Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-01-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 1998. Trước đó, tôi luôn tìm kiếm các vị chân Phật và chân Đạo thông qua mọi loại tôn giáo. Tuy nhiên, không ai trong số họ là thật và tôi trở nên lo lắng. Một đêm, tôi quỳ xuống và nhìn lên bầu trời. Tôi nói trong nước mắt: “Để tìm được một con đường tu luyện chân chính khó như vậy sao?”

Tối đó, tôi có một giấc mơ: Nhiều vị Phật đến nhà tôi và rời đi sau khi họ dùng bữa xong. Một vị Phật giống hình của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó tôi tỉnh giấc.

Khi mở mắt ra, tôi thấy Sư phụ xuất hiện ba lần trước mặt mình, Ngài tỏa ra ánh sáng trắng. Tôi không biết điều này có nghĩa là gì.

Vài năm sau ai đó đã đưa cho tôi sách Chuyển Pháp Luân và giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Tôi không thích nhưng muốn xem Sư phụ của Đại Pháp trông thế nào. Tôi mở sách ra và thấy hình Sư phụ. Tôi tự hỏi sao người này trông quen thế này. Như thể tôi đã từng gặp trước đây. Khi tôi cố vắt óc để nhớ xem đã từng gặp người này ở đâu, Sư phụ đã toả ánh sáng trắng trên khắp cơ thể Ngài. Ánh sáng dần dần đổi thành bức hình trong sách và sau đó quay trở về cuốn sách.

Điều này khiến tôi bị sốc. Ngày hôm đó tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân và biết rằng đây là điều mình đang tìm kiếm. Tôi đã học năm bài công pháp.

Thông qua học Pháp và luyện công, chỉ trong vài ngày, bệnh thấp khớp, ngứa da và bệnh nan y của tôi đều đã biến mất. Tôi không cần dùng thuốc nữa. Thật tuyệt vời khi ở trạng thái vô bệnh.

Đã hơn 20 năm trôi qua, Sư phụ đã từ bi trông chừng tôi và Đại Pháp đã giúp tôi vượt qua hết khảo nghiệm này đến khảo nghiệm khác.

Đảm nhận những nhiệm vụ mới

Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã đến Bắc Kinh ba lần để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị bắt hai lần tại nhà và bị kết án tù. Tôi đã trải qua một khổ nạn lớn và học được vài bài học đáng giá.

Khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi chủ động chuyển các bài giảng mới của Sư phụ và tài liệu giảng chân tướng cho các đồng tu. Với sự thay đổi trong môi trường tu luyện của mình, tôi bắt đầu thiết lập điểm sản xuất tài liệu của riêng mình và vận hành nó từ đó. Sau đó, tôi đảm nhận vai trò điều phối việc phân phát tài liệu trong khu vực của chúng tôi.

Ban đầu, người dân bị lừa dối bởi những lời dối trá và tuyên truyền của truyền thông quốc gia nên đã phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ. Tuy nhiên, lúc đó không có sẵn tài liệu để phơi bày sự tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và chúng tôi rất lo lắng.

Các học viên trong thành phố đã liên lạc với tôi và hỏi liệu tôi có thể nhận trách nhiệm thu thập các bài giảng mới của Sư phụ và tài liệu giảng chân tướng được tải trên Minh Huệ Net từ thành phố, đưa chúng về khu vực của chúng tôi và phân phát cho các học viên địa phương được không.

Lúc đó, tôi có thai và đi lại không phải là việc dễ dàng, nên chồng tôi đã giúp tôi chuyển tài liệu đến các học viên địa phương. Anh ấy làm được vài lần nhưng sau đó thì sợ hãi khi các viên chức trong làng cho người giám sát các học viên. Chúng tôi làm gì cũng bị họ giám sát.

Chồng tôi không cho tôi vận chuyển tài liệu hay cho các học viên đến nhà chúng tôi để lấy. Làm thế nào điều đó có thể xảy ra? Tôi nói với anh ấy: “Sau khi các học viên bắt đầu tu luyện Đại Pháp, mọi người đều được hưởng lợi. Hiện giờ Đại Pháp đang bị bức hại. Nếu các học viên không làm gì cả thì ai sẽ làm cho họ? Nếu anh thật sự ngăn em làm điều này thì em sẽ phải đến Quảng trường Thiên An Môn và hô ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’ để người dân biết sự thật.”

Thấy sự kiên định của tôi, anh ấy đã ngừng can nhiễu và lại bắt đầu thu thập và vận chuyển tài liệu giùm tôi.

Sống sót qua khổ nạn trong khi được Sư phụ bảo hộ

Khi cuộc bức hại trở nên nghiêm trọng hơn, môi trường của chúng tôi căng thẳng hơn. Một số học viên không thể chính lại môi trường gia đình nên người nhà không cho họ tiếp xúc với các học viên khác.

Đôi khi tôi phải dùng mọi cách để chuyển các bài giảng mới của Sư phụ cho họ vì tôi biết rằng các học viên rất muốn có được chúng, đặc biệt là giữa cuộc bức hại.

Người thân của một học viên đã rất thô lỗ khi tôi cố gắng chuyển tài liệu cho họ. Tôi nghĩ người học viên không nên mất cơ hội đọc các bài giảng mới của Sư phụ vì điều này.

Mẹ của anh ấy bắt đầu mắng chửi tôi khi tôi vừa đến cửa. Tôi mất nhiều thời gian để giảng chân tướng cho bà, và cuối cùng bà nói: “Tôi biết các vị đều là người tốt. Tôi sợ các vị bị bức hại nên tôi không muốn các vị đến đây.”

Khi tôi rời nhà họ thì trời đã tối. Không có đèn đường nên tôi phải đi giữa những ruộng ngô bên đường. Tôi không thể nhìn thấy gì xung quanh và sợ hãi. Đột nhiên tôi thấy ánh sáng tiến đến từ phía sau. Tôi nghĩ nó là một chiếc xe hơi và tôi bị loá mắt khi quay lại và tôi nhích sang một bên để nó đi qua.

Không có xe hơi. Tôi nhận ra đó là Sư phụ đang trông chừng tôi và tôi trở nên bình tĩnh. Sau đó, tôi bắt đầu đọc:

Phát tâm độ chúng sinh
Trợ Sư thế gian hành
Hiệp ngô Chuyển Pháp Luân
Pháp thành thiên địa hành
(Trợ Pháp, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

Phát tâm nguyện cứu độ chúng sinh
Hành sự nơi thế gian [để] trợ giúp Thầy
Kết hợp với tôi [để] quay bánh xe Pháp
Pháp thành công [rồi] hành sự khắp trời đất
(Trợ giúp Pháp, Hồng Ngâm)

Mỗi khi có bài viết mới, tôi lại dùng xe đẩy để chuyển về nhà mình. Sau đó tôi chuyển đến từng ngôi làng một. Việc này khá khó khăn, nhưng Sư phụ nói:

“Cho dù chư vị làm gì, đều không còn nghĩ rằng bản thân mình đang làm gì đó cho Đại Pháp, nên làm như thế nào cho Đại Pháp, mình làm thế nào để có thể làm được tốt cho Pháp này, [mà] đều đã đặt bản thân ở trong Đại Pháp, chư vị đã giống như một lạp tử trong Đại Pháp, cho dù làm gì thì bản thân cứ nên thực thi như thế.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Great Lakes ở Bắc Mỹ [2000], Đạo Hàng)

Tôi cũng là một lạp tử của Đại Pháp. Dù làm gì, miễn là việc mà Đại Pháp yêu cầu, tôi nên làm và làm cho tốt. Bất cứ khi nào các học viên khác đến tìm tôi và bất cứ chuyện gì họ yêu cầu tôi làm, tôi đều đảm nhận. Vì vậy theo thời gian tôi nghiễm nhiên trở thành một điều phối viên.

Tôi sinh thêm một bé trai vào năm 2001. Thời gian trôi qua thật nhanh. Tôi phải đến thành phố để lấy tài liệu và sau đó phân phối, in bốn bản Minh Huệ tuần báo mỗi tháng, học Pháp và phát chính niệm. Tôi cũng dẫn các học viên khác đi phân phát tài liệu và giảng chân tướng cho người dân. Ở nhà, tôi phải trông con và làm việc nhà. Tôi cảm thấy rất nhiều áp lực.

Ban đầu, tôi muốn nghỉ ngơi và bàn giao một số việc cho một học viên khác. Nhưng sau đó tôi nghĩ: Sư phụ luôn yêu cầu chúng ta nghĩ cho người khác trước. Nếu mình chuyển việc cho người khác, chẳng phải là chuyển áp lực cho người đó sao? Khi gặp khó khăn, nếu mình chọn lùi bước, thì sao mình có thể là một học viên được? Nhưng mặt khác, tôi cũng sợ rằng tôi không thể làm tốt.

Khi học Pháp, Sư phụ đã điểm hoá cho tôi rằng khi tôi đặt tâm vào công việc thì tôi có thể làm tốt. Đại Pháp đã gia trì cho tôi và khiến tôi kiên định thực hiện những gì tôi nên làm.

Lấy tài liệu một cách an toàn

Khi điểm sản xuất tài liệu lớn trong thành phố bị phá huỷ và nhiều học viên bị bắt, một học viên trong thành phố đến tìm tôi, nói rằng anh ấy không còn chỗ để chứa tài liệu và bảo tôi tìm một chiếc xe hơi để đưa tài liệu về nơi của tôi.

Tôi đã nói chuyện với ông Hoà, ông đã mượn một chiếc xe hơi của một người không phải là học viên. Ông Hoà đã nói cho người này biết mục đích sử dụng xe hơi, và nếu chúng tôi gặp bất kỳ rắc rối nào thì phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Ông Hoà nghĩ rằng nếu có gì xấu xảy ra và người này không biết lý do vì sao chúng tôi cần xe hơi của ông ấy thì ông ấy có thể nghĩ là đã bị chúng tôi lừa, dẫn đến việc có ảnh hưởng tiêu cực đến Đại Pháp. Người này vẫn sẵn lòng cho chúng tôi mượn xe hơi của ông ấy.

Thành phố cách đó hơn 32 km và xe cảnh sát có mặt ở khắp nơi. Chúng tôi đã đến nhà của học viên ngay sau khi một hàng xe cảnh sát và cảnh sát chống bạo động đi ngang qua. Người nhà của học viên đề nghị rằng chúng tôi không nên đi về nhà ngay mà nên đi vào sáng sớm và hoà vào dòng xe đi đến chợ.

Chúng tôi đi ngủ ngay sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm. Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, chúng tôi lái xe đến nơi chứa tài liệu và chất đầy lên xe. Chúng tôi đi xe ngang qua cảnh sát và rời khỏi thành phố an toàn và bình yên. Chỉ khi đó chúng tôi mới có thể hít sâu và thư giãn.

Thành lập những điểm sản xuất tài liệu

Khi điểm sản xuất tài liệu lớn của thành phố bị phá huỷ, chúng tôi bắt đầu tự làm tài liệu với sự hỗ trợ của các học viên địa phương. Chúng tôi đã sử dụng in lụa. Nó khá dễ dàng khi xử lý mặt đầu tiên, nhưng mặt còn lại thì không dễ. Dù vậy, chúng tôi vẫn sản xuất được 1.000 bản cả đêm. Chúng tôi làm việc không mệt mỏi đến mức bị đau ở lưng và eo.

Chúng tôi làm việc này tại năm địa điểm khác nhau. Bên cạnh việc làm tài liệu, chúng tôi cũng học cách làm băng rôn và miếng dán. Nhu cầu cung cấp cho một vài thị trấn và làng mạc đã vượt quá khả năng của chúng tôi, nên chúng tôi quyết định mua một máy in để làm tài liệu.

Tôi rất bận rộn mỗi ngày. Tôi cần lo việc mua sắm, làm tài liệu và điều phối việc phân phối. Ngoài ra cần trông coi gia đình. Tôi cũng giúp các học viên khác khi họ đến tìm tôi vì điều gì đó. Mỗi sáng tôi viết ra những gì cần làm trong ngày. Khi đến cuối ngày thì tôi đã hoàn toàn kiệt sức.

Khi đi ngủ, tôi vẫn nghĩ về những gì cần làm trong ngày mai. Tôi có rất ít thời gian để học Pháp.

Chép và học thuộc Pháp

Vì không thể tìm được thời gian học Pháp vào ban ngày nên sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm tôi bắt đầu học Pháp đến 3 giờ sáng trước khi đi ngủ, nhưng tôi khó mà tĩnh tâm được để học. Tôi quyết định chép tay cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi chép đến đoạn này:

“Những sự tình ấy chúng tôi đều phải giải quyết, cái tốt lưu lại, cái xấu bỏ đi; đảm bảo từ nay trở đi chư vị có thể tu luyện; nhưng [chư vị] phải đến học Đại Pháp một cách chân chính.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Những suy nghĩ vẩn vơ của tôi đột nhiên ngừng lại, và tôi có thể tĩnh lại. Cơ thể tôi cũng cảm thấy nhẹ nhàng. Tôi biết Sư phụ đang giúp tôi. Tôi biết rằng nếu tôi muốn đi tốt trên con đường tu luyện, cách duy nhất là học Pháp tốt.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (“Bài trừ can nhiễu”, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Vì thế tôi bắt đầu học thuộc Pháp trong khi chép lại Pháp.

Học thuộc Pháp khiến tôi ngộ ra nhiều Pháp lý. Nhiều câu hỏi trong quá trình học Pháp nhóm đã được giải đáp thông qua học thuộc Pháp. Nó khiến tôi thật sự có thể “từ trong Pháp nhận thức Pháp…” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Học thuộc Pháp cũng giúp tôi duy trì trạng thái tu luyện tối ưu. Cùng với đó, nó giúp tôi làm ba việc mà học viên cần làm được tốt hơn.

Sư phụ đã vớt chúng ta lên từ địa ngục. Ngài đã dẫn dắt chúng ta trưởng thành sau khi chúng ta vấp ngã hết lần này đến lần khác trên con đường tu luyện. Ngài đã cẩn thận chăm sóc chúng ta với lòng từ bi bao la. Lòng cảm kích của tôi đối với Sư phụ thật không thể nói thành lời.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/15/416860.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/2/191200.html

Đăng ngày 20-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share