Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-11-2020] Tôi là vì bệnh mà bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập) đã giúp tôi hiểu tại sao chúng ta lại ở đây và cho tôi một thân thể khỏe mạnh. Trong 15 năm qua, tôi đã không phải uống một viên thuốc nào.

Tôi đã không tinh tấn trong tu luyện của mình. Tôi không thực sự hiểu được sự trân quý của tu luyện thời Chính Pháp. Tôi đã không thực sự nỗ lực để đề cao tâm tính. Tôi chỉ đơn thuần làm ba việc vì lợi ích của việc thực hiện chúng, vì vậy tôi đề cao rất chậm. Nhưng Sư phụ từ bi đã không từ bỏ rơi tôi.

Giảng chân tướng khi là tài xế cho dịch vụ đi chung xe

Mỗi ngày, tôi phải mất gần một giờ lái xe đến chỗ làm. Cách đây vài năm, tôi đã đăng ký làm tài xế cho dịch vụ đi chung xe và bắt đầu lái xe chở mọi người trên đường tôi đi làm. Tôi đã tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng và thức tỉnh lương tri của mọi người. Tôi đã phải sử dụng tên thật và số điện thoại của mình để đăng ký và tải ảnh tự chụp của mình lên hệ thống. Tôi biết cảnh sát có thể dễ dàng tìm thấy thông tin cá nhân của tôi bằng cách nhập biển số xe của tôi.

Ban đầu, vợ tôi lo lắng về sự an toàn của phương thức giảng chân tướng này, và luôn nhắc tôi phải từ bi cũng như không để hành khách nảy sinh bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào.

Tôi cảm thấy những người đi cùng hẳn là có thiện duyên với tôi, và tôi muốn họ nghe về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, nhận ra sự dối trá vô liêm sỉ của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và chọn cho mình một tương lai tươi sáng.

Vì lý do này, tôi đã cung cấp dịch vụ chất lượng cao cho mọi hành khách. Ví dụ, tôi đã liên lạc với hành khách trước giờ hẹn. Tôi đến sớm, và tôi sẽ không nhận cước phí vượt trội khi đi quá điểm đến hoặc phí phát sinh thêm do đi đường vòng.

Tôi cũng sẽ chấp nhận việc hành khách kèm thêm người khác (thông thường, chi phí sẽ tăng theo số lượng hành khách). Tôi thực sự vui mừng vì tôi biết những hành khách đi kèm thêm là để họ biết chân tướng.

Một ngày nọ, tôi chở ba nữ sinh đại học đến ga xe lửa. Các cháu bằng tuổi con tôi, vì vậy tôi cảm thấy có trách nhiệm giúp các bạn trẻ này minh bạch chân tướng để các cháu có thể lựa chọn một tương lai tươi sáng. Có lẽ vì niệm từ bi này mà các cô gái đều thoái xuất Đoàn Thanh niên Cộng sản và Đội Thiếu niên Tiền phong.

Một ngày khác, hành khách của tôi là một nữ sinh đại học. Ngay khi cháu bước lên xe, tôi đã đi thẳng vào chủ đề, nói về việc dàn dựng “vụ tự thiêu ở Thiên An Môn.” Cô bé không nói gì với tôi; thay vào đó, cháu lại trò chuyện video với ai đó trên điện thoại. Tôi tình cờ nghe được cháu nói cháu sợ.

Tôi nhận ra rằng mình đã nói quá dồn dập và không suy nghĩ đến cảm xúc của cô bé khi cháu một mình ngồi trên xe của người lạ vào ban đêm. Tôi chắc hẳn đã khiến cháu “sợ hãi”.

Kể từ đó, đối với hành khách, trước tiên tôi trò chuyện với họ trước để tạo dựng lòng tin ở họ, rồi sau đó tôi mới bắt đầu nói về các hiện tượng xã hội hiện nay. Bằng cách này, tôi sẽ không khiến mọi người “sợ”.

Một ngày nọ, một thanh niên đi trên xe của tôi, và vợ tôi cũng có mặt trên xe. Chúng tôi đã giảng chân tướng cho cậu ấy. Vợ tôi đã sử dụng VPN trên điện thoại của cô ấy để truy cập trang làm tam thoái của Epoch Times cũng như giúp cậu ấy thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên Cộng sản và Đội Thiếu niên Tiền phong. Cậu ấy rất vui và học được cách vượt tường lửa.

Một lần khác, một bà mẹ và cô con gái đã đi xe của chúng tôi sau khi đi mua sắm. Tôi và vợ được biết chú của cháu bé là học viên Pháp Luân Đại Pháp và sống ở một thành phố khác. Hầu hết những người thân của người chú đều bị lừa gạt bởi những dối trá của ĐCSTQ và xa lánh người chú này.

Tôi và vợ đã thay nhau phát chính niệm và giảng chân tướng cho hai mẹ con họ. Cuối cùng, cả hai đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cô con gái đang chuẩn bị thi công chức, đã hỏi ý kiến của chúng tôi về việc cô ấy nên nộp đơn vào bộ phận nào.

Hành khách của tôi có cả y tá, nhân viên cộng đồng, thư ký tòa án, sỹ quan quân đội tại ngũ, nhân viên công ty, v.v. Đa số là thanh niên. Khoảng 75% hành khách của tôi đã đồng ý tam thoái.

Hầu hết phản hồi của các hành khách của tôi trên nền tảng đánh giá của khách hàng đều rất tốt. Một số người thậm chí còn nói: “Hôm nay tôi đã gặp một người tuyệt vời”. Tuy nhiên, có hai người đã để lại bình luận rằng tôi tuyên truyền “phản cách mạng”. Ban đầu khi tôi đọc bình luận này, tôi đã sợ hãi, nhưng trong ý niệm của mình tôi lập tức nhận ra rằng tôi đang thức tỉnh lương tri của chúng sinh, và tôi phải kiên trì.

Tôi có một suy nghĩ: bất luận hành khách có đồng ý thoái ĐCSTQ hay không, miễn là họ ở trong xe của tôi, tôi nên để họ nghe chân tướng càng nhiều càng tốt. Thậm chí một câu nói cũng có thể tạo nên sự khác biệt. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi coi đó là trách nhiệm của mình.

Tôi tiếp tục giảng chân tướng thông qua dịch vụ đi chung xe cho đến tháng 8 năm 2018 khi dịch vụ này ngừng hoạt động do một sự cố về vấn đề an toàn.

Cứu người trong đại dịch

Vào Tết Nguyên Đán năm 2020, một trận đại dịch trên toàn thế giới đã xảy ra mà không hề có báo hiệu. Tất cả những hối hả và nhộn nhịp của kỳ nghỉ đột nhiên kết thúc. Ở mọi người đều lộ rõ sự bất lực và nỗi sợ hãi. Tôi hiểu rằng minh bạch chân tướng có thể giúp mọi người sống sót sau thảm họa này.

Tôi đã có thể giảng chân tướng cho đồng nghiệp, nhưng lại không làm tốt với cấp quản lý. Tôi chỉ tìm cơ hội để giảng chân tướng cho những người quản lý mà tôi quen, nhìn tốt bụng, hoặc tôi cảm thấy sẽ không mang lại cho tôi bất kỳ rắc rối nào.

Khi dịch bệnh ngày càng gia tăng, cảm giác cấp bách đã hối thúc tôi mang những cuốn sách nhỏ giảng chân tướng đến nơi làm việc mỗi ngày. Tôi quyết định tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng. Nếu không đủ thời gian, tôi sẽ đưa cho họ một cuốn sách nhỏ và nói với họ rằng đó là một điều tốt lành.

Có hơn 10 quản lý trong công ty của tôi, và bây giờ tôi đã giảng chân tướng cho hầu hết họ. Nếu sức khỏe của một người không tốt, tôi sẽ cho anh ấy mượn đầu phát video của mình để xem các video giảng chân tướng trên ổ đĩa flash.

Khích lệ các học viên cũ quay trở lại tu luyện Đại Pháp

Một học viên bắt đầu tu luyện Đại Pháp sớm hơn tôi nhưng đã ngừng tu luyện vì nhiều lý do. Tôi đã gặp được cô ấy trong trận dịch. Cô ấy hối hận vì đã rời bỏ Đại Pháp, nhưng cảm thấy đã quá muộn để quay lại. Tôi nói với cô ấy chừng nào Chính Pháp chưa kết thúc thì còn chưa muộn. Tôi khích lệ cô ấy hãy quay lại tu luyện.

Tôi tin rằng nguyên nhân tôi thấy cô ấy là vì Sư phụ từ bi không muốn bỏ cô ấy ở lại. Sau khi chúng tôi nói chuyện, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ cố gắng hết sức mình.

Một đồng nghiệp cũ bị đau lưng dữ dội, với cơn đau trở nên tồi tệ hơn khi trời mưa hoặc có tuyết. Vài năm trước, tôi đã khuyên cô ấy đọc Chuyển Pháp Luân. Sau khi đọc cuốn sách, bệnh đau lưng của cô ấy đã biến mất. Cô ấy đã được trải nghiệm sự tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp và cũng khích lệ con gái mình đọc Chuyển Pháp Luân.

Tuy nhiên, do không có môi trường để cô ấy học Pháp và luyện công nên một thời gian sau cô ấy đã ngừng đọc sách và ngừng luyện công.

Trong đợt dịch, tôi lại gọi điện động viên cô ấy. Tôi nói với cô ấy rằng đây là cơ duyên tu luyện vô cùng trân quý và nó không chỉ là để giữ gìn vóc dáng. Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ tiếp tục tu luyện.

Phối hợp cùng vợ

Tôi đã đọc trên trang web Minh Huệ về tác hại của dịch bệnh gây ra cho Trung Quốc và toàn thế giới do sự che đậy của ĐCSTQ. Khi số người chết tăng lên, nhìn những quảng trường, những đường phố cùng những khu dân cư vắng vẻ, vợ chồng tôi lại cảm thấy lo lắng rằng chúng tôi đã bỏ lỡ nhiều cơ hội để thức tỉnh lương tri của mọi người.

Chúng tôi đọc ba bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày và phát chính niệm. Dưới sự gia trì của Sư phụ, chúng tôi có thể ra khỏi khu dân cư của mình hầu như mỗi ngày để phát các tạp chí giảng chân tướng, tờ rơi và các tài liệu khác được tải xuống từ trang web Minh Huệ.

Chúng tôi treo các tài liệu trên tay nắm cửa hoặc dưới cần gạt nước ở kính xe. Chúng tôi cũng dán những tấm áp phích tự dính ở những vị trí bắt mắt ở lối vào các khu chung cư.

Tình hình liên tục thay đổi. Ví dụ, ở một số khu dân cư, ngày đầu tiên tôi thấy lối vào bị chắn ngang bởi dây thừng, ngày hôm sau chúng lại được thay đổi thành các tấm sắt, và đến ngày thứ ba chúng bị chặn bằng dây thép gai. Tôi thực sự cảm thấy chúng tôi đã chiến đấu với cựu thế lực trong một thời gian.

Thấy chúng tôi có tâm muốn thức tỉnh lương tri của mọi người, lần nào Sư phụ cũng giúp chúng tôi vào được khu dân cư. Một đêm, chúng tôi đến một khu phức hợp lớn, và tôi cảm thấy bầu không khí ở đó rất nghiêm túc. Chúng tôi thấy một lỗ hổng trên bức tường sắt và chui qua đó. Chúng tôi dán 40-50 tấm áp phích tự dính và phát các tài liệu giảng chân tướng khác.

Sau khi về nhà, chúng tôi được biết khu phức hợp đó đã bùng phát virus nghiêm trọng. Ngày hôm sau, khu phức hợp đó đã liên tục phát loa phát thanh và có xe cảnh sát canh gác. Tôi nhận ra nếu chúng tôi không đến đó vào đêm hôm trước, thì sau này chúng tôi sẽ không thể vào được.

Một đêm khác, khi tôi và vợ đang phát tài liệu, chúng tôi đã gặp một người đàn ông đang đi lên cầu thang. Ông ấy nhìn thấy chúng tôi và nói: “Bây giờ hiếm khi thấy có ai ở trong cái tòa nhà này!” Sư phụ giảng: “nhân kiến nhân thân”. (Thế nào là đệ tử Đại Pháp, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Khi mức độ nghiêm trọng của dịch bệnh leo thang, tất cả các khu phức hợp đã bị đóng cửa và xe cộ bị cấm ra đường. Tôi và vợ quyết định gửi MMS (Dịch vụ Nhắn tin Đa phương tiện) để cứu người.

Đầu tiên, chúng tôi thu thập số điện thoại di động của các bạn học và đồng nghiệp cũ, sau đó lưu ảnh hình ảnh thông tin của Minh Huệ ở định dạng GPG và gửi chúng qua MMS. Việc này tương đương với việc phát tài liệu thông tin của Minh Huệ tới điện thoại di động của mọi người.

Chúng tôi đã phát chính niệm cường đại nhất: Mong mọi người chuyển MMS cho người khác. Cầu mong những chúng sinh đã chờ đợi thời khắc này hàng triệu năm sẽ được Pháp Luân Đại Pháp bảo hộ, tam thoái, thoát khỏi đại dịch và được bình an!

Được giải cứu khỏi nhà tù

Một ngày, trong khi tôi đang giảng chân tướng ở bên ngoài, tôi đã bị bắt. Bởi vì lúc đó tôi học Pháp thiếu vững chắc và nảy sinh chấp trước làm các việc, sơ hở của tôi đã bị cựu thế lực lợi dụng và tôi bị đưa vào một trung tâm giam giữ.

Do chấp trước căn bản của mình, cùng cái tình đối với gia đình và mong muốn “bước ra”, tôi đã làm một điều cực kỳ sai trái với Sư phụ và Đại Pháp, trái với ý muốn của bản thân. Tôi cảm thấy việc tu luyện của mình đã kết thúc và tôi mất hết hy vọng.

Tôi chìm ngập trong cảm giác tội lỗi và nghĩ rằng mình chỉ là một xác chết biết đi, tôi không đáng được sống. Tôi thậm chí còn không nhớ nổi bài thơ nào trong Hồng Ngâm mà tôi đã thuộc lòng, chứ chưa nói đến việc có chính niệm.

Một ngày nọ, một phạm nhân sát nhân được chuyển đến phòng giam của chúng tôi và nói rằng một học viên Pháp Luân Đại Pháp trong phòng giam trước đây của anh ta đã dạy anh niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Anh ấy nói rằng học viên đó đã kể cho anh ấy nghe nhiều câu chuyện về vẻ đẹp của Đại Pháp và dạy anh ấy các bài công pháp. Anh chưa kịp học đủ năm bài công pháp thì đã bị chuyển đến phòng giam của chúng tôi.

Phạm nhân giết người này nói nếu anh ấy ra khỏi tù anh ấy sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy kính trọng gọi người học viên đó là anh cả.

Tôi cảm thấy không phải ngẫu nhiên mà tôi nghe được điều này. Sư phụ hẳn đã an bài để một người thường nói với tôi rằng đồng tu của tôi tinh tấn như thế nào, để điểm ngộ và khích lệ tôi. Sư phụ thật từ bi! Ngài vẫn chưa từ bỏ tôi!

Kể từ đó, bất cứ khi nào có thời gian, tôi đều khuyến khích phạm nhân giết người kia cùng tôi niệm chín chữ chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, và mời các tù nhân khác cũng làm như vậy.

Không gian của phòng giam chính xác bằng mười tám viên gạch lát sàn. Tôi có thể đi trên gạch và một vòng niệm được hai lần. Nếu tôi đi được 50 vòng, tôi có thể niệm được 100 lần, và nếu tôi đi 100 vòng, tôi có thể niệm 200 lần. Hàng ngày, tôi đều đi vòng vòng như vậy bất cứ khi nào có thể.

Bằng cách liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” mỗi ngày, tôi đã có thể nhớ lại rất nhiều Pháp của Sư phụ. Tôi thậm chí có thể đọc thuộc lòng nhiều bài thơ trong Hồng Ngâm IV mà trước đây tôi không thể thuộc lòng. Tôi cũng có thể nhớ các bài hát của Dàn hợp xướng Shen Yun.

Mỗi ngày, tôi không chỉ niệm câu chân ngôn mà còn hát các bài hát về Đại Pháp. Chính niệm của tôi ngày càng mạnh hơn. Tôi đã viết câu chân ngôn và bài thơ “Vô tồn” trong Hồng Ngâm lên tường. Từ đó trở đi, lính canh không còn cố gắng ép tôi khai ra các đồng tu để lập “công trạng” nữa.

Những gì xảy ra với phạm nhân giết người thậm chí còn kỳ diệu hơn. Trong những ngày đầu tiên, anh ấy liên tục nói rằng anh ấy gặp ác mộng, trong mộng những người chết đang tiến tới anh ấy. Trong khoảng một tuần, chúng tôi vừa đi vòng quanh vừa niệm câu chân ngôn và sau đó anh ấy nói rằng anh ấy không còn gặp những cơn ác mộng đó nữa. Ngoài ra, anh ấy có thể thực hiện bài công pháp thứ hai, và ôm bánh xe trước đầu trong bảy phút.

Một ngày nọ, những người lính canh đã cưỡng bức cạo đầu chúng tôi, và tôi đã sinh tâm oán hận. Phạm nhân giết người đã nhắc nhở tôi: “Đến lúc chúng ta nên đi vòng quanh rồi đó!” Tôi nói: “Đúng vậy. Chúng ta đi thành vòng và niệm câu chân ngôn!“ Tôi đã lớn tiếng thông báo với cả phòng giam rằng: “Tôi không còn ghét người lính canh đó nữa.” Tôi đề nghị lần này chúng tôi đi thêm một chút nữa.

Ngay khi chúng tôi đi được 100 vòng, người lính canh gọi tên tôi ở cửa: “Hãy đóng gói đồ đạc. Anh sẽ được về nhà.”

Sư phụ giảng:

“…thật tâm niệm chân ngôn, [đó] đều là linh đan diệu dược tốt nhất, biện pháp cứu người [tốt nhất].” (Lý Tính)

Sư phụ thật từ bi! Không ngôn từ nào của con người có thể diễn tả dù chỉ một phần rất nhỏ lòng từ bi của Sư phụ đối với tất cả chúng sinh. Tôi đã phạm tội lớn là lừa dối Sư phụ và phỉ báng Phật, vậy mà Sư phụ đã giải cứu tôi ra khỏi hang ổ tà ác và giữ tôi trong tay Ngài!

Sau khi trở về, tôi đọc được Pháp của Sư phụ:

“Tôi, là Sư phụ, vẫn luôn không nhớ kể đến những việc sai sót mà chư vị làm trong tu luyện, chỉ nhớ kể đến những việc làm được tốt và những thành tựu của chư vị; là các đệ tử Đại Pháp mà nói, cũng là [những ai] từ trong cuộc bức hại tà ác không gì sánh nổi mà vượt qua, đều hiểu biết thấm thía rằng tu luyện rất gian khổ, [và] sẽ không phải là không thông cảm cho các học viên nào mắc sai lầm;” (Vượt qua cửa tử, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

“Đừng khẩn trương [quá] khi làm chưa tốt, vậy lần sau làm cho tốt, thử tìm nguyên nhân ở nơi nào.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

“Chư vị hối hận nhiều thì vẫn là tại chấp trước. Làm sai, thấy sai ở đâu rồi, đã biết rồi, thì lần sau làm nó cho tốt, làm lại lần mới. Chứ ngã rồi cứ nằm mãi ở đó, (mọi người cười) không đứng lên thế thì không được.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Tôi hối hận vì đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để đề cao tâm tính và thức tỉnh lương tri của mọi người do những chấp trước người thường của tôi. Tôi hiểu thời gian đang cấp bách. Nếu một người về cơ bản là không kiên định trong Pháp, thì mọi thứ khác đều là vô nghĩa. Tôi sẽ tẩy sạch vết nhơ của mình bằng sự tinh tấn lớn nhất, thực tu vững chắc và làm cho tốt.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/27/415657.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/10/190345.html

Đăng ngày 18-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share