Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-02-2021] Năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng cha mẹ mình. Tôi có một môi trường tu luyện tốt bởi vì trong gia đình tôi có hơn 12 người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng khi tôi chuyển tới một thành phố khác để làm việc, tôi đã không còn tinh tấn nữa và bắt đầu buông lơi.
Tính trọng yếu của học Pháp
Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã bị bắt giữ bất hợp pháp và bị giam giữ trong trại tạm giam. Vào lúc đó tôi nhớ Pháp rất ít, vì thế tôi chỉ biết liên tục nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Nhẩm chín chữ này giúp tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Mặc dù vẫn không thể tinh tấn nhưng không gì có thể khiến tôi từ bỏ tu luyện được.
Sư phụ giảng:
“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh tấn yếu chỉ II)
Tôi muốn học Pháp, vì thế tôi đã nhờ một học viên cùng phòng giam với tôi nhẩm Pháp mà cô đã ghi nhớ. Bằng cách này cô ấy đã giúp tôi nhớ lại một số bài giảng của Sư phụ. Bất cứ khi nào có một học viên mới tới phòng giam của tôi, tôi luôn nhờ họ giúp tôi ghi nhớ Pháp mà họ đã thuộc.
Tôi bị giam giữ trong 18 tháng. Trong suốt thời gian đó, tòa án đã tổ chức một buổi xét xử tôi phi pháp mà không hề thông báo cho gia đình hay luật sư của tôi biết. Tôi không đồng ý xuất hiện trong phiên xét xử bất hợp pháp như vậy, vì thế lính canh vũ trang đã dùng vũ lực để kéo tôi tới tòa.
Tôi tuyệt thực để phản đối việc giam giữ và việc tòa án đã tước đoạt quyền lợi được bào chữa hợp pháp của tôi. Tôi không trả lời khi điểm danh và tôi cũng không mặc quần áo tù. Tôi cũng nhất quyết luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp.
Để trừng phạt tôi vì không mặc đồng phục tù, trại tạm giam đã không cho luật sư của tôi gặp mặt tôi. Để khiến sự tình tồi tệ hơn, họ nói với luật sư của tôi rằng tôi không muốn gặp anh ấy. Ngày hôm sau, một người thân trong gia đình tôi và luật sư quay lại. Lính canh lại đe dọa tôi và nói rằng tôi không thể gặp luật sư của mình cho tới khi tôi mặc đồng phục tù. Tôi nói với họ tôi sẽ không mặc dù chỉ một giây. Lính canh đột nhiên bỏ cuộc và để tôi gặp mặt luật sư.
Sau đó tôi được chuyển đến một trại tạm giam khác vì tôi không từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Các lính canh đã bức thực tôi và tra tấn tôi bằng cách bắt tôi mặc một chiếc áo khoác bó. (Đây là hình thức bức hại gây ra sự đau đớn dữ dội. Nạn nhân bị thắt chặt trong một chiếc áo khoác bó trong nhiều giờ đồng hồ).
Một bạn đồng tu đã dạy tôi tất cả các bài thơ trong Hồng Ngâm mà cô đã ghi nhớ. Không lâu sau khi cô dạy tôi tất cả các bài thơ, cô ấy đã được thả.
Cuối cùng luật sư cũng có thể gặp tôi. Tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng và sau đó tôi biết được rằng mẹ tôi cũng đã bị bắt vì nỗ lực giải cứu tôi. Tôi không thể bình tĩnh được. Tôi tự nhủ với bản thân rằng mẹ đã làm tất cả mọi điều có thể cho tôi. Là một học viên, tôi nên tự mình đối mặt với khổ nạn, và tôi quyết định chính lại việc tu luyện của mình.
Lần tiếp theo khi luật sư tới, anh ấy nói anh đã nộp đơn kháng cáo và mẹ tôi cũng đã được thả. Anh ấy cũng mang đến cho tôi tin tốt lành, đó là một thành viên khác trong gia đình tôi cũng tới và đang chờ gặp tôi ở phòng gặp mặt. Tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ đã từ bi khích lệ tôi. Điều này đã tăng cường tín tâm của tôi và giúp tôi làm tốt hơn trong những ngày tiếp theo.
Tôi bị giam giữ trong 4 tháng rưỡi ở trại tạm giam này. Trong suốt thời gian ấy, tôi hướng nội và tìm ra nhiều chấp trước, đặc biệt là tâm sắc dục. Tôi ghi nhớ tất cả các bài thơ trong Hồng Ngâm và hàng chục bài kinh văn của Sư phụ. Pháp của Sư phụ đã giúp tôi vượt qua khổ nạn và những ngày tháng khó khăn trong trại tạm giam. Tôi cũng trân quý việc Sư phụ an bài các bạn đồng tu nhẩm Pháp cùng tôi trong suốt hai năm bị giam giữ trong hai trại tạm giam.
Thanh trừ mọi sơ hở
Một ngày không lâu sau khi tôi bị giam giữ, trưởng lính canh đưa đến 14 học viên đã bị giam ở đây để tẩy não tôi. Tôi lo lắng. Sau đó tôi nhớ lại điều Sư phụ giảng:
“…nhất chính áp bách tà” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Ngay sau khi tôi có suy nghĩ: “Những người này không thể dao động tôi được,” tôi đã được bao bọc bởi một trường năng lượng chính diện. Khi họ tẩy não tôi trong vòng hai giờ đồng hồ, tôi liên tục nhẩm Pháp của Sư phụ. Tôi cảm thấy căn phòng chứa đầy năng lượng của Sư phụ. Tôi trầm tĩnh và không tranh luận với họ. Đối diện với những ngôn từ ngay chính của tôi, họ không có gì để nói. Cuối cùng họ rời đi.
Có khoảng thời gian, hầu hết mỗi ngày các lính canh đều đưa các học viên đang bị giam giữ tới “làm việc” với tôi. Tôi liên tục nhẩm Pháp và hướng nội. Tôi thanh trừ những chấp trước của mình vì thế sẽ không còn sơ hở nào nữa để tà ác dùi vào.
Trong vòng hai tháng, lính canh không cho tôi mua bất kỳ nhu yếu phẩm nào. Tôi thậm chí còn không được phép mua giấy vệ sinh. Tôi xin Sư phụ giúp đỡ. Cùng lúc đó, tôi liên tục nhẩm Pháp và phát chính niệm. Tôi biết Sư phụ luôn luôn ở bên cạnh và bảo hộ cho tôi.
Sư phụ giảng:
“để tâm nhất loạt buông bỏ hết như đường đường là một đệ tử Đại Pháp, không oán không chấp, buông xuôi cho Sư phụ an bài” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006])
Một vài ngày sau, một lính canh nói tôi có thể mua nhu yếu phẩm. Tôi cảm tạ Sư phụ sâu sắc và cảm ơn Ngài đã bảo hộ cho tôi.
Hai bạn đồng tu cùng bị đưa tới trại tạm giam với tôi bị giam giữ trong phòng biệt giam và bị tra tấn tàn bạo ở đây. Trưởng lính canh liên tục nói với tôi rằng sắp tới lượt tôi rồi.
Ban đầu, tôi nghĩ bị giam giữ ở đây không phải là việc xấu. Tôi có thể viết bài để vạch trần bức hại của tà ác trong trại tạm giam. Tôi sẽ không có gì để viết nếu tự bản thân tôi không trải nghiệm nó. Sau đó tôi nhận ra rằng đó là niệm bất chính. Tôi không ở đây để làm người hùng. Những người bức hại tôi sao có thể hoàn trả nghiệp mà họ đã gây ra? Tôi không muốn những người này phạm tội. Sau đó, không còn ai đề cập đến việc đưa tôi vào phòng biệt giam nữa.
Sư phụ giảng:
“Thực ra Từ Bi là năng lượng rất to lớn, là năng lượng của Chính Thần. Càng Từ Bi thì năng lượng càng lớn, các thứ bất hảo đều bị giải thể rớt cả. Đó là điều, mà trước đây Thích Ca Mâu Ni, hoặc những người tu luyện khác cũng vậy, đều chưa từng giảng. Biểu hiện lớn nhất của Thiện chính là Từ Bi; Ông là thể hiện năng lượng to lớn. Ông có thể giải thể hết thảy những gì không đúng đắn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)
Những ngày sau, khi tôi càng tập trung vào cứu người và càng đặt người khác lên trước, môi trường của tôi càng trở nên tốt đẹp hơn. Vào buổi sáng khi tôi mãn án, tôi tự nhủ: “Liệu Sư phụ sẽ an bài cho ai đó để kiểm tra xem tôi có còn tu luyện Đại Pháp hay không?” Câu trả lời là: “Không, Sư phụ sẽ không an bài việc như vậy, ai có đủ tư cách để hỏi tôi chứ?!” Vì thế với đức tin ngay chính vào Sư phụ, không ai hỏi tôi bất kể câu hỏi nào như thế. Tôi đã bước ra khỏi trại tạm giam một cách đường đường chính chính.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/19/419650.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/28/191174.html
Đăng ngày 13-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.