Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp bên ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-03-2021] Tôi 70 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, tôi đã không từ bỏ môn tu luyện. Bởi vì tôi giảng chân tướng về Đại Pháp, tôi đã bị kết án phi pháp ba năm rưỡi tù giam. Con trai tôi cũng là một học viên, đã bị tra tấn đến chết trong cuộc bức hại.

Tôi rời Trung Quốc vào năm 2013. Một ngày nọ, tôi đã gặp một học viên khác là một giáo sư. Cô ấy nói: “Tại sao xị mặt và buồn như vậy? Chị vẫn chưa buông bỏ được tình cảm với con trai sao?”

Tôi mỉm cười rầu rĩ và không nói gì. Làm sao những người khác có thể biết được nỗi đau không thể nguôi ngoai mà tôi đã giấu trong sâu thẳm trái tim mình? Đó là một nỗi buồn khó tả, một gánh nặng lớn mà tôi không thể nào trút bỏ được. Gánh nặng này là một cảm giác tội lỗi không thể chịu đựng được.

Buông bỏ gánh nặng trong tâm

Trong khi tôi bị giam giữ tại Nhà tù nữ Quảng Đông, tôi bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần. Đó chính là địa ngục trần gian.

Ban đầu, bởi vì tôi không từ bỏ Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp), họ đã nhốt tôi trong một buồng giam nhỏ, 12 đến 13 người thay phiên nhau theo dõi tôi. Họ không cho tôi đồ ăn và nói: “Không được ăn cho đến khi nào cô thừa nhận mình là tội phạm.”

Họ không cho tôi ngủ hay tắm trong hơn ba tuần. Họ nhục mạ tôi, kéo tai, giật tóc và làm nhục tôi hoàn toàn.

Con trai tôi đã bị tra tấn đến chết trong một trại lao động cưỡng bức, nhưng họ không cho tôi nói ra điều đó. Họ khăng khăng rằng con trai tôi chết vì nguyên nhân tự nhiên. Tôi sụt 20 kg trong một tháng khi ở trong tù.

Tôi đã lo lắng về nhiều thứ, cả về người cha già cần được chăm sóc của mình. Sau một hồi dằn vặt đau đớn, tôi đã ký vào cái gọi là “Bốn tuyên bố” (từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công) trái với ý muốn của mình, để lại một vết nhơ trên con đường tu luyện của tôi. Kể từ đó, gánh nặng tự trách móc bản thân lấp đầy trong sâu thẳm trái tim tôi.

Sau đó họ cho tôi dùng một thứ chất lạ. Tôi liên tục nôn mửa, và nước tiểu của tôi có màu đỏ. Họ đưa tôi tới bệnh viện của nhà tù và lấy máu. Tôi đã ở bên bờ vực cái chết.

Trong lòng tôi rất mâu thuẫn. Tôi muốn cầu xin Sư phụ giúp tôi, nhưng tôi đã đầu hàng tà ác-làm sao tôi dám cầu xin Sư phụ? Sau khi một hồi đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc tôi đã cầu xin Sư phụ. Tôi cầu xin yếu ớt trong tâm: “Sư phụ, xin hãy giúp con.”

Suy nghĩ này đã có một tác dụng diệu kỳ. Hai tới ba giờ sau đó, tôi đã phục hồi. Tôi nói với bác sỹ: “Tôi khỏe. Tôi muốn được ra viện.” Thay vào đó, tôi đã bị đưa tới Bệnh viện đa khoa Bộ Tư pháp ngoài nhà tù, nơi họ đã giữ tôi trong nửa tháng.

Họ nói rằng tôi mắc bệnh nan y. Họ đã làm rất nhiều xét nghiệm máu và các loại xét nghiệm khác nhau với tôi. Lúc đó, tôi không hiểu tại sao họ làm những xét nghiệm này. (Nhiều người sống sót đã báo cáo lại về những xét nghiệm tương tự trong trại giam. Các xét nghiệm này được cho là liên quan tới nạn mổ cướp nội tạng.)

Họ bảo em gái tôi rằng tôi bị ung thư tuyến tụy. Em gái tôi yêu cầu điều trị y tế tại ngoại cho tôi, nhưng nhà tù từ chối với lý do tôi không đủ tư cách. Em gái tôi nói với quan chức nhà tù: “Nếu có gì xảy ra với chị tôi, tôi sẽ không tha cho các ông đâu!”

Tôi biết rằng chính Sư phụ đã giúp tôi. Sư phụ đã không từ bỏ tôi, nhưng tôi quá xấu hổ khi nhìn Sư phụ. Chính gánh nặng trong tâm đã khiến tôi trông buồn rầu, điều không mong đợi được thấy ở một học viên. Sư phụ đã giảng:

“Tướng tự tâm sinh” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên-Giảng Pháp tại các nơi X)

Vài năm trôi qua, và tôi đề cao được rất ít. Thấy tôi không ngộ, Sư phụ lại giúp tôi lần nữa. Một ngày nọ, một học viên khác mà tôi biết từ khi tôi sống ở Trung Quốc đã gửi cho tôi một tin nhắn văn bản. Nó là một câu chuyện như sau: “Một người đàn ông bước đi theo vị Thần của ông ta. Anh ta không thể nhìn thấy vị Thần, nhưng sau khi anh ta thấy hai hàng dấu chân phía sau mình, anh ta biết rằng Thần của anh ta đang đi cùng anh ta. Khi anh ta trải qua khổ nạn lớn, anh ta quay lại và chỉ thấy một hàng dấu chân phía sau. Anh ta hỏi vị Thần của mình: “Ngài ở đâu khi con đang trong khổ nạn lớn nhất?” Vị Thần của anh ta đã trả lời một cách từ bi: “Con trai, ta đã đưa con đi!”

Tôi đã khóc. Tôi khóc nhiều đến mức lạc cả giọng. Sư phụ chưa bao giờ rời bỏ tôi. Ngài đã luôn dõi theo tôi. Chúng ta không thể tìm thấy Sư phụ nào tốt như Sư phụ của chúng ta! Chúng ta sẽ không bao giờ biết được những hy sinh to lớn mà Sư phụ đã dành cho chúng ta, và Sư phụ sẽ không bao giờ để chúng ta biết.

Sau đó, tôi đã có cơ hội nhìn thấy Sư phụ rất gần. Tôi đã mừng đến phát khóc. Tôi cảm thấy quá xấu hổ và không dám nhìn Ngài.

Các đồng tu nói với tôi rằng Sư phụ đã nhìn tôi. Tôi hạnh phúc vô cùng và cuối cùng đã trút được gánh nặng của mình. Tôi có thể cảm nhận được lòng từ bi to lớn của Ngài. Ngài không tính kể tới lỗi lầm trong quá khứ của các đệ tử mà thay vào đó chỉ hy sinh và chịu đựng vô điều kiện cho họ. Tôi biết rằng chỉ bằng cách làm tốt hơn trong tu luyện, tôi mới có thể khiến Sư phụ vui lòng.

Sau đó, người học viên là giáo sư đã nhìn thấy một bức hình của tôi trong đội trống lưng và nói rằng tôi đã thay đổi. Cô ấy nói trông tôi trẻ hơn, và nụ cười của tôi thật là rạng rỡ.

Chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp

Tôi đã trải qua nghiệp bệnh sau khi rời Trung Quốc. Trong quá trình đó, tôi một lần nữa được chứng kiến sức mạnh của Đại Pháp.

Vào tháng 8 hay tháng 9 năm 2016, tôi bất ngờ nhận ra có gì đó cứng mọc lên ở bên phải giữa bụng và xương sườn của tôi, và choán gần như toàn bộ phần bên phải bụng của tôi. Nó bị đau khi tôi nằm xuống hay cúi người trong lúc luyện công. Khối u trông rất thật-nó là một khảo nghiệm đối với tâm của tôi.

Sau đó, tôi bị khó thở và mệt mỏi khi bước đi, tôi bị lạnh trong lúc ngủ và tỉnh dậy toát mồ hôi lạnh ở cổ. Tôi không biết mình còn sống được bao lâu. Khoảng hai tháng sau, tôi hoảng sợ và cảm thấy như sắp chết. Tôi ép mình phải bình tĩnh và loại bỏ mọi suy nghĩ tiêu cực. Tôi tự nhủ mình có sứ mệnh và không thể ra đi.

Tôi biết Sư phụ đã nói nhiều lần về việc các học viên không có bệnh, và tôi biết rằng những gì đang xảy ra với tôi là giả tướng, nhưng đó là một cục cứng thực sự mà tôi có thể nhìn thấy và chạm vào. Đó là một gánh nặng trong tâm tôi, chưa kể đến cơn đau.

Tu luyện một thời gian dài như vậy, mọi người nghĩ gì về tôi khi họ thấy tôi như thế này? Tôi bật cười về tâm hư vinh của mình, nhưng tôi có thể làm gì? Tôi biết nó không phải là bệnh, rằng nó không nên tồn tại trong suy nghĩ của tôi.

Thân thể cảm thấy không khỏe mạnh, và cả tinh thần của tôi cũng không tốt. Sức khỏe của tôi giảm sút mỗi ngày, và tôi đã giảm 10kg trong một tháng. Các đồng tu của tôi ngạc nhiên khi họ nhìn thấy tôi, vì vậy tôi nói với họ rằng tôi đang ăn kiêng.

Một lần nữa, tôi tự trấn tĩnh bản thân. Tôi quyết tâm chỉ đi theo con đường của một học viên và bước đi với chính niệm kiên định với sự chỉ đạo của những lời giảng của Sư phụ.

Sư phụ đã giảng:

“Chúng tôi hãy giảng [tình huống] phổ biến nhất; người ta mọc khối u chỗ này, phát viêm chỗ kia, có gai xương ở chỗ nào đó, v.v., nơi không gian khác thì có một con linh thể nằm chính tại chỗ đó, có một con linh thể tại không gian rất thâm sâu.” (Bài giảng thứ bảy-Chuyển Pháp Luân)

“Sau khi chư vị gỡ bỏ [linh thể] ấy đi rồi, thì chư vị phát hiện rằng trên thân thể ở bên [không gian] này chẳng còn [bị] gì nữa.” (Bài giảng thứ bảy-Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ giảng:

“Hễ trong khi luyện công mà xuất hiện can nhiễu này, can nhiễu kia, [thì] chư vị phải tìm xem nguyên nhân [ở] bản thân mình, chư vị còn điều gì chưa vứt bỏ được không.” (Bài giảng thứ sáu-Chuyển Pháp Luân)

Tôi hướng nội để tìm sơ hở bị tà ác dùi vào. Tôi nhớ tôi đã không vượt qua khảo nghiệm tâm tính sau khi có mâu thuẫn với một học viên khác. Tôi cảm thấy tôi đã bị đối xử bất công và oán hận cô ấy. Mặc dù tôi không thể hiện ra nhưng bất cứ lúc nào gặp cô ấy, tôi đều cảm thấy tổn thương và tránh mặt cô ấy. Trên thực tế, tôi đã không vượt qua khảo nghiệm. Tôi đã không hướng nội sâu và cũng không đề cao tâm tính của mình.

Tôi cũng phát hiện ra rằng tôi có nhiều chấp trước như tâm an dật, tâm hiển thị, và tâm đố kỵ. Khi tôi nhìn thấy những người khác cùng gia đình họ, tôi không tránh được cảm giác buồn bã và trống vắng. Tôi hỏi: “Tại sao mình không có gì?”

Thời trẻ, tôi đã rất coi trọng gia đình và hy sinh nhiều cho gia đình mình, nhưng làm sao tôi biết được rằng càng truy cầu nó, lại càng khó có được, và cuối cùng, gia đình tôi hoàn toàn tan vỡ. Tôi nhận ra rằng mình đang hạ thấp bản thân xuống cảnh giới của người thường.

Tôi nghĩ: “Ngay cả khi mình chết, mình vẫn sẽ đào ra những chấp trước bởi vì mình không thể mang chúng theo.” Tôi tìm kiếm, tìm kiếm và đã tìm thấy rất nhiều.

Cuối cùng, tôi có một niệm kiện định: “Cho dù kết quả có thế nào, mình không đến khám bác sỹ, bởi vì bệnh viện không thể giải quyết vấn đề của các học viên.”

Do đó, tôi hoàn toàn buông bỏ mọi thứ trong tâm và đưa ra quyết định: “Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, minh sẽ phó thác toàn bộ sinh mệnh của mình cho Sư phụ, và là một học viên Đại Pháp chân chính. Sư phụ mới là người quyết định về tôi: “Sau hơn hai tháng trải qua khổ nạn cả tâm lẫn thân, tôi cuối cùng đã trở nên quyết tâm và an hòa.

Trải nghiệm sức mạnh của Đại Pháp

Một ngày nọ, tôi liên tục phải đi tiểu và phải ngồi trong nhà vệ sinh cả buổi chiều. Ban đầu tôi có một quan niệm người thường: “Mất kiểm soát, ướt quần, có vẻ như mình chẳng còn được mấy ngày nữa…” Tôi lập tức chính lại suy nghĩ này.

Tôi nhận ra mình đã tu luyện không tốt và vẫn có quá nhiều chấp trước. Tôi không được đổ lỗi cho người khác bởi những vấn đề này đều là vấn đề của chính tôi. Tôi không muốn những chấp trước đó. Sau đó, tôi đã nôn ra một thứ chất đặc màu hồng đầy bồn cầu.

Đêm đó, khối u trong bụng tôi đã biến mất, và tôi không còn đau nữa. Nó không còn đau nữa khi tôi luyện công. Tôi nghi hoặc và nghĩ: “Cái chết cận kề chăng?” Ngộ tính của tôi tệ đến vậy vào thời điểm đó.

Tôi mất một tuần để hiểu ra sự thật rằng tôi thực sự khỏe, rằng khối u đã biến mất. Bụng tôi mềm trở lại. Tôi gọi cho một đồng tu và nói: “Tôi khỏe, tôi hoàn toàn khỏe!” Điều đầu tiên mà anh ấy nói là: “Cảm ơn Sư phụ!” Nước mắt tôi trào ra.

A! Đệ tử đáng thất vọng này đã phải vật lộn tới hai tháng! Chính Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi và lấy đi những thứ xấu. Tạ ơn Sư phụ!

Kể từ sau khổ nạn nghiệp bệnh này, tôi thực sự cảm thấy rằng đệ tử phải vững tin vào Sư phụ. Những bài giảng của Sư phụ về nghiệp bệnh đã giúp tôi đối đãi với khối u bằng chính niệm. Nếu tôi đối xử với bản thân như một người thường và tới bệnh viện, bác sỹ hẳn sẽ nói hoặc là bị xơ cứng hoặc là bệnh ung thư, và tôi có thể đã chết.

Tôi đã hiểu ra rằng, trong bất kỳ khổ nạn nào, người ta phải giữ vững chính niệm và hướng nội, bình tĩnh, và từng bước chính lại mỗi niệm chiểu theo Pháp. Dưới sự trông chừng của Sư phụ, một người sẽ thay đổi.

Tôi đã tu luyện hơn 20 năm, và Sư phụ chưa bao giờ đòi hỏi ở tôi một đồng nào.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/22/422114.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/29/191623.html

Đăng ngày 23-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share