Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp
[MINH HUỆ 23-02-2021] Chấp trước về dục vọng nên được nhìn nhận một cách nghiêm túc và có trách nhiệm. Theo thể ngộ của tôi, hai nhân tố quan trọng nhất để loại bỏ chấp trước là hoàn toàn đồng hóa với Pháp và không ngừng nỗ lực làm tốt ba việc.
Sư phụ giảng:
‘Ngộ’ chân chính của chúng ta, chính là nói về Pháp mà sư phụ giảng trong quá trình chúng ta luyện công, Đạo mà sư phụ trong Đạo gia giảng, trước những ma nạn bản thân gặp phải trong quá trình tu luyện, thì có thể ngộ được rằng bản thân là người tu luyện hay không, có thể lý giải [theo Pháp] hay không, có thể tiếp thụ [Pháp] hay không, trong quá trình tu luyện có thể chiểu theo Pháp mà hành xử hay không“. (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Khi còn nhỏ đến tuổi trưởng thành, tôi đã tiếp xúc với nhiều kiểu người, hoạt hình và phim ảnh lãng mạn và tất cả các xu hướng biến dị hiện đại. Qua năm tháng, tôi đã hình thành chấp trước vào vẻ bề ngoài và tình cảm nam nữ. Những chấp trước này đã lấp đầy trong tư tưởng của tôi về tình cảm, huyễn tưởng, cảm xúc lãng mạn và dục vọng.
Bảy năm sau, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở tuổi 20. Năm đầu đại học, tôi đột nhiên minh bạch ra sự trân quý của cuốn Chuyển Pháp Luân và ngay lập tức muốn tu luyện. Vì vậy, tôi ước thúc bản thân bỏ đi các thói quen xấu. Tôi đã bỏ hút thuốc và uống rượu trong một khoảng thời gian ngắn trong khi giữ liên lạc với các bạn lớp đại học. Tất cả họ đều ngạc nhiên bởi sự thay đổi bất ngờ của tôi. Nhưng sau khi chia sẻ về vẻ đẹp của môn tu luyện và nói với họ về chân tướng cuộc bức hại, chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ bình thường. Trong khi đó, tôi vẫn có thể giữ vững bản thân trước những cám dỗ từ các bạn nữ cùng lớp.
Một năm sau, tôi bắt đầu trở nên tự mãn. Trong khi tham gia các hạng mục Đại Pháp tại địa phương và cảm thấy khá hài lòng, tôi đã bắt đầu để ý đến những bạn nữ. Tôi lo lắng không biết họ nghĩ gì về tôi, và vẻ ngoài của tôi có cuốn hút với họ không. Nói chung, những ý niệm này liên quan đến sự huyễn tưởng và ẩn sâu hơn là dục vọng. Bằng cách nào đó, những tư tưởng này xuất hiện trong giai đoạn mà tôi phải đối mặt với tâm an dật. Vì vậy, sau này tôi đã nhận ra rằng hai chấp trước này có mối liên hệ với nhau.
Bởi vì thiếu cảnh giác, cuối cùng tôi đã vấp ngã khi đối diện với khảo nghiệm này. Tôi đã không thể giữ lấy mình và cuối cùng xảy ra một mối quan hệ bất chính. Sau sai lầm này, tôi rơi vào tuyệt vọng. Ngày hôm sau, tôi cùng gia đình đi đến một nông trại để ăn trưa. Trong khi trò chuyện với em trai, tôi đã sốc khi nghe em ấy nói rằng vào đêm trước đó, em đã thức giấc bởi tiếng nhạc piano đau buồn. Điều đáng sợ là trong nhà chúng tôi không có một cây đàn piano nào. Lúc ấy, tôi trở nên sợ hãi và tiếp tục suy nghĩ về điều này. Vì vậy, tôi đã ra vườn đi dạo. Ở đó, tôi nhìn thấy một cái ao tĩnh lặng với hoa sen mọc phủ kín. Tôi vô cùng xúc động và nghĩ rằng đó chính là điểm hóa của Sư phụ rằng tôi cần tiếp tục bước đi vì vẫn còn hy vọng.
Sau năm đó, tôi đã quy chính bản thân bằng cách học Pháp nhiều hơn và thỉnh thoảng đọc những vấn đề nổi cộm ở trong Pháp. Tôi cũng đọc các bài viết trên Minh Huệ. Thông qua quá trình tìm hiểu nhiều hơn về văn hóa truyền thống Trung Hoa, tôi hiểu rằng dục vọng sẽ khiến người ta hao tổn đức và phúc phận.
Nghiệp tư tưởng liên quan đến điều này là rất lớn và nó đè nặng lên tôi trong một khoảng thời gian dài. Tôi bắt đầu tự hỏi rằng liệu nó có phải đến từ kiếp trước hay là do tổ tiên của tôi tích tụ lại không. Tôi kiên trì làm ba việc và khi có thể buông bỏ chấp trước dễ dàng hơn thì những ý niệm này liên tục quay trở lại nhiều lần hơn.
Tôi đã trải qua thăng trầm trong suốt bốn năm nay. Tôi đã có thể đặt ra tiêu chuẩn cao hơn cho bản thân trong khoảng thời gian dài khi liên tục không ngừng tìm ra những chấp trước về sắc dục và tà dâm. Trong giai đoạn đó, tôi vẫn học Pháp nhưng không thật sự đặt tâm vì không thể khống chế bản thân mình. Đó là sự thiếu tôn trong đối với Sư phụ và Đại Pháp.
Suy xét từ lý tính, tôi nhận ra rằng mình đã không thể nhìn nhận vấn đề từ góc độ của một người tu luyện. Tôi đã không nhận ra những suy nghĩ này không phải của tôi. Đó là một thiếu sót lớn trong tu luyện của tôi.
Tôi không bao giờ có ý định từ bỏ tu luyện và ngay cả khi cảm thấy vô cùng thống khổ vì không thể hành xử đúng mực, tôi cũng chỉ có thể khóc và buồn bã. Cứ như thể tôi đang đặt mình ở hai thái cực: một bên là vị tha và thần thánh, một bên là cảm tình của người thường.
Ban đầu, mỗi khi ở trạng thái tiêu trầm, tôi sẽ cô lập bản thân mình với các học viên khác vì sợ rằng họ sẽ nghĩ không tốt về tôi. Nhưng thông qua quá trình ngộ Pháp sâu hơn, tôi đã vượt qua sự kiềm hãm then chốt này. Khi tôi chia sẻ vấn đề này với các bạn đồng tu khác, trạng thái của tôi đã trở nên tốt hơn.
Giờ đây, tôi hiểu rằng viết một bài chia sẻ dụng tâm là một pháp khí quan trọng mà Sư phụ đã ban cho tôi và tôi hy vọng rằng điều này cũng có lợi cho các học viên khác.
Sư phụ điểm hóa:
”…chư vị tốt nhất là tự mình công khai nói những việc ấy ra; như thế sẽ tiêu bỏ rất nhiều thứ của chư vị, đồng thời cũng làm chư vị hạ quyết tâm mạnh mẽ“. (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York năm 2003)
Sư phụ cũng giảng:
“Cựu thế lực, cựu vũ trụ coi điều gì là nặng nhất? Chính là ‘sắc’, sự không ý tứ giữa nam nữ, đó là thứ được xét là nặng nhất. Trong quá khứ hễ phạm phải giới luật về phương diện ấy, sẽ bị đuổi ra khỏi nhà chùa, hoàn toàn không thể tu nữa. Còn trước mắt Thần thì xem xét ra sao? Chư vị có biết rằng họ đã lưu lại những dự ngôn nói thế nào không? Họ dự ngôn rằng: Những đệ tử Đại Pháp còn lại cuối cùng đều là [ai] giữ vững được thuần khiết về phương diện này. Chính là nói rằng họ coi việc này là quan trọng phi thường, cho nên ai phạm phải giới [cấm] ấy, ai thực hiện không tốt về phương diện này, thì cựu thế lực, tất cả chư Thần trong vũ trụ ấy đều sẽ không bảo [vệ] chư vị, hơn nữa còn đẩy chư vị xuống”. (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles[2006])
Điều trọng yếu trong khảo nghiệm lần này nổi lên rõ ràng hơn khi tôi đã tiến vào một mối quan hệ nguy hiểm. Sư phụ luôn cho tôi cơ hội giúp tôi không xa rời Đại Pháp và các đồng tu, chỉ là tôi cần đối đãi với việc này như thế nào. Thỉnh thoảng, chấp trước vào mối quan hệ đó đã cản trở tôi học Pháp thường hằng và tu luyện tinh tấn.
Nó thật sự là một khảo nghiệm căn bản đối với tôi, nhìn xem tôi có thể kiên định tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp trong bao lâu. Để đột phá điều này, tôi cần thật sự chịu trách nhiệm với chúng sinh và bản thân mình. Vì vậy, mỗi khi tư tưởng bất chính xuất hiện, tôi cần phải dùng chính niệm mạnh mẽ để phủ nhận nó.
Tôi cũng dần nhận ra rằng mình không nên chỉ nhìn nhận nó từ góc độ tu luyện cá nhân mà còn cần từ cơ điểm của tiến trình Chính Pháp. Ngay lập tức, tôi bắt đầu suy nghĩ đến nhiều người hơn là bản thân mình, về sứ mệnh cứu độ chúng sinh, ý chí của tôi trở nên mạnh mẽ. Nếu tôi có thể đi theo con đường mà Sư phụ an bài, đặt tâm hồng Pháp và giảng thanh chân tướng thì tôi tự nhiên sẽ đột phá ra khỏi các quan niệm của người thường.
Năm ngoái, tôi đã cố gắng loại bỏ các tư tưởng liên quan đến tâm an dật, tự phụ, chấp trước vào vẻ bề ngoài và sắc dục. Tôi cũng phát chính niệm gia trì thêm trong quá trình này, tôi nhận thấy rằng điều này cải thiện hơn khi tôi tinh tấn và làm tốt ba việc. Tôi chỉ muốn đồng hóa với Pháp và trở thành đệ tử Đại Pháp chân chính.
Tôi biết rằng mình sẽ đối điện với khảo nghiệm lần nữa vì tôi vẫn còn tồn tại những nhân tố cần phải loại bỏ đi. Đó là lý do quan trọng khiến tôi cần đặt ưu tiên cao nhất vào việc dụng tâm làm tốt ba việc. Trong vài tháng qua, tôi đã cố gắng học Pháp nhiều hơn và tích cực hơn trong các hạng mục Đại Pháp. Tôi không cảm thấy đây là gánh nặng khiến mình phải nỗ lực nhiều hơn. Nó thật sự khiến tôi nhận thức rõ hơn về vẻ đẹp và sự bình hòa khi sống vì người khác.
Sư phụ giảng:
“Trọng chùy chi hạ tri tinh tấn
Pháp cổ xao tỉnh mê trung nhân”. (Cổ Lâu, Hồng Ngâm II)
Tạm dịch:
“Dùi trống đập mạnh mà biết tinh tấn
Trống Pháp gõ tỉnh người trong mê”. (Cổ Lâu, Hồng Ngâm II)
Sư phụ cũng giảng:
“Vậy dùng ‘lý tính’ đối đãi nó, làm đệ tử Đại Pháp mà giảng, đó chính là cần xem lý tính chư vị mạnh hay không. Đây chính là ‘chính niệm’ mà chúng ta [vẫn] giảng. Đây chính là điều chúng ta [muốn] giảng, cơ sở tu luyện của chư vị vững chắc hay không, chính là điều này. Hết thảy [mọi thứ] chư vị đều có thể lý tính như thế đối đãi nó, thì quả thực rất xuất sắc. Tôi biết không có ‘tình’ thì là cảm giác gì, (Sư phụ chỉ vào tim, và cười) đối với chúng sinh nó là ‘từ bi’, [‘từ bi’] và ‘tình’ hoàn toàn là hai thứ khác nhau. Nó là một thứ [gì đó] ý nghĩa bao la; [nhưng nó] cảm giác về ‘tình’ như một thứ dư thừa, cảm giác phiền chán; như là chư vị nghe và cảm thấy gì đó phản cảm, chư vị nhìn thấy gì đó không nên có [ở đó], là bài xích nó. Cho nên hiện giờ chư vị chỉ có thể dùng ‘lý tính’ để đối đãi nó”. (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)
Sư phụ giảng:
“Pháp môn này của chúng tôi, [đối với] bộ phận tu luyện ở nơi người thường thì không bảo chư vị làm hoà thượng, làm ni cô; những người trẻ tuổi trong chúng ta còn cần lập gia đình. Như vậy chúng ta đối xử với vấn đề này như thế nào? Tôi đã giảng, pháp môn này của chúng tôi là ‘trực chỉ nhân tâm’, không để chư vị thật sự mất đi những gì ở nơi lợi ích vật chất. Chính là trái lại, chính là ngay ở trong lợi ích vật chất nơi người thường mà ‘ma luyện’ tâm tính của chư vị; [điều] thật sự đề cao lên, chính là tâm tính của chư vị. [Nếu] cái tâm kia của chư vị có thể vứt bỏ được, thì cái gì chư vị cũng vứt bỏ được, ở nơi lợi ích vật chất mà bảo chư vị vứt bỏ đi, chư vị đương nhiên sẽ vứt bỏ được. [Còn nếu] tâm của chư vị mà không vứt bỏ được, [thì] chư vị không vứt bỏ được gì hết; do vậy mục đích thật sự của tu luyện là tu cái tâm này”. (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tại đây, tôi xin công khai hối lỗi với Sư phụ tôn kính và những chúng sinh đã phó thác hy vọng vào tôi. Tôi muốn hoàn toàn buông bỏ tự ngã cấu thành bởi những vật chất liên quan đến vị tư và dục vọng, quy chính bản thân và trợ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh vào thời gian cuối cùng này. Đây là chân nguyện của tôi trước khi đến đây và nó là lý do duy nhất mà tôi ở nơi này.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/23/191086.html
Đăng ngày 14-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.