Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-01-2021] Trên Minh Huệ có rất nhiều bài chia sẻ nói về các chiến dịch “Gõ cửa” và “Xoá sổ” của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác. Một học viên nói: “Trong tâm tôi, không có bức hại mà chỉ có chúng sinh. Mong muốn duy nhất của tôi là cứu độ chúng sinh!” Tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm này. Mục đích của những chiến dịch này là để can nhiễu chính tín của các học viên Đại Pháp và ngăn chúng ta cứu thêm người.

Hai chiến dịch này của ĐCSTQ đã gây cản trở cho rất nhiều học viên. Một số học viên ngay lập tức đem giấu các sách Đại Pháp của họ đi hoặc gửi đến nhà người khác khi nghe tin tức tiêu cực. Một số học viên làm tài liệu giảng chân tướng cũng không dám tiếp tục công việc của họ. Một số không dám ra ngoài giảng chân tướng nữa, một số khác thì cắt đứt mối liên hệ với các đồng tu.

ĐCSTQ đã phát động các chiến dịch này chỉ với mục đích cố gắng tạo động lực duy trì cuộc bức hại. Trước những ngày nhạy cảm các quan chức hoặc sĩ quan ở cấp địa phương có thể sẽ bắt giữ một vài học viên, hoặc đến thăm nhà của những người bị “đưa vào danh sách đen” để gây sốc cho họ như một động tác thể hiện rằng họ đang làm tốt công việc “duy trì sự ổn định” và để nhận tiền thưởng cuối năm.

Trên thực tế, những người đến thăm nhà các học viên thường làm công việc này một cách chiếu lệ. Một cảnh sát nói với tôi: “Chúng tôi không làm khác được? Tôi được trả lương, và tôi buộc phải nghe theo cấp trên. Chúng tôi cũng phải ghi lại tình hình của anh/chị hàng tháng và báo cáo cho họ.”

Sư phụ Lý Hồng Chí viết trong một bài thơ:

Nhĩ hữu phạ — Tha tựu trảo
Niệm nhất chính — Ác tựu khoa
Tu luyện nhân — Trang trước Pháp
Phát chính niệm — Lạn quỷ tạc
Thần tại thế — Chứng thực Pháp
(Phạ Xá, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

Sợ Chi
Các vị mà sợ, nó sẽ bắt bớ
Niệm hễ chính, tà ác sẽ sụp
Người tu luyện, chứa đựng Pháp
Phát chính niệm, lạn quỷ nổ tung
Thần tại thế gian, chứng thực Pháp

Trên thực tế, trước một học viên Đại Pháp tà ác không là gì cả. Các tình huống dường như có vấn đề thường là do tâm lý sợ hãi của học viên gây ra.

Kể từ khi ĐCSTQ phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, gia đình chúng tôi đã bị liệt vào mục tiêu bị theo dõi. Mỗi khi chúng tôi trở về nhà từ trại lao động cưỡng bức hoặc nhà tù, nhân viên từ đồn cảnh sát địa phương, Cục Tư pháp, hoặc Phòng 610 luôn đến thăm nhà chúng tôi. Trước tất cả những “ngày nhạy cảm”, đồn cảnh sát và văn phòng khu dân cư luôn cử người đến theo dõi chúng tôi.

Sư phụ Lý giảng:

“Đệ tử Đại Pháp là hy vọng duy nhất để nhân loại được cứu.” (Gửi Pháp hội Châu Âu 2018)

Do đó, chúng ta nên coi những người thay mặt chính phủ “đến thăm chúng ta” là những người có duyên với chúng ta và là những người cần được cứu. Đầu tiên, chúng ta không nên hợp tác khi họ muốn bức hại. Thứ hai, chúng ta nên dẫn hướng họ để họ có thể minh bạch chân tướng. Trong cuộc nói chuyện, chúng ta nên là người chủ động và đừng để họ nói quá nhiều, như thế sẽ giúp họ không phạm tội thêm.

Tất cả các nhân viên cảnh sát đến thăm nhà tôi đều đã nghe, minh bạch chân tướng và thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Thậm chí vào ngày 13 tháng 5 năm ngoái có hai nhân viên cảnh sát đã đến nhà tôi để chúc mừng sinh nhật Sư phụ (còn được gọi là Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới). Trong những năm qua các nhân viên ở văn phòng dân cư địa phương đến thăm tôi đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Bất kỳ sĩ quan nào đến theo dõi tôi vào những ngày nhạy cảm đều không bao giờ thừa nhận rằng họ đến để giám sát. Tôi cũng không thừa nhận điều đó với họ, và tôi chưa bao giờ coi trọng điều đó. Đôi khi, tôi thậm chí còn bước đến để nói chuyện với họ. Vài người trong số họ cũng thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Một ngày nọ, một vị lãnh đạo trong ĐCSTQ đến thành phố của chúng tôi. Có lẽ họ sợ chúng tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Đồn cảnh sát đã phân công một phó giám đốc dẫn đầu một nhóm sĩ quan, cùng với nhân viên từ văn phòng dân cư đến theo dõi tôi cả ngày.

Mỗi ca làm việc đều có khoảng ba đến bốn người. Tôi lấy một túi trái cây cho họ và đi xuống cầu thang để chào họ. Họ liền lập tức nói rằng họ chỉ đến đây để tìm người khác, sau đó biến mất. Sau đó, khi đổi ca trực mọi người đều đứng ở xa hơn, giả vờ tắm nắng hoặc nghịch điện thoại. Họ cũng không làm phiền tôi khi tôi đi ra ngoài. Một nhân viên an ninh tại khu dân cư của chúng tôi từng nói với tôi rằng anh ta đã nói với phó giám đốc sở cảnh sát, là bạn của anh ấy, rằng tôi là người tốt, và việc theo dõi tôi là vô nghĩa.

Cách đây không lâu, một sĩ quan đã gọi điện cho con gái tôi. Anh nói anh là phó giám đốc mới được bổ nhiệm, người sẽ chuyên phụ trách các vấn đề về Pháp Luân Công và muốn đến nhà tôi vào chiều hôm sau. Anh ấy đã đến đúng giờ và đi cùng với một số sĩ quan khác, cả hai đều ở độ tuổi 30. Cũng như trước đây, tôi nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để giảng chân tướng cho họ. Tôi lịch sự mời họ vào nhà, mời họ ngồi xuống và pha trà.

Sau khi chúng tôi chào nhau, tôi nói: “Tôi biết tại sao các anh đến đây. Nếu chúng tôi không tu luyện Pháp Luân Công, các anh sẽ khó có thể đến thăm chúng tôi. Nhưng vì các anh đã đến, đó là duyên phận. Tôi sẽ coi các anh như những vị khách của tôi. Tuy nhiên, nếu các anh muốn chụp ảnh, hãy để tôi nói với các anh nghe điều này, việc các anh đang làm chính là tiếp tay cho cái ác. Hơn nữa, đây là hành động bất hợp pháp và điều này sẽ không tốt cho các anh.

“Tôi tin các anh cũng biết tất cả các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt.” Họ cắt ngang: “Vâng chúng tôi biết tất cả các học viên đều là người tốt.” Tôi nói tiếp: “Vậy tại sao chúng tôi lại tiên tục bị bức hại? Tất cả các anh đều là những người thông minh, các anh nên suy nghĩ về điều đó.”

Lúc đó, một sĩ quan đã lên tiếng hỏi: “Thế bác còn tu luyện không? Bác không thể tu luyện, vì đây là yêu cầu của quốc gia.“ Trước khi anh này nói xong, tôi liền cắt ngang: “Tôi vẫn còn tu luyện! Làm sao mà tôi có thể ngừng tu luyện một môn tu luyện tốt đến như vậy?” Tôi đã nhân cơ hội này để nói cho họ nghe về những thay đổi lớn cả về thể chất lẫn tinh thần không những của riêng tôi mà cả các thành viên trong gia đình tôi sau khi chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Sau đó tôi nói với anh ấy về cuộc bức hại mà tôi đã phải chịu đựng, cũng như chân tướng về Sự kiện ngày 25 tháng 4, và vụ Tự thiêu được dàn dựng trên Quảng trường Thiên An Môn.

Tôi nói: “Lệnh của Quốc gia sao? Quốc gia đã ra lệnh rất nhiều thứ, rồi sau này lại nói với chúng tôi rằng những thứ đó là sai. Vì vậy, nhiều phong trào như Chiến dịch ‘Chống cánh hữu’, Đại cách mạng Văn hóa, v.v.. Sau này đều bị chính Đảng này phủ nhận. Cựu Phó Chủ tịch Trung Quốc Lưu Thiếu Kỳ bị gán cho là ‘phản bội, kẻ phản bội, lập dị’, nhưng sau đó đã được sửa lại và trở thành ‘nhà cách mạng vô sản vĩ đại’ …

“Khi Pháp Luân Công bắt đầu phổ biến khắp Trung Quốc, chính phủ và các phương tiện truyền thông đều ca ngợi môn tu luyện này. Vợ của bảy ủy viên thường vụ Bộ Chính trị đều tập Pháp Luân Công. Sau khi điều tra, Chủ tịch Ủy ban Thường vụ Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc nói rằng Pháp Luân Công ‘hoàn toàn mang lại lợi ích cho quốc gia và người dân mà không gây tổn hại gì’.

“Chính Giang Trạch Dân đã vu khống Pháp Luân Công bằng cách gọi nó là tà giáo và đẩy hơn 100 triệu người sang phe đối lập và đàn áp họ một cách tàn nhẫn. Các anh có biết rằng trong bộ luật của chúng ta chẳng có có điều khoản nào xác định Pháp Luân Công là tà giáo? Ba văn bản do Bộ Dân chính, Bộ Công an và Trung ương ĐCSTQ ban hành ngày 22 tháng 7 năm 1999, không cấm mọi người tu luyện Pháp Luân Công, và không nói Pháp Luân Công là tà giáo. Nghị quyết của Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và Giải thích tư pháp của Tòa án tối cao và Viện kiểm sát tối cao, cũng như Danh sách giáo phái do Bộ Công an công bố năm 2005 cũng không xác định Pháp Luân Công là tà giáo.

“Tất cả những điều này cho thấy rằng những nhà lập pháp đó hoàn toàn không nghĩ rằng Pháp Luân Công là tà giáo. Chính cựu lãnh đạo Giang Trạch Dân đã đích thân ra lệnh đàn áp Pháp Luân Công. Nhưng ý định cá nhân của ông ta không làm cho nó trở thành luật. Điều này có nghĩa là cuộc bức hại Pháp Luân Công là vi phạm pháp luật, và bất cứ ai tham gia vào cuộc bức hại đó sẽ phải chịu trách nhiệm về việc làm đó.

“Tôi biết các anh muốn nói với tôi rằng tôi chỉ nên tập luyện ở nhà và không được ra ngoài phát tài liệu. Các anh có nghĩ về lý do tại sao các học viên Pháp Luân Công sống thanh đạm như vậy, nhưng lại không tiếc tiền khi sản xuất tài liệu giảng chân tướng, và tại sao họ lại mạo hiểm để phân phát chúng không? Họ làm việc này không phải cho bản thân; Mà là cho mọi người trên thế giới! Có như vậy mọi người sẽ không bị lừa dối bởi những lời dối trá của ĐCSTQ và bị diệt vong cùng với ĐCSTQ!”

Tôi nói với họ rằng tôi đã nói chuyện với giám đốc Phòng 610 và Phòng An ninh Nội địa: “Cả hai đều không tin Pháp Luân Công là tà giáo, và các học viên Pháp Luân Công đều là những người tử tế. Họ nói rằng không thể lật đổ ĐCSTQ bằng cách in một số cụm từ giảng chân tướng lên tiền tệ. Tôi đã nói với họ rằng cuối cùng thì ĐCSTQ sẽ tự sụp đổ, vì Trời sẽ diệt nó. Việc in các câu giảng chân tướng lên tiền giấy chỉ đơn giản là để nói với càng nhiều người càng tốt để họ không bị đào thải cùng với nó.

“Ngay cả trong thời cổ đại, người ta có thể kiện lên tòa án triều đình trước một quan tòa tối cao. Pháp Luân Công đã bị đàn áp một cách phi lý. Tại sao chúng tôi không thể nói lên những sai trái mà chúng tôi thấy? Những người đưa ra các cáo buộc vu khống và giả mạo về Pháp Luân Công lại không bị bắt. Tại sao chúng tôi bị dán nhãn là tội phạm khi chúng tôi phân phát tài liệu để giúp mọi người minh bạch chân tướng? Tôi hy vọng các anh ngay lập tức ngừng lặp lại lời nói của cấp trên.

“Các anh đã thấy rằng đại dịch thật kinh khủng chưa? Nó nhắm vào ĐCSTQ! Tôi hy vọng các anh có thể tránh xa ĐCSTQ và nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Các anh sẽ được phúc báo, và các anh cùng gia đình sẽ có một tương lai tươi sáng!”

Tôi đã nói chuyện với họ trong 90 phút, chỉ cho họ rất ít thời gian để xen vào. Khi ra về, phó giám đốc cho tôi số điện thoại của anh ấy, và tự trút bỏ gánh nặng bằng cách liên tục nói rằng họ chỉ đang thực hiện mệnh lệnh của cấp trên và không có ý định gì xấu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/7/418221.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/17/190977.html

Đăng ngày 25-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share