Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-01-2021] Một học viên khác và tôi đang đi bộ tới một khu chợ để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và giảng chân tướng về cuộc bức hại, thì tôi vô tình dẫm vào vũng nước và bị mất thăng bằng. Người học viên kia cố gắng đỡ lấy tôi nhưng tôi đã bị ngã và làm rách quần mình. Tôi đứng dậy và chúng tôi rời khỏi khu chợ. Cô ấy bảo tôi rằng: “Chị vừa nói điều gì đó không đúng”.

Chỉ ra vấn đề của bản thân

Trong một dịp trước đó, người học viên này đã mua đến một bó tỏi tây. Tôi nói với cô ấy rằng: “tỏi tây được xem là huân”. Sau đó chúng tôi đã bàn luận về nguồn gốc của tỏi tây. Khi cô ấy hỏi tôi rằng làm sao tôi biết điều đó thì tôi nói: “Chị từng đọc được điều này trong kinh sách Phật giáo trước khi chị bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn được gọi là Pháp Luân Công)”. Cô ấy bảo tôi rằng: “Chị đừng nhắc lại điều này nữa. Đây là trộn lẫn các pháp môn tu luyện với nhau”. Tôi nghĩ cô ấy chỉ đang làm lớn chuyện và không quá để ý tới những gì cô ấy nói.

Sau khi tôi bị vấp ngã, cô ấy lại nói rằng: “Cú ngã vừa rồi là do một thứ gì đó ở pháp môn khác làm hại chị. Chị nên hướng nội để xem nguyên nhân ở đâu”.

Trên đường về nhà tôi tiếp tục nghĩ: “Vì sao mình lại bị ngã đau như vậy? Nguyên nhân nằm ở đâu nhỉ?” Một tư tưởng chợt xuất hiện trong đầu não tôi: “Đó là do những thứ bất hảo trên thân thể học viên kia làm hại bạn. Bởi vì bạn nói chuyện với cô ấy và thứ bất hảo đó bị động chạm tới nên mới xảy ra sự việc này. Bạn không cần hướng nội thêm nữa”. Tôi cảm thấy cao hứng và ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra và lý do tại sao. Tuy nhiên, suy nghĩ này dường như có chút lạ lùng, nhưng tôi cũng không nghĩ thêm về nó nữa.

Về đến nhà, chị gái hỏi tôi tại sao lại bị rách quần. Tôi kể cho chị ấy nghe về việc mình bị ngã và chị ấy trông thấy tôi đang chảy máu. Chị nói: “Cú ngã thật là tệ”. Tôi tự nhủ: “Nếu mình không có Sư phụ bảo hộ thì có lẽ tình huống đã xấu hơn nhiều”. Chị gái tôi cũng là một học viên. Khi tôi kể cho chị nghe những gì đã xảy ra, chị nói: “Em cần hướng nội tìm nguyên nhân tại sao. Đừng đổ lỗi cho học viên khác”. Tôi đã đồng ý với chị.

Sư phụ giảng:

“Nhất chính áp bách tà”. (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra là không ai có thể động đến tôi nếu tôi bảo trì được chính niệm và tôi cần phải quy chính bản thân. Tôi tĩnh tâm xuống học Pháp và tiếp tục hướng nội tìm nguyên nhân vì sao mình bị ngã, nhưng không thể tìm ra vấn đề. Tôi thầm cầu Sư phụ giúp đỡ: “Sư phụ xin hãy giúp con xác định được vấn đề của mình”.

Một học viên đã qua đời

Vào một hôm, có học viên gọi điện thoại cho tôi và nói rằng một học viên mà chúng tôi quen biết đột nhiên qua đời. Tôi đã bị sốc. Cái chết của học viên đó đã khiến tôi phải trầm tư suy nghĩ.

Tôi hồi tưởng lại vào thời điểm năm 2006, học viên qua đời đó đã cho tôi xem một bài chia sẻ. Cô ấy nói rằng bài viết này do “đại đệ tử” của Sư phụ viết và bảo tôi rằng nội dung của nó rất hay. Tôi chưa từng nghe nói đến bất kỳ một “đại đệ tử” nào và hỏi cô ấy xem cô lấy bài viết ở đâu. Cô ấy trả lời: “Tôi tải bài viết xuống từ một trang web của người thường”.

Tôi nói: “Vậy thì tôi không muốn đọc nó. Tôi chỉ đọc những bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ. Nếu có thời gian thì tôi sẽ học Pháp nhiều hơn”.

Dường như cô ấy rất chấp trước vào bài viết này và đã nhiều lần cố gắng thuyết phục tôi đọc nó. Tôi đã từ chối. Tôi biết sự cố chấp của cô ấy là không phù hợp, nhưng tôi không dám khẳng định chính xác là vấn đề sai ở đâu, vì thế tôi đã không ngăn cô ấy tiếp tục nói về chuyện này. Tôi thậm chí còn không nghĩ tới nguyên tắc “bất nhị pháp môn”, nghĩa là chúng ta chỉ nên đi theo một con đường tu luyện.

Tôi cũng nhớ lại quãng thời gian tôi bị cầm tù phi pháp vì kiên định đức tin của mình vào bốn năm trước, tôi đã đọc một cuốn sách của Phật giáo và cho rằng nó rất hay. Cái chết của học viên kia đã cảnh tỉnh tôi, và tôi chợt nhận ra sự nghiêm túc của tu luyện và của việc ghi nhớ nguyên tắc “bất nhị pháp môn”.

Tôi nói chuyện với chị gái mình và chị nói rằng: “Khi em đọc kinh sách của một pháp môn khác và cho rằng nó là tốt, thì những thứ xấu sẽ tiến nhập vào cơ thể em và can nhiễu đến em. Tệ hơn nữa là nếu những cuốn sách đó bị phụ thể khống chế người ta viết ra. Sư phụ đã truyền dạy cho chúng ta Đại Pháp của vũ trụ. Những thứ em đọc không thể nào đem so sánh với Đại Pháp. Em nên nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình với Sư phụ”.

Sau đó chúng tôi đã phát chính niệm cùng nhau. Ngay sau khi phát chính niệm xong, tôi liền cảm thụ được sự từ bi hồng đại của Sư phụ. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Những bài học rút ra từ người thân

Một người chị gái của tôi từng thờ cúng động vật trước khi bước vào tu luyện Đại Pháp. Sau gần 20 năm tu luyện, chị ấy vẫn còn rất chấp trước vào tình thân với con cháu, vì thế đã chịu nhận can nhiễu từ tín tức không gian khác. Có một giọng nói ở không gian khác bảo chị ấy rằng: “Thế giới của bạn đang nổ tung. Bạn nên luyện công nhiều hơn”. Bởi vì chị ấy tin những gì nó nói nên nó có thể tiếp tục can nhiễu chị ấy. Cuối cùng, chị đã đột ngột qua đời.

Những can nhiễu như vậy làm nhiễu loạn tâm trí chúng ta nếu chúng ta có những chấp trước mà trường kỳ không tu khứ. Nếu chúng ta tiếp tục học Pháp và có thể cân nhắc mọi thứ dựa trên Pháp thì chúng ta sẽ nhận diện được can nhiễu và thanh lý nó.

Vợ chồng anh trai tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1998 nhưng đến năm 1999 đã dừng tu luyện. Vào năm 2018, anh trai tôi bị liệt cơ mặt. Khi anh ấy hỏi tôi rằng anh nên làm gì, tôi đã trả lời: “Hãy đến chỗ em ở một thời gian”. Tôi muốn giúp vợ chồng anh ấy quay trở lại tu luyện Đại Pháp.

Anh trai tôi từng đeo một lá bùa Phật giáo được lấy từ một ngôi chùa về. Tôi bảo anh rằng: “Hiện tại anh đang tu luyện Đại Pháp. Anh không nên đeo chiếc bùa ấy nữa”. Trong thời gian ở cùng tôi, vợ chồng anh bắt đầu học Pháp và luyện công, và anh trai tôi đã hồi phục nhanh chóng. Hai vợ chồng anh rất vui vẻ và nói rằng: “Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt. Chúng ta sẽ học Pháp và luyện công tinh tấn khi trở về nhà”.

Nhưng sáu tháng sau khi họ trở về nhà, anh trai tôi bỗng nhiên qua đời trong một vụ tai nạn ô tô. Khi chúng tôi đến nhà thăm, chị dâu tôi kể rằng anh ấy đã không tinh tấn và còn chơi điện tử trên điện thoại.

Vợ chồng anh chị không có một cuốn Chuyển Pháp Luân hay bất kỳ kinh sách Đại Pháp nào khác. Khi họ rời khỏi nhà tôi họ đã không mang theo sách bởi họ phải đi máy bay về, và họ lo sợ rằng nhân viên an ninh sân bay có thể tìm ra những cuốn sách khi kiểm tra hành lý của họ. Tôi đã dặn họ rằng: “Sau khi anh chị trở về, nếu có gặp bất kỳ học viên nào thì hãy nhờ họ mang cho anh chị kinh sách Đại Pháp”.

Một ngày nọ chị dâu đã gọi cho tôi và nói rằng: “Chị đã gặp hai học viên nữ và họ đồng ý mang sách Đại Pháp cho chị”. Nhưng cuối cùng họ lại không xuất hiện. Tôi muốn gửi sách qua đường bưu điện cho chị nhưng lại không làm được bởi gặp phải can nhiễu. Tôi vẫn đang chờ đợi cơ hội để đưa sách tận tay cho họ. Tuy nhiên, anh trai tôi đã qua đời trước khi tôi có thể đưa sách cho anh.

Cha tôi cũng tu luyện Pháp Luân Công trước khi ông qua đời cách đây hơn mười năm. Ông thường cúng bái tổ tiên vào mỗi dịp Tết Nguyên đán. Chúng tôi đã không cố ngăn cản ông làm vậy bởi lúc đó chúng tôi không hoàn toàn minh bạch tầm quan trọng của việc tuân thủ nguyên tắc “bất nhị pháp môn”. Sau đó, khi chúng tôi chia sẻ suy nghĩ về sự qua đời của anh trai, chúng tôi mới nhận ra sự can nhiễu từ pháp môn khác cũng là một nhân tố góp phần gây ra cái chết của anh. Tu luyện là phi thường nghiêm túc.

Các học viên nên thanh tỉnh về vấn đề “bất nhị pháp môn”

Khi cháu trai của một học viên địa phương lên hai tuổi, người lớn trong gia đình đã đưa cháu ra ngoài chơi. Khi họ quay về thì đứa trẻ đang khóc. Người học viên này nói: “Cháu đã gặp thứ gì đó khiến tinh thần cháu hoảng loạn”. Hai học viên khác cũng nói: “Hãy gọi tinh thần cháu quay về tối nay”. Lời bình luận của họ nghe có vẻ tầm thường, nhưng làm sao các học viên Đại Pháp lại có thể tin vào những thứ linh thể tầng thấp đó? Người học viên này sau đó đã nhận ra lỗi sai của mình khi tôi chỉ ra cho cô. Và cô đã nhanh chóng thừa nhận lỗi sai với Sư phụ.

Một học viên khác thường đi khắp nơi và nói với mọi người rằng: “Con trai tôi học chu dịch và có thể toán quái rất chuẩn xác”. Cô cũng nói với mọi người rằng cô đã xem một chương trình truyền hình và đánh giá cao nhân vật chính. Cô nói cô đã đề cao lên nhờ xem chương trình tivi đó. Một học viên đề cao thông qua việc xem chương trình tivi phổ thông là sao? Học viên chúng ta đề cao là thông qua quá trình học Pháp và tu luyện tâm tính.

Tất cả những ví dụ tôi đề cập đến bên trên cho thấy sự cần thiết của việc chú trọng tới nguyên tắc “bất nhị pháp môn”. Tu luyện là vô cùng nghiêm túc. Nếu một người không thể tu luyện dựa trên Pháp và không thể nhận thức vấn đề dựa trên Pháp thì anh ta sẽ gặp phải can nhiễu.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/27/418623.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/12/191836.html

Đăng ngày 17-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share