Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-02-2021] Một số nơi ở Trung Quốc, người dân coi việc đón Tết như là “Quá niên quan.” Đó nghĩa là chỉ khi năm cũ bước qua suôn sẻ thì một năm mới mới có thể bắt đầu. Trong dịp Tết 2021, tôi đã đột phá vài khảo nghiệm tâm tính. Tôi cảm thấy rằng tôi thực sự đã vượt qua “Quá niên quan.”

Gọi điện thoại về cho bố tôi ở Trung Quốc

Gia đình tôi ở Trung Quốc gửi cho tôi ảnh họp mặt của đại gia đình. Ngay khi nhìn thấy ảnh thì tôi bắt đầu nhớ về khung cảnh bận rộn đón Tết trước khi tôi rời Trung Quốc. Ngay lập tức tôi bị động tâm bởi tình.

Tôi cầm điện thoại và gọi điện cho bố tôi. Khoảnh khắc mà ông trả lời điện thoại thì mắt tôi đã đẫm lệ. Tôi bị bao trùm bởi nỗi nhớ nhà.

Tôi đã không gặp bố hơn một thập kỷ rồi. Tôi sinh vào những năm 90 của thế kỷ trước. Khi rời khỏi Trung Quốc thì tôi là một cô gái trẻ. Giờ đây tôi đã là một phụ nữ có chồng.

Bố mẹ tôi ly hôn từ nhiều năm về trước. Bố tôi không làm tròn trách nhiệm của một người chồng và người cha, thậm chí trước khi họ ly hôn. Ông thờ ơ với mẹ tôi và tôi. Sau khi ly hôn, mẹ tôi mang tôi theo và tôi sống ở hải ngoại vài năm. Cuộc sống của mẹ và tôi rất khó khăn, và chúng tôi chỉ nương tựa vào nhau.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì sự oán hận của tôi với bố đã giảm nhiều. Tôi nhận ra tôi không làm tròn đạo làm con vì thế tôi bắt đầu gọi điện về cho ông. Thậm chí đôi khi ông vẫn nói những điều khó nghe hoặc phàn nàn về tôi, tôi đều bỏ qua. Có một lần ông nhận xét rằng: “Ngay cả khi bố nói lời xấu về con mà con không hề buồn hoặc ghét bố. Bố biết điều đó.”

Lần này khi gọi điện cho bố tôi, tôi gần như đã suy sụp vì cảm xúc. Có thể ông nghe thấy tôi khóc. Ông chẳng nói gì cả mà chỉ cố gắng an ủi tôi. Sau khi cúp máy, nước mắt tôi vẫn tuôn rơi. Nhìn vào gương, mặt tôi rối bời vì khóc lóc, cứ như thể tôi đang nhìn thấy một người khác vậy. Tôi biết đó là một khảo nghiệm và tôi phải vượt qua.

Sư phụ giảng:

““Tình” đúng là rất khó buông bỏ, tôi nói cho chư vị nhé, con người đều cho rằng tình cảm và tư tưởng của mình là một bộ phận của thân thể họ, là thứ qua tư tưởng sản sinh ra, hoàn toàn không phải vậy. “Tình” đúng là phản ứng bất lý trí nhất. Phàm khi chư vị bị tình dẫn động, lý trí của chư vị hoàn toàn không thể khởi lên được. Chư vị hãy nghĩ kỹ xem, vì sao khi chư vị cứ mãi không quên được sự tình gì, vì sao khi chư vị thấy căm phẫn bất bình với sự tình gì, thì đó là bị tình dẫn động.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Tình là tự tư. Tôi bị dẫn động bởi tình vì tôi tự tư. Không kể một người cho người khác nhiều đến đâu thì con người hào phóng hoặc tốt với người khác thì để được nhận lại và được đền đáp. Hào phóng đến từ những động cơ, điều kiện và một giá cả ngầm. Cách duy nhất để loại bỏ tâm tự tư là đối tốt với người khác một cách vị tha, vô điều kiện, không có giá cả hoặc bất cứ động cơ nào.

Tôi nhấc điện thoại để gọi về cho người dân Trung Quốc. Vì đó là dịp Tất niên nên các gia đình đều đón Tết vui vẻ. Tôi bắt đầu bằng việc chúc mừng năm mới, và sau đó tôi ngỏ ý giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Tôi ngồi ở thế song bàn trong ba tiếng rưỡi khi giúp một vài người thoái Đảng. Có rất nhiều giây phút xúc động và mắt tôi đẫm lệ. Tôi cảm thấy rất mãn nguyện và vinh dự – tôi vô cùng cảm ân món quà năm mới của Sư phụ dành cho tôi.

Tu Nhẫn

Hôm mùng Một, khảo nghiệm thứ hai đã đến. Buổi sáng mẹ tôi đến chơi và làm bánh hấp với chồng tôi và tôi. Đáng nhẽ chúng tôi nên có tâm thái vui mừng. Nhưng bà đã chỉ trích tôi, điều này khiến tôi cảm thấy không yên. Vì thế tôi nói: “Bây giờ nhà mình đang đón Tết. Xin mẹ hãy nói điều gì dễ nghe ạ!” Tôi không giữ được tâm thái của mình nên không khí trở nên căng thẳng.

Chiều hôm đó, một học viên đã gọi điện cho tôi về một việc liên quan đến hạng mục. Tôi bật máy tính xách tay và vào họp trên mạng. Mẹ tôi đã lắng nghe và chỉ trích tôi trước mặt mọi người. Tôi cảm thấy rất xấu hổ và bắt đầu khóc. Tôi đi ra chỗ khác chứ không ở trước máy tính nữa.

Sau một hồi, tôi quay lại. Tôi nuốt nước mắt và nói với bà: “Con xin lỗi mẹ.” Nhưng sâu thẳm trong tâm tôi cảm thấy mình bị bẽ mặt và đối xử bất công. Tôi thậm chí còn tự nhủ: “Chính mẹ mới là người tu luyện chưa đủ tốt. Nhưng con không cãi mẹ. Mà con còn xin lỗi mẹ. Nhưng mẹ đã không đáp lại điều đó! Mẹ không hề hành xử giống người tu luyện. Xem mẹ tu luyện kém chưa kìa – và mẹ còn là một điều phối nữa chứ?!”

Sư phụ giảng:

“…Tu luyện là tu luyện chính mình…” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc [2005])

Mặc dù tôi biết Pháp lý này, bất cứ khi nào tôi gặp phải mâu thuẫn, tôi vẫn khó mà có thể chịu được. Tâm tôi cứ lên xuống liên tục. Tôi vẫn phải trấn áp những niệm đầu bất hảo, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình và trầm tĩnh. Tôi bắt đầu tìm những thiếu sót của mình. Đôi khi tôi không hướng nội để suy xét bản thân – thay vào đó, tôi lại càng buồn hơn. Y hệt như Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Càng nghĩ càng bực mình, bực không chịu được, miệng vẫn còn đang niệm Phật hiệu; chư vị nói xem như thế luyện công được không?” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra những điều này xảy ra để đề cao ngộ tính của tôi. Tôi cần phải hướng nội thay vì tìm kiếm những vấn đề và thiếu sót của các học viên khác. Các học viên khác có con đường tu luyện của mình. Tôi cần phải hướng nội và tu bản thân. Khi nuốt nước mắt ngược vào trong, tôi nhẩm:

“Hàn Tín thật sự đã chui qua háng của kẻ kia. Điều đó đã chứng tỏ rằng Hàn Tín có tâm Đại Nhẫn thật phi thường. Ông ta không giống như người bình thường khác, vậy nên ông mới làm được những việc to lớn. ‘Con người tranh hơn nhau khẩu khí’, ấy là câu nói của người thường.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy ít nhất tôi nên có cái tâm đại nhẫn của Hàn Tín! Khảo nghiệm này đột nhiên đến và khó cưỡng nổi. Phải đến tận sáng hôm sau khi tôi luyện công bài hai một tiếng thì cuối cùng tôi mới bỏ được chấp chước muốn tranh cãi với học viên khác xem ai đúng ai sai. Tôi cảm thấy những niệm đầu của mình được thăng hoa và tâm tính của tôi đề cao.

Hóa giải tâm oán hận với dì của tôi

Ngày mùng Hai Tết, sau khi luyện công xong, tôi ngồi trước máy tính để gọi về Trung Quốc. Khi tôi đang gọi điện thì cảm giác bị đối xử bất công lại nổi lên. Khi nói chuyện với người khác, giọng tôi gượng gạo. Sau khi gọi vài cuộc điện thoại thì tôi không thể tiếp tục gọi được nữa. Tôi đến nhà mẹ tôi để ăn bánh hấp. Tôi nghe được mẹ đang nói chuyện với dì tôi ở Mỹ.

Khi mẹ tôi và tôi rời Trung Quốc năm 2005, chúng tôi đã ở với dì. Hồi đó, dì tôi vẫn chưa chuyển đến ở Mỹ, mẹ tôi không biết nói tiếng Anh và tôi thì vẫn còn nhỏ. Do dì có kinh doanh riêng nên tình hình tài chính của dì rất khá. Mẹ tôi giúp trông con cho dì. Chúng tôi nghĩ mẹ có thể làm việc này nên tôi có thể đi học đại học.

Không ngờ, bốn năm sau – một năm trước khi tôi học xong trung học thì gia đình dì tôi quyết định chuyển đến Mỹ định cư. Nếu họ rời đi, tôi sẽ phải bỏ học. Mặc dù mẹ tôi không đồng ý với kế hoạch của họ nhưng dì tôi vẫn cương quyết. Họ rời sang Mỹ mà không hề trả cho mẹ tôi một chút nào cho những năm mà mẹ tôi trông con cho họ!

Sau đó, mẹ và dì hiếm khi liên lạc với nhau. Mười năm đã trôi qua nhưng cảm giác khó khăn đó vẫn chảy ngầm rất sâu. Mẹ tôi và tôi cảm thấy dì là người vô tình – dì thậm chí còn bỏ rơi cả chị của mình. Vào ngày mùng Hai Tết, lần đầu tiên sau nhiều năm, họ đã nói chuyện với nhau qua điện thoại. Vì mẹ tôi tu luyện Đại Pháp nên mẹ đã bỏ đi tâm oán hận và trách cứ đối với dì. Khi họ nói chuyện, dì tôi đã khóc. Mẹ tôi an ủi dì và nói rằng: “Chị ổn mà. Em không phải lo cho chị. Chị lo cho em. Em dạo này thế nào rồi?” Họ đã nói chuyện rất lâu.

Tấm lòng cởi mở và từ bi của mẹ tôi đã khiến dì tôi cảm động. Sau khi họ nói chuyện, dì tôi đã đăng ký mua báo Epoch Times và bắt đầu xem truyền hình Tân Đường Nhân ở Mỹ. Mẹ tôi nói với dì: “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, nếu em không dành thời gian tu luyện thì có thể em sẽ hối hận đấy.” Trước khi cúp máy, họ đã hẹn nói chuyện với nhau thường xuyên hơn. Khi tôi lắng nghe, tôi đã có rất nhiều cảm xúc: Người thường truy cầu lợi ích cá nhân. Họ tự tư đến mức có thể làm hại người khác, thậm chí cả người thân của họ. Khi thời gian trôi qua, những vết thương này đã lành và đôi khi còn bị lãng quên. Tuy nhiên, nếu vết thương đó quá sâu thì nó vẫn còn chảy máu. Vì chúng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên từ bi và trí huệ của Đại Pháp đã khiến tôi và mẹ cảm thấy dễ chịu, bớt đau khổ hơn, và giúp chúng tôi bước ra khỏi điều đó. Bằng cách chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, sự oán hận sâu sắc của mẹ tôi và tôi đối với dì đã biến mất. Đúng như Sư phụ giảng:

Đa thiểu nhân gian loạn sự

Lịch kinh trùng trùng ân oán

Tâm ác nghiệp đại vô vọng

Đại Pháp tận giải uyên nguyên

Tạm dịch:

Bao nhiêu việc loạn nhân gian

Trải qua trùng trùng ân oán

Tâm ác nghiệp lớn vô vọng

Đại Pháp tận giải uyên nguyên

(“Giải Đại Kiếp” Hồng Ngâm II)

Cuối cuộc nói chuyện, dì tôi-là một phụ nữ mạnh mẽ-đã cởi mở như một đứa trẻ. Cứ như thể dì nhớ lại thời thơ ấu của họ. Giọng của mẹ tôi không hề có sắc thái oán trách đối với dì trong đó, thay vào đó, tôi nghe thấy sự từ bi to lớn. Việc mẹ tôi tha thứ cho dì đã thực sự cảm động dì tôi.

Tôi nói với mẹ: “Chúng ta đến thành phố này là vì dì. Hôm nay cuối cùng chúng ta đã gỡ bỏ được nút thắt oán hận. Đây là sự an bài từ bi của Sư phụ.”

Dịp Tết 2021 pha trộn cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Trong ba ngày này, nước mắt tôi không ngừng rơi. Khi ở trên ngọn sóng cảm xúc lên xuống, tôi có được thể ngộ rõ ràng về việc cần tu bỏ tình.

Con người gây tổn thương cho nhau trong quá trình truy cầu lợi ích cá nhân, nhưng họ phải trả nợ trong tương lai. Không có kết thúc trong vòng xoáy trả nợ lẫn nhau cay đắng này. Con người thật là khổ! Mọi người liên đới với nhau do nợ nghiệp. Chỉ có tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mới có thể giải thoát khỏi tình và lên thuyền Pháp để được cứu độ.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/17/421016.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/27/191159.html

Đăng ngày 15-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share