Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 11-05-2021] Ngày của Mẹ đang đến gần, tôi vô cùng xúc động khi thấy những bó hoa cẩm chướng, hoa hồng và hoa baby (gypsophila) lộng lẫy trên đường phố New York. Trong tâm tôi ngập tràn hình ảnh tuyệt đẹp về mẹ của mình, bà Đổng Bảo Tân. Tôi háo hức chọn một bó hoa đẹp để tặng cho mẹ, nhưng mẹ đang ở một nơi rất xa, ở trên Thiên đường.

Ngày của Mẹ được toàn thế giới kỷ niệm. Nhưng đối với tôi nó là một ngày trống rỗng và đau buồn. Mẹ tôi qua đời năm 2004. Bà qua đời trong cuộc bức hại Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp, một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Pháp môn đã bị đàn áp tàn bạo ở Trung Quốc từ năm 1999.

Vào ngày của Mẹ lần thứ 17 (kể từ khi mẹ tôi qua đời), tôi nói với mẹ: “Mẹ, đừng lo lắng. Con đang ở bên kia của Thái Bình Dương trong một thế giới tự do. Con có thể tự do tu luyện Pháp Luân Công mà không phải lo lắng bị bắt giữ. Con đang thực hiện sứ mệnh của mẹ để nhiều người hơn biết về vẻ đẹp của Đại Pháp và cuộc bức hại Pháp Luân Công.”

Hối tiếc của tôi

Khi mẹ tôi qua đời, tôi đã phải chuyển chỗ ở để tránh bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt giữ vì phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Bởi chính quyền giám sát nghiêm ngặt điện thoại của người nhà tôi, tôi không thể liên lạc với mẹ và do đó tôi không biết về tình trạng của bà. Tôi cảm thấy rất ân hận vì không thể nói chuyện với mẹ trước khi bà qua đời.

Vào ngày đầu tiên khi tôi trở về nhà ở Đại Liên (một thành phố trong tỉnh Liêu Ninh), tôi đã suy sụp khi nghe tin rằng mẹ tôi đã qua đời vài tháng trước.

Chị gái nói với tôi: “Em à, mẹ đã mất được vài tháng rồi. Khí đó em đang đi trốn và cả nhà không thể liên lạc được với em. Sau đó, bố sợ em quá đau buồn nên không muốn cho em biết.”

Để an ủi tôi, chị tôi nói: “Mẹ đã ra đi rất yên bình.” Tuy nhiên, nước mắt của tôi không thể ngừng tuôn rơi.

Được phúc báo nhờ Pháp Luân Đại Pháp

Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 5 năm 1999. Trước khi tu luyện, bà bị hàng chục bệnh khác nhau, gồm tiểu đường, bệnh tim, viêm khớp và đau dây thần kinh ngoại biên. Sự đau đớn thân thể khiến bà dễ cáu giận và làm cho gia đình chúng tôi khó hòa hợp được với nhau.

Để cố gắng chữa cơn đau, mẹ tôi đã học hàng chục môn khí công khác nhau, nhưng không môn khí công nào có thể làm cho tình trạng của bà thuyên giảm. Bệnh tiểu đường ngày càng tồi tệ hơn khiến bà gần như thành người tàn tật. Cuộc sống của bà rất đau khổ cho đến khi bà gặp được Đại Pháp.

Mẹ tôi trân trọng cơ duyên chưa từng có này để tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà luyện các bài công pháp của Đại Pháp và chân tâm đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, mỗi ngày. Bà nghiêm khắc yêu cầu bản thân mình hành xử theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để nâng cao tâm tính của mình.

Với sự khích lệ mạnh mẽ của chúng tôi, mẹ đã đi khám sức khỏe toàn diện tại bệnh viện sau ba tuần tu luyện. Thật thần kỳ, bệnh tiểu đường của mẹ tôi đã biến mất và bệnh tim của bà cũng thuyên giảm.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà không còn hay cáu giận. Bà không còn la mắng mọi người hay ném đồ đạc khắp nơi để giải tỏa cơn giận nữa. Bà trở nên dịu dàng, ân cần và vui vẻ. Niềm hạnh phúc đã mất từ lâu của gia đình chúng tôi đã trở lại.

Cha của tôi rất hạnh phúc vì sự thay đổi tuyệt vời của mẹ. Cha đã bao dung với sư đau ốm của mẹ, nhưng ông rất tuyệt vọng trong những năm qua.

Đối với tôi và chị gái mẹ không còn là “bạo chúa” mà chúng tôi luôn cố gắng tránh xa từ khi còn nhỏ. Bà đã trở thành một người mẹ đích thực khiến chúng tôi rất kinh ngạc.

Nhưng khoảng thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi. Sau khi ĐCSTQ phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, nhiều gia đình học viên đã tan vỡ và bị hủy hoại. Chúng tôi cũng đã đánh mất niềm hạnh phúc mới lấy lại được. Cuộc bức hại đã khiến gia đình chúng tôi bị chia cắt và bị hủy hoại.

Bức hại trong Trại Lao động Cưỡng bức Ngô Gia Bảo

Năm 2001, tôi cùng chị gái đã sản xuất và phân phát tài liệu Đại Pháp ở Đại Liên. Cả hai chúng tôi cùng mẹ đều bị bắt giữ. Mẹ tôi bị đưa tới Trại Lao động Cưỡng bức Ngô Gia Bảo, bà bị cưỡng bức tẩy não nghiêm ngặt vì không từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp.

Trong suốt phiên tẩy não, mẹ tôi phải chịu đựng nhiều hình thức tra tấn khác nhau gây ảnh hưởng nặng nề tới sức khỏe của bà.

Cấm ngủ

Một trong những phương thức tra tấn phổ biến nhất là cấm ngủ. Hai tù nhân liên tục giám sát mẹ tôi, không cho phép bà ngủ hay thậm chí là nhắm mắt. Nếu bà nhắm mắt, tù nhân sẽ lấy tăm để chọc vào người bà.

Ngược đãi thân thể

Mẹ tôi bị ngược đãi thân thể nhiều giờ mỗi ngày. Trong đó phương thức tra tấn gọi là “lái máy bay,” lính canh đè đầu của bà xuống, kéo hai tay bà lên ra phía sau và đẩy bà vào tường. Họ sẽ nhục mạ và đánh đập bà nếu họ không hài lòng với tư thế của bà.

2012-6-18-cmh-kuxingtu-01--ss.jpg

Minh họa tra tấn: “Lái máy bay”

Một số nhân viên trung tâm tẩy não còn chọc vào xương sườn của mẹ tôi và sử dụng tấm gỗ để đánh vào bàn tay và bàn chân của bà. Bà còn bị tra tấn bằng cách sử dụng ngón tay, dây kim loại hay bàn chải đánh răng để cù vào giữa lòng bàn chân.

Bởi sự tra tấn mà khiến mẹ tôi trở lên rất gầy và yếu.

Ngộ độc thực phẩm

Bất chấp mọi phương diện tra tấn thân thể, mẹ tôi vẫn kiên định đức tin của mình. Bà từ chối phỉ báng Đại Pháp và Sư phụ Lý, Nhà sáng lập Pháp Luân Công. Trong Lễ hội Đèn lồng (ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Tết Nguyên đán), lính canh đã cho mẹ tôi ăn gà cho cái mà họ gọi là lễ kỷ niệm của họ. Nhưng sau khi ăn, mẹ tôi bị nôn dữ dội, khó thở và giãn đồng tử, sau đó bà bị ngất xỉu. Mặc dù họ vội vã đưa bà tới bệnh viện để rửa ruột, nhưng tính mạng của bà vẫn gặp nguy hiểm.

Khi mẹ tôi đang bên bờ vực của cái chết, trại lao động đã thông báo cho cha tôi và cho bà được bảo lãnh tại ngoại để điều trị y tế sau khi cha tôi trả tiền bảo lãnh.

Chịu đựng đau khổ nhiều hơn

Mẹ tôi tiếp tục tu luyện Đại Pháp tại nhà và nhanh chóng hồi phục. Sau đó, bà cùng các học viên địa phương tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tại Quảng trường Thiên An Môn, mẹ tôi giương cao một biểu ngữ Đại Pháp qua đầu và hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo” cho những du khác từ khắp nơi trên thế giới nghe.

Cùng ngày hôm đó, mẹ tôi và các học viên khác bị bắt giữ tại Quảng trường Thiên An Môn. Bà từ chối tiết lộ địa chỉ của mình cho cảnh sát và tuyệt thực để phản đối sự bắt giữ phi pháp. Do tình trạng sức khỏe yếu, bà đã được trả tự do vào tối cùng ngày.

Sau đó, tôi cùng chị gái liên tục vị bắt giữ vì đức tin của mình. Trong khi chúng tôi đang thụ án hai năm tại trại lao động khét tiếng Mã Tam Gia, mẹ tôi rất lo lắng cho sự an toàn của chúng tôi và nỗi đau tinh thần đã khiến sức khỏe của bà suy giảm.

Khi đó, bà còn thường xuyên bị cảnh sát sách nhiễu, cuối cùng bà buộc phải sống xa nhà để trốn tránh cảnh sát. Những khó khăn mà bà phải chịu đựng trong thời gian di chuyển chỗ ở khiến sức khỏe của bà khó có thể hồi phục lại được.

Khi chúng tôi mãn hạn án tù, mẹ đã tới nhà tù để đón chúng tôi với đầy hy vọng. Nhưng chờ đợi bà lại là tin nghiệt ngã rằng chúng tôi không được trả tự do. Án tù của tôi bị kéo dài thêm bốn tháng và chị gái tôi bị kéo dài sáu tháng. Đây là một đòn nặng nề đối với bà, khiến sức khỏe của bà càng suy giảm hơn nữa.

Khi tôi được trả tự do, mẹ tôi đã phải nằm liệt giường. Tuy tôi đã được trả tự do về nhà, nhưng đồn công an địa phương vẫn thường xuyên sách nhiễu tôi. Tôi không thể giúp đỡ mẹ mà phải rời xa bà để đi trốn tránh sự sách nhiễu. Sự chia cách khiến mẹ tôi càng đau buồn hơn và bệnh tình của bà trở nên càng nặng hơn.

Khi mẹ tôi qua đời, tôi ở một nơi xa mà không biết rằng người gần gũi tôi nhất trên thế gian đã rời xa tôi mãi mãi.

Mong ước của tôi

Giống như mẹ tôi, rất nhiều người mẹ tốt bụng đã bị giết vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi là người sống sót duy nhất trong gia đình bốn thành viên sau khi cả chị gái tôi là Dương Xuân Linh và cha tôi là Dương Zonghui đã qua đời vào năm 2014.

Ước mơ của tôi là tôi có thể phủi bụi trên bia mộ của mẹ và làm lễ tưởng niệm với một bó hoa cẩm chướng vào Tết Thanh minh (Ngày lễ Tảo mộ của người Trung Quốc). Nhưng đó chỉ là giấc mơ vì cuộc bức hại vẫn đang tiếp diễn ở Trung Quốc.

Vào Ngày của Mẹ năm nay, tôi chúc mẹ mình sẽ mãi mãi hạnh phúc ở Thiên đường. Cầu chúc cho tất cả trẻ em trên thế giới được tận hưởng tình mẫu tử và cầu chúc cho mỗi người mẹ có ngày kỷ niệm ấm áp và tươi đẹp cùng với gia đình.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/11/424879.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/17/193152.html

Đăng ngày 26-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share