm của chư vị. Cứu độ họ, là trách nhiệm của chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Tôi biết rằng giúp họ tránh xa và từ bỏ ĐCSTQ là một cách tốt để thức tỉnh và cứu họ, vì vậy đầu tháng 5 vừa qua, tôi đã bắt đầu giảng chân tướng và thu thập chữ ký.

Kiên định chính niệm, đi bước đầu tiên vững chắc

Tháng 4 năm ngoái, trước tình hình dịch bệnh gia tăng và thái độ không rõ ràng của chính phủ Hà Lan, một số học viên đã soạn một bản kiến nghị lên án ĐCSTQ vì bưng bít thông tin về dịch bệnh và yêu cầu ĐCSTQ bồi thường. Mục đích là để giúp mọi người thấy được sự gian dối của ĐCSTQ và thu thập chữ ký của họ cho bản kiến nghị. Sau đó, chúng tôi đệ trình bản kiến nghị cho chính phủ và kêu gọi chính phủ tránh xa ĐCSTQ theo ý chí của người dân.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, đủ mối lo ngại nổi lên trong tôi. Đặt cái bàn nhỏ ở đó trông có kỳ cục không? Liệu nó có khiến người ta khó hiểu không? Nếu tôi gặp vấn đề và không giải thích được vì khả năng ngôn ngữ có hạn thì sao nhỉ?

Đủ loại nhân tâm ngăn cản tôi bước ra. Tôi biết bóng ma tà ác của ĐCSTQ đang thống trị thế giới và bắt cả thế giới làm con tin. Việc kêu gọi thế giới lên án ĐCSTQ và đòi bồi thường giống như đặt một quả bom vào hang ổ của tà ác, và nó sẽ làm bất cứ điều gì có thể để can nhiễu chúng ta.

Bài thơ của Sư phụ hiện lên trong đầu tôi:

“Học Pháp bất đãi biến tại kỳ trung
Kiên tín bất động quả chính liên thành”

(Tinh Tấn Chính Ngộ, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Học Pháp không chểnh mảng, biến hoá đều trong đó cả
Lòng tin kiên định không lung lay; chính quả, hoa sen kết thành”

(Tinh Tấn Chính Ngộ, Hồng Ngâm II)

Tôi thể ngộ đó là Sư phụ nhắc nhở chúng tôi làm những gì nên làm. Nhưng bất cứ khi nào tôi muốn ra ngoài và thu thập chữ ký, tim tôi lại đập mạnh. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra. Khi tôi còn đang do dự, một đoạn thơ khác của Sư phụ đã thức tỉnh tôi:

“Ý bất kiên
Quan tự sơn
Trách xuất phàm”

(Đoạn, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Ý không kiên
Quan như núi
Sao xuất phàm”

(Đoạn, Hồng Ngâm II)

Chiều ngày 3 tháng 5 năm 2020, sau khi gọi điện đến Trung Quốc giảng chân tướng, tôi đã có một ý niệm vững vàng là phải ra ngoài, ngay cả khi không có ai ký tên vào bản kiến nghị. Tôi biết chính là Sư phụ đã động viên tôi tiến về phía trước. Hôm đó, tôi đến một ga tàu nhỏ và có hai người ký bản kiến nghị. Sau khi vượt qua mọi chướng ngại, tôi không còn sợ hãi nữa. Sư phụ đã trải đường và khai thông các không gian khác. Lúc đứng đó, tôi cảm thấy tự tin. Tôi là sứ giả cứu người. Tôi đang làm điều chân chính nhất. Tôi thấy mừng cho những người đã lựa chọn đúng.

Bởi vì tâm tôi đặt vào việc cứu người, tôi đã có thể bình tĩnh ứng phó với can nhiễu. Chiều nào cũng có xe cảnh sát đi tuần quanh ga tàu. Tôi nghĩ đó là công việc thường lệ của họ. Một ngày nọ, một cảnh sát dừng lại trước bàn thông tin nhỏ của tôi và hạ kính cửa sổ xuống để hỏi tôi một câu. Vì không hiểu họ nói gì nên tôi quay lại để lấy bản thỉnh nguyện và nói cho họ biết tôi đang làm gì. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ: Xin Sư phụ đừng để họ vô tình làm những việc chống lại Đại Pháp.

Thực ra, tôi có nghe nói một đồng tu đã bị cảnh sát chụp hình và yêu cầu rời đi khi thu thập chữ ký. Với chính niệm, tôi đưa bản kiến nghị của mình cho các cảnh sát, và hai người họ nhìn nhau và nói vài câu, mỉm cười và vẫy tay ra hiệu rằng tôi nên tiếp tục công việc của mình.

Vì có ít người qua lại ga tàu nhỏ đó, tôi đã đến Quảng trường Thủ đô để thu thập thêm chữ ký cho bản thỉnh nguyện. Đến lúc đó, tôi không còn sợ hãi nữa và biết mình đã làm việc đúng đắn để cứu người. Ngày nào cũng có những câu chuyện cảm động thôi thúc tôi đi ra ngoài và thu thập chữ ký. Bởi vì không nói được ngoại ngữ nên tôi chỉ đứng ở bàn thông tin, và khi mọi người nhìn thấy tài liệu, họ tiến đến để ký tên.

Một người đàn ông lớn tuổi đã để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc. Trước khi ông ký tên, tôi đã đưa cho ông một chiếc găng tay nhưng ông không dùng mà nắm chặt trong tay. Sau khi ký, ông bỏ chiếc găng tay vào túi và lấy ra hai đô la đưa cho tôi. Có vẻ như ông không khá giả, nhưng ông đã đưa tiền để hỗ trợ. Sinh mệnh của ông có thể là vì chữ ký ngày hôm nay, và nó đã được hiện thực. Ông đã thể hiện sự phấn khích và lòng biết ơn bằng cách quyên góp hai đô la.

Sư phụ giảng:

“Hỡi các đệ tử Đại Pháp, trong khi giảng rõ chân tướng chư vị có phó xuất to lớn đến mấy, tôi nói với chư vị, cuối cùng vẫn có rất nhiều sinh mệnh không thể đắc độ, họ đã chủ định bị đào thải rồi. Tôi biết rõ tại Trung Quốc sẽ có bao nhiêu người bị đào thải, hết sức đáng sợ, số lượng to lớn phi thường.” (Giảng Pháp trong chuyến đi quanh Bắc Mỹ [2002])

Trong quá trình này, một số người không hiểu và bực tức đến chỗ tôi nói gì đó, nhưng tôi không hiểu. Một số người làm dấu trỏ ngón tay cái hướng xuống trước mặt tôi, nhưng tôi chỉ mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra. Một hôm, một người đàn ông Châu Á trung niên đến bàn thông tin, chỉ vào bảng trưng bày, nhìn thẳng vào tôi với vẻ giận dữ và trách mắng tôi. Anh ta nói nhanh đến nỗi nước bọt của anh ta suýt bắn vào mặt tôi. Tôi không biết tiếng địa phương nên cứ nhìn anh ta và cười. Cuối cùng, anh ta nói với tôi bằng tiếng Trung Quốc: đồ phản bội, đồ phản bội; rồi bỏ đi. Tôi không cảm thấy buồn, mà tiếc cho anh ta.

Thu thập chữ ký ở ga tàu trung tâm

Ngày 5 tháng 6 năm 2020, Hiệp hội Pháp Luân Đại Pháp đã đưa cho tôi một thư chấp thuận để tôi thu thập chữ ký tại ga tàu ở trung tâm thành phố, và tôi đã đề nghị các đồng tu sửa lại đơn kiến nghị và biểu mẫu xin chữ ký. Tôi trực ở bàn xin chữ ký bốn, năm tiếng mỗi ngày. Trong thời gian đó, tôi sẽ không ăn gì, và kiên trì cho đến cùng.

Sư phụ giảng:

“Không có mâu thuẫn thì không có đề cao. Có người cảm thấy môi trường này rất bình hòa, mọi người tu cảm thấy rất tốt. Kỳ thực tôi bảo cho chư vị rằng, nó lại không hề tốt. Tôi sẽ phải tạo ra một vài mâu thuẫn cho chư vị, chư vị không có [mâu thuẫn] cũng không được, bởi vì trong mâu thuẫn chư vị mới có thể hiển lộ cái tâm đó ra để bản thân chư vị nhìn thấy, cũng là để người khác nhìn thấy nó, sau đó trừ bỏ [nó] đi. Vậy thì nếu không có mâu thuẫn này thì không thể trừ bỏ cái tâm người thường kia của chư vị. Cho nên nhất thiết phải chú ý, dù chư vị trong bất kể hoàn cảnh nào, đặc biệt là chư vị tu luyện trong người thường, tất nhiên là trong mâu thuẫn, tất nhiên là trong can nhiễu về tâm tính mới có thể đề cao tâm tính.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc [1999])

Từ khi bắt đầu hạng mục thu thập chữ ký, liên tục có can nhiễu cả khách quan lẫn giữa các học viên. Tôi nghĩ đó là khảo nghiệm tín Sư tín Pháp, cũng như chính niệm cứu người của chúng tôi. Khi chúng tôi phối hợp với nhau bằng chính niệm, nó giống một bước đột phá tầng thứ trong tu luyện, các sinh mệnh ở tầng đó có thể được cứu, và can nhiễu sẽ tự biến mất. Mặt khác, sự can nhiễu nội bộ là các cơ hội để chúng tôi cải thiện và đề cao chỉnh thể nhóm. Vì vậy, không có gì đáng lo ngại khi xảy ra mâu thuẫn. Đánh mất cơ hội đề cao mới đáng sợ.

Trong quá trình thu thập chữ ký ở nhà ga trung tâm, tôi chỉ có một mình và không biết tiếng. Tôi luôn đắn đo có nên làm không? Thỉnh thoảng tôi lại xuất hiện ý nghĩ: Làm thế có đúng không? Hết lần này đến lần khác, Sư phụ điểm hóa cho tôi rằng đó là điều đúng đắn cần làm. Liên tục trong ba ngày, khi tôi dọn bàn thông tin, người ta đổ xô đến ký tên vào bản kiến nghị.

Trên hết, nhiều người đã ký thỉnh nguyện lại đưa những người khác đến ký, có người đã nghe nói đến về việc này và đến vào cuối tuần để ký. Sau khi tôi chia sẻ những điều này cho nhóm của chúng tôi, một đồng tu đã phản đối cách thu thập chữ ký này, và nói rằng: “Bạn nghĩ rằng nhiều người đã ký và bạn thấy hài lòng, điều đó không có nghĩa là bạn đang làm đúng.” Những lời của cô ấy không làm tôi thấy khó chịu, bởi vì Sư phụ đã giảng:

“Không thể nói học viên làm thế này là không đúng và làm thế kia là đúng. Mỗi người đều đang đi con đường của mình, chúng ta không thể dùng quan niệm của bản thân mà cưỡng ép lên người khác.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Sau đó, tôi tự nhủ tại sao điều này lại xảy ra? Đầu tiên, tôi phải kiên định chính niệm của mình là thu thập chữ ký để cứu người. Và thứ hai, tôi thường coi thường đồng tu này và có xu hướng phóng đại những khuyết điểm của cô ấy. Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, tôi bình tâm lại và tin chắc rằng không gì có thể ngăn cản tôi thu thập chữ ký. Khi mọi người đến, tôi đề nghị họ ủng hộ và ký vào bản kiến nghị; khi không có ai đến, tôi sẽ học thuộc Pháp hoặc phát chính niệm. Có hôm, tôi còn thu thập được 64 chữ ký. Đối với những thiếu sót của đồng tu, tôi nhận ra chúng xuất hiện để tôi tu bỏ tâm tật đố, xem thường người khác và tự cho mình là đúng. Khi tôi đề cao tâm tính, cô ấy cũng chính lại bản thân. Mọi chuyện đã lắng xuống và bình yên trở lại.

Ngày 18 tháng 7 năm 2020, tôi bắt đầu thu thập chữ ký bằng bản kiến nghị của Trung tâm Thoái ĐCSTQ Toàn cầu. Tôi đứng ở lối ra của nhà ga từ bốn đến năm tiếng và thu được tối đa 78 chữ ký một ngày. Một người không đảm bảo được việc này. Vào tháng 7 và tháng 8, khi vào mùa du lịch, tôi muốn rủ một học viên khác cùng phối hợp thu thập chữ ký với tôi, để chúng tôi có thể cứu được nhiều người hơn.

Sự hỗ trợ của đồng tu là vô cùng cần thiết

Ngày 1 tháng 8 năm 2020, một học viên trẻ hơn tôi 11 tuổi (tôi đã 69 tuổi) đã tham gia cùng tôi. Ngay sau đó, cô ấy đã thiết kế một biểu ngữ mới để mọi người có thể nhìn thấy từ xa với thông điệp bắt mắt “Đả đảo ĐCSTQ”. Cô ấy cũng thiết kế một số thứ khác và tờ rơi.

Các đồng tu khác đã lặng lẽ hỗ trợ bằng nhiều cách và phát chính niệm cho chúng tôi. Hạng mục thu thập chữ ký của chúng tôi đã phát triển nhanh chóng, như hổ thêm cánh. Chúng tôi trân quý thời gian mà Sư phụ đã ban cho, và quý trọng sự cống hiến của các đồng tu. Chúng tôi không có thời gian để trò chuyện, và gần như phải chạy quanh quầy thông tin cả ngày để thu thập chữ ký. Người học viên kia giải thích cho những người khác lý do và tầm quan trọng của việc chúng tôi thu thập chữ ký kiến nghị. Có ngày chúng tôi thu thập được 304 chữ ký. Mặc dù thời tiết nóng nực, và cả ngày chúng tôi không ăn uống gì, nhưng chúng tôi rất vui với kết quả đạt được. Có rất nhiều câu chuyện cảm động đã truyền cảm hứng cho chúng tôi.

Một hôm, một phụ nữ khoảng 30 tuổi đã ký tên và nói rằng ĐCSTQ thật xấu xa. Cô ấy muốn nói chuyện với tôi, nhưng ngoại ngữ của tôi không đủ để trò chuyện. Chúng tôi chào tạm biệt. Sau đó, cô ấy quay lại và viết một tờ giấy cho tôi. Khi tôi đang cố gắng đề nghị hai phụ nữ trẻ ngồi cạnh cô ấy ký tên vào bản kiến nghị, cô ấy đưa cho tôi bức thư ngỏ và ra hiệu cho tôi đưa cho hai phụ nữ trẻ đó. Tôi đưa tờ giấy cho họ, họ đọc và ký tên ngay.

Tôi để thư ngỏ của cô ấy trước tập giấy ký tên của mình, và khi những người khác đọc, hầu hết họ đều ký. Một đồng tu biết tiếng bảo tôi rằng bức thư ngỏ viết rất khúc chiết, có ngữ khí thân thiện và giải thích tầm quan trọng của việc ký vào bản kiến nghị.

Trước khi cô ấy viết bức thư ngỏ đó cho tôi, tôi đã gặp mấy người hỏi tôi về nội dung bản kiến nghị, nhưng tôi không biết trả lời. Tôi mong có được một bức thư như thế, và đã nhận được ngay. Hôm đó, tôi đã suýt khóc khi thấy bao nhiêu người ký tên vào bản kiến nghị. Trong vòng hai tháng, tôi đã thu thập được 3.400 chữ ký với bức thư ngỏ đó!

Một số bạn trẻ ký tên và vẽ hình mặt cười lên trên chữ ký; một số người khác vẽ trái tim để bày tỏ cảm xúc; có lúc có đến bốn, năm người đứng trước bàn trưng bày nhỏ chờ ký tên; một số người ký tên rồi còn đi mua đồ uống và kem cho tôi.

Sau khi ba thanh niên châu Á ký tên, tôi tặng họ những bông hoa sen nhỏ, một phụ nữ trẻ nhảy vì vui sướng, như thể cô ấy đã chờ đợi điều này hàng triệu năm. Một lúc sau, ba người họ lại đến trước mặt tôi. Một thanh niên lấy một chai nước đá và 20 đô la dúi vào tay tôi. Tôi nói với anh ấy rằng tôi không thể lấy nó. Chàng thanh niên chảy nước mắt và chỉ tay lên trời, biểu thị rằng trời quá nóng. Cậu ấy khăng khăng đặt nó vào tay tôi. Tôi cũng đã rơi nước mắt vì sự thấu hiểu và ủng hộ của cậu ấy. Điều đó thật sự khiến tôi cảm động.

Ngày hôm đó, có hơn 200 người ký tên, và chúng tôi đều có những khoảnh khắc rất cảm động. Chúng tôi cảm ân sự từ bi và gia trì của Sư phụ!

Tôi và đồng tu học hỏi lẫn nhau. Chúng tôi hiểu và động viên nhau. Tôi đã học được một số từ quan trọng qua cô ấy. Khi mọi người vội vã rời đi mà không nhìn vào bàn của chúng tôi, tôi sẽ nói: Virus Trung Cộng hãy biến đi, virus Vũ Hán hãy biến đi. Sau đó, họ dừng lại và quay lại đọc bản ghi chú trên bản chữ ký. Tôi giơ bức thư ngỏ lên cho họ thấy sự thật và đọc cho họ nghe: ĐCSTQ nói dối, mọi người chết. Sau khi họ ký, tôi đưa cho họ tờ rơi và nói với họ: hãy cho gia đình và bạn bè của bạn biết điều này để tránh xa ĐCSTQ và được an toàn.

Vào cuối tuần, đồng tu đó đi đến một thành phố lớn để thu thập chữ ký. Tôi ở lại, vì tôi không muốn bỏ rơi chúng sinh nào. Thỉnh thoảng, cả hai chúng tôi đều cảm thấy khó chịu trên thân thể. Chúng tôi sẽ dành thời gian để học các bài giảng Pháp, luyện công và phát chính niệm. Một hôm, tôi nói với cô ấy rằng hôm đó tôi lại xin Sư phụ gia trì thêm. Tôi vừa khóc vừa nói. Cô ấy động viên tôi: “Tất cả chúng ta đều dựa vào sự bảo hộ của Sư phụ!” Chúng tôi nhận ra rằng nếu không có sự chăm sóc từ bi của Sư phụ, chúng tôi sẽ rất khó kiên trì cho đến ngày hôm nay.

Ban đêm, cô ấy đã bị can nhiễu và mất ngủ. Nhưng ngày hôm sau, cô ấy vẫn đi thu thập chữ ký. Một hôm, cô ấy đã thu thập được hơn 300 chữ ký và mệt đến nỗi vừa về nhà liền lăn ra ngủ. Sau 8 tháng, cô đã sụt gần 9kg. Còn tôi bị sưng phù ở bàn tay và bàn chân, thậm chí cả môi. Có những đêm tôi cảm thấy rất khó chịu, và không biết hôm sau có đi được không. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ: “Thưa Sư phụ, ngày mai con vẫn muốn đi, xin Ngài hãy gia trì cho con.”

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi nhớ lại bài giảng Pháp của Sư phụ dành cho các đệ tử Úc châu. Pháp đã ban cho tôi sức mạnh vô tận. Mặc dù có lúc bị can nhiễu, nhưng tôi biết rằng Sư phụ đang ở ngay bên cạnh tôi. Tôi cảm thấy mình đang tu luyện và đề cao mỗi ngày dưới sự bảo hộ và chăm sóc của Sư phụ.

Vào một ngày u ám, tôi thấy khó chịu và cảm thấy cô đơn, một cầu vồng màu đỏ, vàng và xanh xuất hiện trên cửa sổ của nhà ga nhỏ chỗ chúng tôi. Tôi biết Sư phụ đang động viên tôi rằng khi chúng ta càng cảm thấy vô vọng và cô đơn thì hy vọng ở ngay trước mặt. Sau cơn giông, cầu vồng rực rỡ sẽ bao phủ bầu trời. Khi tôi đói, tôi quay lại bàn và thấy bánh mì kẹp và sữa sô cô la được đặt trên đó. Sư phụ biết hết tất cả, còn điều gì tôi không thể buông bỏ chứ?

Một điều đáng nói nữa: Ngày 2 tháng 4 năm nay, trời nhiều mây, lạnh và gió to. Có khoảng 50 đến 60 sinh viên đại học đến từ một thành phố xa xôi, và họ cầm bảng chữ ký của tôi và chuyền tay nhau để ký. Tôi biết chính Sư phụ đã đưa họ đến đây từ rất xa, và họ đã nhanh chóng thực hiện ước nguyện ấp ủ từ lâu. Điều này nhắc nhở tôi không được chùn bước trên con đường cứu người. Vì thế, tôi đã viết một bài thơ để bày tỏ nỗi niềm sâu sắc của mình: Chính là Sư phụ đang cứu người, chính là Sư phụ giúp đệ tử hoàn thành đại nguyện.

Cảm tạ sự từ bi khổ độ của Sư phụ

Tạ ơn cứu độ của Sư phụ

Ôn thần từ trên trời xuống Bệnh dịch lan khắp thế giới Trừ quỷ đỏ tránh tai ương Chúng sinh đi tìm chân tướng

Tà linh bày ra chướng ngại Ân Sư bảo hộ bên thân Đệ tử Đại Pháp bôn ba cứu người Lò lửa luyện ra kim cương

Để có thêm nhiều học viên tham gia vào hạng mục, thỉnh thoảng tôi chia sẻ những câu chuyện cảm động trong nhóm học Pháp lớn. Đôi khi tôi chia sẻ những câu chuyện lên kênh liên lạc, và điều đó cũng khuyến khích nhiều học viên nỗ lực tham gia hơn. Bây giờ, các đồng tu lần lượt tới và cùng tôi thu thập chữ ký.

Điều đáng mừng là các học viên có trình độ ngoại ngữ tốt đã tích cực tham gia và lập thêm nhiều điểm thu thập chữ ký. Họ đến các công viên, chợ và những nơi đông người khác. Một số học viên đã mang đơn kiến nghị đến công ty của họ và chuyển lại những tờ đơn đầy chữ ký. Nhiều học viên đến những khu đông đúc và có thể thu thập được 200 đến 300 chữ ký mỗi ngày. Một số đồng tu cảm thấy tuyệt vời khi ra ngoài thu thập chữ ký.

Đến tháng 3 này, chúng tôi đã thu thập được hơn 80.000 chữ ký. Các đồng tu và tôi sẽ nắm bắt thời gian để cứu người, hoàn thành sứ mệnh, và biến lòng cảm ân đối với Sư phụ thành hành động cứu độ chúng sinh!

Con xin tạ ơn Sư phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/16/427053.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/18/193741.html

Đăng ngày 04-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share