Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-11-2020] Bởi vì hai ngày liên tiếp tôi gặp “giả tướng nghiệp bệnh” và được tịnh hóa thân thể, trên chiếc ghế sofa mà tôi nằm đều có mùi của nghiệp bệnh. Sau khi giả tướng nghiệp bệnh này qua đi, tôi ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, niềm khao khát có được sự ấm áp, có một hơi ấm để nương tựa tràn ngập khắp cơ thể tôi. Tôi nhận thức được đây là một thứ quan niệm vật chất, nó là những thứ không tốt. Loại hơi ấm này khiến tôi sinh ra ảo tưởng, tôi đã nằm trên giường không nhúc nhích. Tôi cố gắng nắm chắc những thứ này, phát chính niệm để thanh lý nó, đồng thời loại bỏ quan niệm mang đến những ảo tưởng hão huyền để bản thân trở nên lý trí.

Vài năm trước có một vị đồng tu nam nói với tôi rằng: “Có vẻ như đồng tu nữ dễ xuất hiện vấn đề hơn ở phương diện này”. Điều đó khiến tâm tôi chấn động, đồng tu ấy còn nói, có một học viên nam trước khi qua đời vì nghiệp bệnh, có người thấy rằng anh ấy không muốn nói lý do nên bảo anh ấy viết ra. Anh ấy viết: “Tôi đã phát sinh quan hệ với năm học viên nữ và cả năm người họ hiện đều đang ở trong tù”, nghe thấy điều này tôi rất kinh hãi.

Trong cuộc sống người thường, nam nữ có lý tưởng khác nhau. Nam giới thì thô hơn một chút, nữ giới thì yếu đuối hơn, tế nhị và nặng tình hơn. Khi gặp khó khăn trắc trở nữ giới thường muốn tìm ai đó để nương tựa. Đặc biệt là dưới hoàn cảnh bức hại hiện nay, nữ giới phải chịu rất nhiều áp lực và sự hủy hoại vô hình. Theo bản năng nữ giới sẽ mong muốn tìm một bến đỗ cho mình, ngay cả khi đó là tạm thời. Điểm yếu này có thể bị tà ác dùi vào sơ hở, tà ác sẽ nhìn chằm chằm vào và tìm cơ hội bức hại chúng ta. Đặc biệt là các học viên nữ độc thân nhiều năm hoặc những người đã mất đi mái ấm gia đình.

Tôi đã từng mắc sai lầm hai lần ở phương diện này. Vào năm 2004, có một đồng tu nam vừa mới trở về sau khi trải qua cuộc bức hại tàn khốc, tôi tỏ ra rất đồng tình và ngưỡng mộ anh ấy, không do dự tôi đã cho anh ấy ở cùng nhà với mình, nhưng đến tối anh ấy đã… Tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã, rơi những giọt nước mắt đắng cay và tự trách móc bản thân mình. Sau sự việc này, anh ấy đã bị bắt cóc ngay sau đó và tôi cũng bị bắt cóc cùng. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy lúc đó đều do bản thân tu luyện chưa thành thục. Tôi không hiểu rằng người tu luyện mặc dù có những phương diện rất kiên định nhưng vẫn còn rất nhiều nhân tâm tồn tại. Nếu tôi tránh không cho đồng tu ở cùng thì đã có thể ngăn ngừa được sự việc như thế này.

Lần thứ hai là 10 năm sau đó, tôi đã xuất hiện nghiệp bệnh rất nghiêm trọng, nó giống như đến để lấy mạng tôi. Bên cạnh tôi chỉ có con tôi vẫn là một đứa trẻ vị thành niên, tôi một mình ở thành phố xa lạ không có người thân. Tôi nhờ đến sự giúp đỡ của một nam đồng tu, người mà tôi luôn coi như em trai của mình. Trong nỗi sợ hãi bị mất đi tính mạng, tôi đã ôm chặt cậu ấy, nhưng không ngờ rằng cậu ấy không hiểu tình huống nguy cấp của tôi, càng không thể dựa trên Pháp để giúp đỡ tôi mà ngược lại cậu ấy đã động sắc tâm. Tôi sợ hãi và gọi: “Sư phụ ơi! Sư phụ hãy cứu con!” rồi đuổi cậu ấy ra khỏi nhà. Tôi nhờ con cùng đọc “Hồng Ngâm” với tôi, chúng tôi đọc hết một lượt lại đọc tiếp lượt nữa, tôi cũng không biết chúng tôi đã đọc bao nhiêu lượt. Tôi đã có sức lực và lấy lại mạng sống của mình từ trong tay tà ác. Sau sự việc này, tôi không hề trách móc nam đồng tu kia, ngược lại tôi tự trách bản thân mình: Nếu không phải do nghiệp lực của bản thân, làm sao tôi lại để cậu ấy động sắc tâm vào đêm hôm đó được? Tôi chỉ đơn giản cho rằng tất cả những chuyện này là lỗi của mình. Vì vậy vài năm sau, nhiều lần tôi nhờ một đồng tu nữ, người đã phối hợp với tôi trong thời gian dài tìm nam đồng tu kia để đưa cậu ấy cùng đi làm ba việc (cậu ấy bị rớt lại phía sau và rất cô lập). Nhưng bản thân tôi không thể gặp mặt cậu ấy vì trong tâm cảm thấy không thoải mái. Tôi chỉ đơn giản muốn giúp cậu ấy ở góc độ tu luyện mà thúc giục các đồng tu nữ khác để mắt đến cậu ấy. Điều mà tôi không nghĩ đến là, chúng tôi làm vậy để giúp đồng tu nhưng cậu ấy lại cho rằng: “Mình cũng không tồi đấy chứ, các đồng tu nữ đều chủ động đến tìm mình”, cậu ấy cứ suy nghĩ vẩn vơ như thế. Tất nhiên, kiểu giao tiếp và phối hợp phí công sức này sẽ không kéo dài được lâu. Trong quá trình tôi cố gắng buông bỏ cảm giác tủi nhục và tổn thương, đối phương đã không hiểu lại còn tạo nên can nhiễu nghiêm trọng, cuối cùng tôi đã bỏ cuộc.

Bởi vậy kết luận rằng, đồng tu nam và nữ tốt nhất là không nên phối hợp cùng nhau vì không thể giúp đỡ nhau. Đặc biệt là những đồng tu đã từng xuất hiện vấn đề này lại càng không phù hợp để tiếp xúc, nó sẽ tạo thành can nhiễu nghiêm trọng.

Mặt khác, cái tâm của đồng tu nữ cần sự quan tâm và che chở, khi thân thể xuất hiện nghiệp bệnh hoặc lúc gia đình gặp khó khăn rất dễ bị dùi vào sơ hở, cũng chính là: “Nữ đồng tu thường xuất hiện vấn đề ở phương diện này.”

Sau hai sự việc này, tôi chú ý đề phòng không cho đồng tu nam đến nhà, thậm chí sau khi chuyển chỗ ở cũng không cho họ biết địa chỉ nhà tôi, có vấn đề gì thì chúng tôi chỉ đơn giản nói rõ qua email. Nếu có người vẫn còn nói những lời tình cảm và liên quan đến sắc dục trong thư, tôi sẽ xóa những thư sau của họ và không đọc chúng, hoàn toàn không mở ra xem. Trong cuộc sống và chứng thực Đại Pháp, dù gặp khó khăn lớn như thế nào, thân thể và tâm tình khó chịu đến đâu, tôi sẽ dành thời gian nhiều hơn để học Pháp, bởi vì tôi biết lúc đó tìm ai cũng không có tác dụng. Đó là những vấn đề mà người tu luyện cần đề cao, học Pháp nhiều nhất định có thể vượt qua được. Sư phụ giảng cho chúng ta: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Chúng ta không dùng đến phương pháp giải quyết của người thường, không nhờ đến sự giúp đỡ của bất kỳ người khác giới nào, dù người khác giới đó là người thường ở đơn vị, hay là nam học viên.

Bên cạnh tôi cũng có một nữ đồng tu như thế, sau khi cô ấy ly dị và chồng cũ của cô đã tái hôn. Bất kể có việc lớn nhỏ trong nhà cô đều gọi điện thoại nhờ chồng cũ giúp đỡ. Họ thường xuyên qua lại với nhau và đồng tu này liên tục phạm sai lầm ở vấn đề quan hệ. Mỗi lần như thế đồng tu đều cảm thấy hối hận không thôi, nhưng sau đó cô ấy lại khát vọng có được sự “ấm áp” kia. Cái loại cảm giác hối hận lặp đi lặp lại nhiều lần thật sự đã làm hao mòn ý chí tu luyện của cô ấy. Khi cha cô ấy hấp hối sắp qua đời, trong phòng có rất nhiều đồng tu khác đến, nhưng cô vẫn gọi chồng cũ tới. Sau đó cô ấy oán trách chồng cũ, tôi đã chỉ ra cho cô ấy rằng lẽ ra không lên mong đợi người ta đến giúp đỡ. Nữ đồng tu này đã bị kết án nặng sau đó và hiện tại vẫn ở trong tù.

Còn có nữ đồng tu khác không có nhà, cô luôn mơ tưởng về việc tìm được một căn nhà thông qua hôn nhân. Bởi vì loại tâm này khiến cô cảm thấy đau khổ, nhưng không có đồng tu nam nào muốn kết hôn với cô. Cô ấy thường khóc một mình và sau đó cô ấy lại bị kết án nặng một lần nữa, hiện tại cô ấy vẫn đang ở trong tù. Còn quá hơn nữa, có nữ học viên tìm kiếm sự “ấm áp” tạm thời, sau đó cô ấy xuất hiện nghiệp bệnh nghiêm trọng và đã bị cựu thế lực lấy đi sinh mệnh.

Là một phụ nữ, tôi có thể lý giải được việc nữ đồng tu sau khi gặp vấn đề thì rất hoảng loạn và bất lực, họ muốn tìm ai đó để nương tựa. Tôi cũng thường xuyên xuất hiện trạng thái này trong quá khứ. Nhưng tôi cũng hiểu rằng là một người tu luyện cần phải có tâm nhẫn nại, phải có thể chịu đựng, chúng ta phải dựa trên Pháp để thanh lý những vật chất hoảng loạn kia, thanh lý những nhân tố bất lực kia. Chúng ta phải bỏ đi tâm chấp trước muốn tìm ai đó để nương tựa, bản thân chúng ta hãy điềm tĩnh trở lại, ngày càng điềm tĩnh, ai cũng không động đến được. Chúng ta hình dung đến một khoảnh khắc được an ủi, cần một người đi cùng, có một bờ vai để dựa vào, bản thân những thứ này là tâm của người thường, chúng ta cần tu bỏ nó đi.

Trong ngần ấy năm Đại Pháp bị bức hại, tôi luôn một mình dẫn theo con đến khắp nơi thuê nhà. Đến đâu tôi cũng bị xua đuổi, bị chèn ép, trong cuộc sống gặp vô số khó khăn, tôi cũng từng nản lòng. Nhưng tu luyện trong Đại Pháp đã giúp tôi càng ngày càng có khả năng gánh vác trách nhiệm hơn. Tôi từ một người phụ nữ yếu đuối biến thành một người tu luyện chính Pháp và giác ngộ. Tôi nhắc nhở bản thân rằng không thể dựa vào ai đó, nó cũng là một quá trình đề cao rất nhanh. Có chỗ dựa sẽ biến tôi thành con người lười biếng và ngu ngốc, vì vậy tôi tự nhủ bản thân hãy gánh vác một cách độc lập, không thể dựa vào người khác. Mọi người đều làm thay tôi, che gió che mưa cho tôi, vậy thì tôi sẽ làm gì, tôi sẽ tu luyện gì đây? Cứ như thế rồi tôi cũng vứt bỏ được tâm chấp trước này, dần dần tự bản thân mình bước đi, bất kể vấn đề gì đều dựa vào bản thân mình đột phá, tự tay mình làm, không có ai chia sẻ, trong sự cô đơn và không có người giúp đỡ mà bỏ đi rất nhiều tâm chấp trước, tu luyện tâm tính trở nên vững vàng.

Tôi học chuyên ngành văn học, ngành học mà được gọi là giàu cảm xúc. Hiện nay khắp nơi đều là những thứ tiêu cực, yếu đuối, hiện tượng đồng tính. Sư phụ đã giảng: “Văn hoá đồi phế” (Thế Giới Thập Ác, Hồng Ngâm)

Đồng nghiệp ở đơn vị thường ca ngợi tôi: “Cô giáo Lệ (hóa danh) không có một chút tin đồn về cuộc sống cá nhân!” Tôi nói: “Đó là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nếu tôi không tu luyện và đề cao trong Đại Pháp thì tôi có thể cũng rơi xuống vực sâu như những người khác.” Bởi vì tôi gặp rất nhiều khó khăn, cũng có rất nhiều cám dỗ, dường như có vô số cánh tay vô hình vươn ra muốn túm lấy tôi. Tôi cố gắng gạt nó khỏi cơ thể mình, đi theo con đường mà Sư phụ yêu cầu, tôi mới có thể thoát khỏi sự truy đuổi của ma tình. “Con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu độ!” Tôi thường khuyên con với lòng biết ơn vô hạn: “Đây là xã hội quá hỗn loạn rồi, nếu không có Đại Pháp chúng ta làm sao có được cuộc sống thanh tịnh như thế này, những cám dỗ nhất thời chỉ làm tổn hại cả thể xác lẫn tinh thần mà thôi”. Con tôi gật đầu một cách rất nghiêm túc và cháu đã dâng hương cho Sư phụ.

Bởi vì tôi không có người thân và hàng xóm láng giềng, điều khiến tôi phiền phức nhất là trong nhà có gì đó cần sửa chữa. Nhưng thà rằng trì hoãn việc sửa, gặp nhiều rắc rối, lãng phí tiền bạc, tôi cũng không nhờ nam đồng tu hay đồng nghiệp nam đến nhà xử lý. Khi có thời gian, tôi sẽ dùng cả ngày để tìm kiếm thợ sửa chữa trên mạng cho mỗi lần như thế. Đôi khi có những người thợ là giả đến để lừa tiền, đôi khi cũng có những người thợ sửa chữa thật sự. Bất kể họ là thật hay giả đến nhà, tôi đều chuẩn bị tài liệu chân tướng Đại Pháp cho họ, giảng chân tướng cho họ, giúp họ làm tam thoái và sử dụng tiền chân tướng để thanh toán cho họ. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi chưa từng xảy ra vấn đề gì và vẫn vững vàng khỏe mạnh.

Tóm lại, những thứ như vật liệu xây dựng, sửa chữa trong nhà là khó khăn lớn nhất đối với tôi, tôi không biết làm sao để mô tả cho phù hợp. Tôi nhớ có một lần đèn trong phòng ngủ của căn nhà thuê bị hỏng, tôi không biết phải làm gì, nên tìm ai đến để giải quyết. Con tôi và tôi luôn ở phòng khách, tôi thì học Pháp và làm tài liệu chân tướng, con thì làm bài tập về nhà. Trong vài tháng liên tục tôi đặt ra câu hỏi làm sao mới có thể giải quyết vấn đề này, cuối cùng đèn trong phòng ngủ cũng tự sáng. Còn các vấn đề như: tay cầm của bồn tắm ở nhà không xoay được, quạt bị hỏng, nửa đêm mất điện đều sẽ khiến tôi trở nên bối rối, nhưng tôi nhất quyết không nhờ sự giúp đỡ của người thường khác giới. Cho dù người ấy có tốt với tôi đến đâu, tôi cũng sẽ không nhờ họ. Bởi vì là một người tu luyện, tôi phải có trách nhiệm với người khác, không thể chỉ vì thiếu nợ ân tình người ta mà khiến đối phương nghĩ theo hướng khác. Đó là suy nghĩ đã giúp tôi vững vàng trong gần ấy năm.

Cách đây vài năm, tôi có một ngôi nhà mới cần sửa sang lại. Tôi nhờ sự giúp đỡ của một học viên nữ chuyên ngành khoa học và kỹ thuật. Khi mua sắm bất cứ vật liệu xây dựng gì cũng như tất cả các công đoạn thi công khác nhau, tôi đều thực hiện theo cách làm trước đây. Dù bận đến đâu, tôi cũng chuẩn bị trước tài liệu chân tướng, giảng chân tướng và khuyên họ làm tam thoái. Toàn bộ quá trình sửa nhà trở thành quá trình giảng chân tướng.

Đến bây giờ việc sửa chữa trong nhà vẫn là điều khiến tôi phiền phức nhất, tôi sợ có chỗ nào đó trục trặc lại không biết tìm ai để xử lý. Nhưng đồng thời tôi cũng biết rằng, sẽ lại có người hữu duyên đến nghe chân tướng.

Sau khi tôi ly hôn, gia đình chồng cũ rất keo kiệt, tôi hầu như không nhận được sự hỗ trợ từ họ. Khi con tôi ở với gia đình họ, kết quả học tập của cháu tụt xuống cuối lớp, họ kiên quyết muốn gửi cháu đến cho tôi. Một tháng sau khi ở với tôi, kết quả học tập của cháu đã đứng đầu lớp, sau đó là đứng đầu toàn trường, từ đó trở đi cháu luôn trong danh sách đứng đầu. Chồng cũ chưa bao giờ tham gia họp phụ huynh cho con, cũng chưa bao giờ hỏi về việc học tập của cháu và chưa một lần giúp đỡ chúng tôi các vấn đề trong cuộc sống. Dưới sự dung luyện trong Đại Pháp, cuộc sống của chúng tôi rất đơn giản và tiết kiệm, thoát khỏi ham muốn vật chất, chúng tôi lấy khổ làm vui và tiến bước một cách thiết thực.

Sự tiêu nghiệp không thể hiện ở phương diện này thì thể hiện ở phương diện khác, việc truy cầu sự “ấm áp” là để trốn tránh khó khăn. Sư phụ giảng: “lấy khổ làm vui.” (Cảnh Giới, Tinh Tân Yếu Chỉ)

Sư phụ đã giảng cho chúng ta ở bài thơ đầu tiên “Khổ Kỳ Tâm Chí” trong cuốn “Hồng Ngâm”:

“Cật đắc thế thượng khổ

Xuất thế thị Phật Đà“ (Khổ Kỳ Tâm Chí, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Nếm đủ khổ trên đời

Xuất thế là Phật Đà”

Và:

“Công tu hữu lộ tâm vi kính

“Đại Pháp vô biên khổ tố chu” (Pháp Luân Đại Pháp, Hồng Ngâm)

Tạm dịch:

“Tu luyện có đường tâm là tắt

Đại Pháp vô biên khổ làm thuyền”

Vì vậy, những đau khổ trong cuộc sống chính là cơ hội để chúng ta tu luyện và vứt bỏ đi tâm chấp trước. Trên thực tế, một khoảnh khắc ấm áp giữa người với người cũng không thể kéo dài. “Tình cảm con người không chắc đã tồn tại bền lâu”, tỉnh lại vẫn thấy họ đang tranh cãi với nhau. Bởi vì làm sao có được “hạnh phúc” khi mỗi người đều tồn tại chấp trước và nghiệp lực. Chúng ta cần: “Tu đến chấp trước không còn dù một lậu” (Tu luyện không phải là chính trị, Tinh Tấn Yếu Chỉ).

Chúng ta cần tu được kim cương bất động, thì đó mới là hạnh phúc thực sự.

Chúng ta hãy học Pháp nhiều hơn, học Pháp nhiều hơn nữa, đề cao bản thân từng chút một, để không cô phụ sự từ bi cứu độ của Sư phụ!

Do tầng thứ của có hạn, chỗ nào chưa phù hợp với Pháp, xin đồng tu từ bi chỉ rõ.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/20/415298.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/10/191335.html

Đăng ngày 13-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share