Bài viết được chỉnh sửa theo lời kể của một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 16-10-2020] Năm 1994, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mục đích lúc đó thực sự chỉ để cải thiện sức khỏe và không bị già. Tôi chỉ luyện công mà không học Pháp trong hai năm đầu tiên. Tôi cất tất cả sách Đại Pháp của mình trong nhà kho hàng nơi mình làm việc. Hệ thống sưởi trong nhà kho bị nổ và tất cả sách Đại Pháp của tôi đều bị nước làm hỏng. Tôi buồn đến mức đi hong khô từng trang sách. Mãi cho đến mùa đông năm 1996, tôi mới hiểu được tầm quan trọng của việc học Pháp.

Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, tôi đã quyết tâm kiên định tu luyện Đại Pháp và duy hộ Pháp.

Hướng nội

Học viên Ban (bí danh) luôn trễ hẹn. Có khi tôi đợi hơn một tiếng đồng hồ, nhưng anh vẫn không xuất hiện. Anh còn nói xấu tôi sau lưng và tìm cách bôi nhọ thanh danh của tôi. Các học viên khác đều biết rằng anh đang nói xấu tôi. Hành vi của anh khiến tôi tức giận, nên tôi đã bảo anh: “Anh đi đi! Tôi không muốn gặp anh.”

Tôi nghĩ về những gì mình đã nói và biết rằng, là một học viên, tôi nên từ bi. Vì vậy, tôi hạ quyết tâm tu nhẫn, nhưng điều đó rất khó.

Tôi có thể cảm thấy ma tính đại phát, nhưng tôi cố gắng tu nhẫn. Thông qua học Pháp, tôi biết rằng ma tính có thể ngăn cản một người đạt viên mãn. Tôi cảm thấy mình đang đề cao một chút, nhưng sau đó tôi phải đối mặt với một khó khăn lớn hơn.

Khi tôi ở nhà của học viên Ban, tôi nhìn vào Pháp tượng của Sư phụ và nói: “Sư phụ, xin Ngài gia trì cho con.” Học viên Ban nói rằng tôi đang bất kính với Sư phụ và lăng mạ tôi. Tôi cảm thấy mình bị oan ức nhưng cố kìm nước mắt. Tuy nhiên, tôi đã khóc trên đường về nhà. Tôi tự nhủ: “Mình có đang bất kính với Sư phụ không? Sao học viên Ban lại nói vậy?”

Tôi hướng nội và tự hỏi liệu Ban có đúng không. Tôi bất kính với Sư phụ sao? Quả thực tôi nói chuyện với Pháp tượng của Sư phụ quá tùy tiện, mở miệng liền cầu xin Ngài gia trì. Mặc dù trong tâm tôi không muốn bất kính với Sư phụ, nhưng hành vi của tôi quả thực bất kính.

Nhưng tôi vẫn khó chịu về những nhận xét và thái độ của Ban. Sao anh ấy có thể nói chuyện như vậy? Tôi vẫn không muốn thừa nhận mình đã sai.

Sau này, tôi nhận ra rằng Ban đã đúng! Tôi không nên tiếp nhận những tín tức tiêu cực phản ánh trong tâm trí mình và cho rằng Ban không tốt thế này thế kia. Anh ấy là một học viên Đại Pháp, và tôi cũng vậy. Chúng tôi đều giống nhau – chúng tôi đều đang đi theo Sư phụ.

Học viên Ban đã nêu ra một điểm để tôi nhìn lại bản thân. Tôi cảm ơn Sư phụ và Ban đã giúp tôi hướng nội. Cảm giác phẫn uất và tức giận sau đó biến mất.

Bị các đồng tu cô lập

Khi một học viên địa phương bị bắt giữ, nhiều học viên đã quyên góp tiền để thuê luật sư. Tôi không nghĩ rằng luật sư mà họ chọn là phù hợp và khăng khăng đòi lại tiền của mình. Sau đó các học viên khác đã cô lập tôi, đồn thổi về tôi, và không cho tôi học Pháp cùng họ gần một năm. Đây là thời điểm khó khăn nhất để tôi hướng nội.

Sư phụ giảng rằng:

“Trong quá khứ một số người nói tu luyện không lên được, làm thế nào để tu luyện lên được nhỉ? Bởi vì đó là một chướng ngại lớn nhất, chẳng ai muốn từ trong mâu thuẫn mà nhìn lại bản thân, cảm thấy rằng mình gặp phải thống khổ rồi, gặp phải bất hạnh rồi mà còn phải tìm [nguyên nhân] ở chính mình, xem xem bản thân chỗ nào làm không đúng, thật sự rất khó làm được. Nếu như ai mà có thể làm được [điều đó], tôi nói rằng trên con đường này, trên con đường tu luyện này, trong sự vĩnh viễn của sinh mệnh chư vị, sẽ không có gì có thể cản được chư vị, thực sự là như vậy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore [1998])

Tôi đã không cố gắng bào chữa hay tranh cãi trong suốt thời gian đó. Tôi học Pháp ở nhà, giảng chân tướng về Đại Pháp, và làm ba việc mà một học viên nên làm.

Trong suốt quá trình này, tôi liên tục nghĩ về thái độ của học viên khác đối với tôi. Đôi khi, cảm giác tức giận và bất bình khiến tôi khó chịu. Tôi biết rằng là một học viên, tôi nên hướng nội và buông bỏ chấp trước của mình, nhưng tâm oán hận trong tôi lớn như cả ngọn núi và khó có thể kiểm soát được.

Tôi tự nhủ mình phải loại bỏ suy nghĩ này. Tôi thốt lên: “Ta tu Đại Pháp, ta muốn từ bi, ta muốn thiện! Ta có Sư phụ, có Đại Pháp! Thứ khác ta không muốn!”

Tôi nói với cựu thế lực: “Ta là sinh mệnh do Đại Pháp sáng tạo ra, lấy Chân-Thiện-Nhẫn làm chuẩn tắc. Không ai có thể dao động được ta. Ta không muốn những suy nghĩ tiêu cực.” Tôi càng nói, tiếng càng to hơn.

Tâm oán hận yếu đi, và tôi cũng có thể loại bỏ chấp trước sợ hãi của mình bằng cách này. Tôi vô tư vô điều kiện hướng nội tìm vấn đề của mình, không nhìn người khác. Tôi thấy hết thảy đều là vấn đề của mình, và thời thời khắc khắc chính lại bản thân.

Dần dần, khi tôi nghe người khác nói về mình và khiến nhân tâm bị khuấy động, tôi có thể ngay lập tức phát hiện ra suy nghĩ xấu và loại bỏ nó. Tôi bắt đầu có thể ngăn những suy nghĩ xấu thao túng mình và tôi cố gắng ngừng hướng ngoại.

Tôi nhận ra rằng mình không nên nhìn vào biểu hiện bề mặt và phương diện tiêu cực của một đồng tu. Tất cả chúng ta đều là những học viên Đại Pháp đã theo Sư phụ xuống thế gian. Chúng ta có thể thấu hiểu, thông cảm cho nhau và nghĩ từ quan điểm của người khác. Chúng ta có thể nhẫn chịu mọi thứ.

Tôi đã đúng khi giữ nguyên tắc của mình lúc đó, nhưng lại thiếu đi cái thiện và sự thấu hiểu. Tôi không nên oán ghét hay hận thù. Sư phụ cho phép chúng ta mắc sai lầm trong quá trình tu luyện và cũng cho phép chúng ta cơ hội chính lại bản thân. Tôi không thể oán trách các học viên khác.

Một năm sau, tôi bình tâm lại và các học viên chúng tôi lại là một chỉnh thể.

Khoan dung với hàng xóm

Tòa nhà nơi tôi ở có một nhà vệ sinh chung cho hai gia đình. Tôi thích dọn dẹp, nhưng nhà vệ sinh đã gây cho tôi rất nhiều rắc rối. Nó cũng mang đến cho tôi nhiều cơ hội đề cao tâm tính.

Tôi hòa thuận với những người hàng xóm cũ của tôi. Tôi chia sẻ với họ về Pháp Luân Đại Pháp và giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Sau đó, họ chuyển đi và cho thuê lại căn hộ của mình. Những người thuê nhà thay đổi định kỳ. Dù có bao nhiêu người thuê đến và đi, việc dùng chung nhà vệ sinh vẫn luôn là một vấn đề nan giải. Nếu không có tôi thì không ai khác dọn dẹp nhà vệ sinh sau khi sử dụng nó. Ngay cả khi tôi vừa mới dọn dẹp xong, thì sau đó lại có người làm nó lộn xộn trở lại. Họ hoàn toàn không coi trọng những nỗ lực của tôi.

Tư tưởng của tôi đầy oán hận và những suy nghĩ tiêu cực, nhưng tôi vẫn dọn nhà vệ sinh. Không chỉ vậy, tôi yêu cầu bản thân phải giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp để cứu họ vì họ là chúng sinh và tôi không nên xem thường họ. Tôi học Pháp nhiều hơn để nâng cao sức chịu đựng của mình và tiếp tục nói chuyện với họ về Đại Pháp.

Cứ thế, hết gia đình này đến gia đình khác đến và đi. Tám năm đã trôi qua. Tôi vẫn dọn dẹp nhà vệ sinh, nhưng tâm trí của tôi đã thay đổi từ tức giận và phàn nàn sang bình tĩnh và tử tế.

Sư phụ giảng:

“Bất yếu bão oán
Thủ trụ nhĩ đích Thiện”
(Giải Khai Nhĩ Đích Mê Bán)

Tạm dịch:

Giải khai sự mê mờ trói buộc của bạn
“Đừng mang oán hận
Giữ vững sự thiện lương của bạn”

Khi mọi người đến để tìm chân tướng và hài lòng rời đi, tôi chỉ có thể cảm ơn Sư phụ đã ban cho mình cơ hội tu bản thân này và cơ hội để đánh thức lương tâm của nhiều chúng sinh hơn nữa.

Tôi đã nói chuyện với không chỉ những hàng xóm của mình mà còn với tất cả mọi người trong toàn bộ tòa nhà về Đại Pháp. Họ đã thấy lòng tốt và từ bi của một học viên Đại Pháp qua lời nói và việc làm hàng ngày của tôi.

Chuyển biến ấn tượng tiêu cực về Đại Pháp thành ấn tượng tích cực

Học viên Trần (bí danh) cư xử không đúng trong khi làm việc trong một hạng mục Đại Pháp và trong cuộc sống của mình. Tôi đã nêu ra những lo lắng của mình với ông ấy, mong rằng ông sẽ thay đổi, nhưng kết quả không tốt. Sau đó, ông bị nằm liệt giường. Gia đình ông không quan tâm đến ông và vì ông mà họ có những suy nghĩ không tốt về Đại Pháp.

Tôi đã trao đổi những nhận thức của mình với các đồng tu. Bất kể ông Trần có sơ hở gì trong tu luyện, ông vẫn là một học viên. Chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi nên tận dụng tình huống này làm cơ hội để giảng chân tướng cho gia đình ông.

Người thân của ông không sẵn lòng tắm rửa vệ sinh cho ông, vì vậy chúng tôi đã làm thay. Tôi giặt khăn trải giường và quần dài cho ông, dọn phòng cho ông và phơi quần áo. Tôi đã tắm cho ông với sự giúp đỡ của các học viên khác. Các học viên mang cho ông thực phẩm và nhu yếu phẩm hàng ngày. Gia đình ông Trần đã rất xúc động và chân thành nói: “Chỉ có học viên Đại Pháp các bạn mới có thể làm những việc mà chúng tôi không thể!” Năm người trong số họ đã tiếp nhận chân tướng và thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Anh trai của ông Trần cực lực phản đối Đại Pháp, nhưng sau khi chứng kiến những gì chúng tôi đã làm, ông hiểu rằng hành vi của em trai ông không thể đại diện cho Pháp Luân Đại Pháp hay các học viên khác. Bây giờ ông biết một học viên Đại Pháp là người như thế nào và Pháp Luân Đại Pháp là gì.

Sau đó, ông Trần qua đời, nhưng cuối cùng gia đình ông đã tin rằng Đại Pháp là tốt.

Mặc dù ông Trần có nhiều thiếu sót, nhưng chúng tôi đã sử dụng từ bi của mình để những người khác minh bạch chân tướng và chính lại những hiểu lầm của họ về Đại Pháp.

Giảng chân tướng Đại Pháp trực diện

Tôi đã giúp mọi người biết về Đại Pháp từ năm 2005. Tôi là người duy nhất trong khu vực chúng tôi làm điều này lúc đó. Tôi học Pháp vào buổi sáng và giảng chân tướng vào buổi chiều. Tôi có thể giúp khoảng 10 người hoặc hơn thoái xuất khỏi ĐCSTQ hàng ngày. Mặc dù có nguy cơ bị báo cáo hoặc bị bắt giữ, nhưng được Sư phụ bảo hộ, tôi chưa bao giờ gặp tình huống như vậy.

Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ để tôi có thể nói sơ qua về chuyên môn của người mà tôi định nói chuyện.

Có lần tôi chào hỏi hai người phụ nữ và chỉ vào một người trong số họ, nói: “Bạn là giảng viên đại học.” Sau đó, tôi chỉ vào người kia và nói: “Còn bạn là kế toán.”

Họ rất ngạc nhiên và hỏi xem tôi có phải là thầy bói không. Tôi trả lời: “Không, tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.” Thiên mục của tôi không khai mở, nên tôi chỉ làm theo cảm tính. Đôi khi tôi thậm chí có thể nói tên của mọi người.

Tôi hỏi những người phụ nữ xem liệu họ có nghe nói về “tam thoái bảo bình an” (làm tam thoái để được bình an) hay không và giảng chân tướng cho họ. Họ đồng ý những gì tôi nói và thoái Đảng.

Từ bi của tôi có thể chạm tới tầng vi quan của họ, vì vậy tôi có thể thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ chỉ trong vòng vài phút. Tôi nghĩ rằng khi từ bi của chúng ta xuất hiện, chúng ta có thể giải thể tà ác đang thao túng chúng sinh và giúp họ thoái Đảng.

Bây giờ tôi nói với mọi người: “Sinh mạng là trân quý. Tôi hy vọng bạn và gia đình bạn sẽ luôn bình an trong đại dịch. Tại sao đại dịch lại xuất hiện ở đây? ĐCSTQ thối nát đã bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Nó thậm chí còn thu hoạch nội tạng của các học viên còn sống để thu lợi khổng lồ. Thiên lý bất dung. Tất cả chúng ta đã giơ nắm tay và thề hiến dâng sinh mệnh của mình cho Đảng. Nhưng nó đã làm đủ các việc xấu xa. Chúng ta không thể phụ họa cho tội ác của nó. Chúng ta cần hủy bỏ cam kết mà chúng ta đã thực hiện để được phúc báo.”

Tôi cũng đã nói điều tương tự với các cảnh sát và những người khác trong cơ quan thực thi pháp luật. Khi làm vậy, tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi vì tôi biết Sư phụ đang ở bên cạnh mình.

Mọi người đang xếp hàng chờ lên xe buýt, thì tôi thấy một người đàn ông trông giống cảnh sát mặc thường phục đang đứng xếp hàng. Ba-lô của anh ta đầy ắp đồ, và một nửa trong số đó được treo ra ngoài. Tôi nói với anh ta: “Hãy cẩn thận. Ba-lô của anh bị hở một phần và đồ có thể rơi ra ngoài.”

Khi anh ấy cảm ơn tôi, tôi nói: “Không có gì đâu. Anh biết đấy, anh làm công việc gì cũng không quan trọng, tôi hy vọng anh và gia đình anh có thể bình an và hạnh phúc khi thoái ĐCSTQ.”

Anh ta nhìn tôi và hỏi: “Tôi cũng được sao. Tôi xứng sao?”

Tôi có thể hiểu rằng anh ta đã làm rất nhiều điều xấu. Tôi trả lời: “Chỉ cần anh đồng ý thoái, Thần sẽ cứu anh. Nếu anh tán đồng với Đại Pháp, Đại Pháp sẽ cứu anh. Anh có thể được an toàn. Tôi hy vọng anh sẽ bình an và hạnh phúc.” Anh nói với tôi tên thật của mình và sử dụng nó để thoái ĐCSTQ.

Phong tỏa

Thành phố của tôi bị phong tỏa vì đại dịch, nên không có nhiều người ra vào, nhưng tôi vẫn ra ngoài vào lúc một giờ chiều. Tôi nói chuyện với bất kỳ ai tôi gặp. Giảng chân tướng cứu người là điều duy nhất trong tâm trí tôi. Việc phong tỏa thành phố không ngăn tôi được.

Có một nơi mà sinh viên đại học thường ghé qua, vì vậy tôi đến đó để giảng chân tướng. Nhiều người trong số họ đồng ý thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Tôi nói với một cô gái cầm hoa trên tay về Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi nghe qua những gì tôi phải nói, cô ấy nhất quyết tặng tôi một vài bông hoa.

Một số người mời tôi dùng bữa và một số người tiếp tục cảm ơn tôi sau khi họ chấp nhận những gì tôi giảng. Một số người muốn có bùa hộ mệnh Đại Pháp, và một số liên tục nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Tất cả chúng sinh đều có mặt biết. Một khi người ta minh bạch chân tướng, họ sẽ thường bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Giảng rõ chân tướng cho nhân viên Phòng 610 và Nhân viên An ninh Nội địa

Vài năm qua, khi nhiều học viên được thả khỏi nhà tù, các nhân viên Phòng 610 địa phương, nhân viên an ninh nội địa hoặc cảnh sát thường đến đó để đón họ và tiếp tục bức hại họ.

Các đồng tu đã giao lưu nhận thức của mình, và tất cả chúng tôi đều nhận ra rằng chúng tôi không thể cho phép an bài tà ác này tiếp tục. Chúng tôi phải đón các học viên để họ không bị đưa đi lần nữa.

Có một nam học viên tên Kim (bí danh) bị giam ở một thành phố khác. Vào ngày anh được trả tự do, chúng tôi đã lái hai chiếc xe ô tô đến đó và đỗ trước nhà tù.

Các đặc vụ từ Phòng 610 và các cảnh sát từ quê nhà của Kim cũng có mặt ở đó. Bảy người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ bước ra. Tôi sợ hãi và tim bắt đầu đập nhanh. Một trận chiến chính tà đã bắt đầu ở không gian khác.

Chúng tôi đi đến lối vào của nhà tù và tôi đã giảng chân tướng cho người lính canh áp giải Kim ra ngoài. Tôi nói: “Tôi hy vọng bạn đối xử tốt với các học viên Pháp Luân Đại Pháp, vì bạn sẽ được đền đáp xứng đáng. Bạn đã gia nhập ĐCSTQ chưa? Bạn trông giống người tử tế. Tôi có thể giúp bạn thoái Đảng được không?” Anh ta đã đồng ý. Tôi yêu cầu anh ta giao Kim cho chúng tôi, chứ không phải cho cảnh sát.

Sau khi học viên Kim thay quần áo xong, cả ba chúng tôi giữ Kim và vội vã lên xe. Các nhân viên an ninh nội địa đã chặn xe của chúng tôi để chúng tôi không thể rời đi. Họ đã chụp ảnh, quay video và đe dọa bắt chúng tôi.

Một nữ học viên khác và tôi đã ở trong xe, trong khi một học viên nam đang nói chuyện bình tĩnh nhưng kiên quyết với họ. Nhìn thấy điều này, tôi đột nhiên không còn sợ hãi nữa. Tôi tự nhủ: “Mình đang làm gì thế này? Các học viên Đại Pháp không sợ tà ác!” Tôi ra khỏi xe và cũng bắt đầu nói chuyện với cảnh sát.

Một lúc sau, ba cảnh sát từ đồn cảnh sát địa phương đến. Một trong số họ nói: “Tôi không sợ bị phơi bày. Tôi sẽ đấu với học viên các người đến cùng.”

Tôi nhìn anh ta và nói: “Anh vẫn còn cơ hội. Đừng làm việc xấu. Hãy đối xử tử tế với các học viên Đại Pháp, anh sẽ được bình an và có một cuộc sống tốt đẹp. Hãy nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và nó sẽ giúp anh có một tương lai tốt đẹp.” Tôi lần lượt giảng chân tướng cho họ.

Một số cảnh sát đang ngồi trong xe của họ. Tôi mở cửa và nói với họ rằng: “Tất cả các anh đều là những người tốt. Tôi hiểu công việc của các anh. Chúng tôi cũng là người tốt. Hãy ngừng bức hại các học viên Đại Pháp và lưu lại một lối thoát cho chính mình.”

Sư phụ giảng:

“Vì vậy, bất kể gặp phải mâu thuẫn trong hoàn cảnh hay tình huống nào, chư vị phải bảo trì tâm thiện lương, tâm từ bi để đối đãi với mọi vấn đề. Nếu chư vị không thể yêu quý kẻ thù của mình, thì chư vị không viên mãn được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Tôi nói với các nữ cảnh sát: “Này các cô, đừng làm thế. Các học viên Đại Pháp đều là người tốt. Hãy đối xử tốt với họ và các cô sẽ được phúc báo. ĐCSTQ đang vi phạm pháp luật khi bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Các cô có thể đặt sinh mệnh của mình vào tình thế nguy hiểm vì họ sao? Tôi hy vọng các cô sẽ có một tương lai tốt đẹp.”

Các học viên chúng tôi bắt đầu bao vây họ trong khi giảng chân tướng. Họ dần dịu lại và để chúng tôi lái xe đi, nhưng họ lại lái xe bám theo chúng tôi.

Chúng tôi lái xe đến một ngôi nhà trống và mời họ dùng bữa. Họ từ chối và nhanh chóng rời đi.

Chúng tôi nhận ra rằng Sư phụ đang ở bên cạnh mình. Khi tâm từ bi của chúng tôi xuất hiện và chính niệm của chúng tôi mạnh mẽ, Sư phụ sẽ lo phần còn lại.

Có một nữ học viên bị kết án bất hợp pháp. Cô vững tin vào Đại Pháp khi ở trong tù. Các viên chức nhà tù từ chối thả cô khi bản án của cô kết thúc. Chúng tôi đã đến đó và giảng chân tướng cho giám đốc nhà tù. Cuối cùng ông ta cũng đồng ý trả tự do cho người học viên. Chúng tôi đến nhà tù và vỗ tay tán thưởng khi thấy cô bước ra. Một lính canh nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật lợi hại. Họ thậm chí còn đến tận nhà tù để chào đón cô.”

Khi các đồng tu được thả, chúng tôi sẽ đến nhà tù để đón họ và không để họ bị cảnh sát hoặc nhân viên Phòng 610 bắt đi. Đồng thời, chúng tôi giảng chân tướng cho cảnh sát hoặc nhân viên Phòng 610. Một số là người địa phương, trong khi những người khác đến từ các thành phố khác nhau.

Ban đầu họ rất hung hăng. Họ đã chụp ảnh và quay video chúng tôi. Chúng tôi chỉ từ bi giảng chân tướng cho họ. Sau đó, họ sợ gặp chúng tôi và không dám bắt các học viên đã được thả. Một số người họ thậm chí còn thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Lời kết

Hãy tin tưởng Sư phụ và luôn hướng nội để chính lại bản thân. Chỉ có từ bi và chính niệm mới có thể giải thể mọi tà ác.

Tôi trân quý cách Sư phụ đã thay đổi một người thấp kém như tôi trở thành một đệ tử Đại Pháp. Tôi từng thật ích kỷ và đầy ma tính. Đại Pháp đã tẩy tịnh tôi từng chút một và cho tôi biết thế nào là một người tốt, thế nào là một người tu luyện, và làm thế nào để trở thành một học viên Đại Pháp chân chính.

Tôi dần hiểu từ bi là gì và làm thế nào để tu xuất từ bi. Tôi cũng nhận ra rằng mục đích sinh mệnh của mình là để đánh thức chúng sinh.

Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/16/412252.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/1/190192.html

Đăng ngày 12-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share