Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-10-2020] Năm 1995, một thầy bói nói rằng tôi sẽ mắc bệnh phụ khoa nặng nhưng tôi không tin.

Suýt chết

Năm kế tiếp, tôi thường xuyên bị sốt. Kinh nguyệt không đều. Có lúc suốt nhiều tháng liền tôi không có kinh nguyệt. Tôi đi khám ở bệnh viện. Một bác sỹ nói rằng tôi bị béo phì và điều đó cho thấy sức khỏe tôi có vấn đề. Sau khi khám cho tôi, bà ấy yêu cầu tôi quay lại bệnh viện vào buổi chiều vì tôi có một khối u.

Tôi vẫn còn nhớ ngày tôi đi phẫu thuật. Đó là ngày 16 tháng 9 năm 1996, một bác sỹ phẫu thuật nổi tiếng của thành phố đã mổ cho tôi. Họ đã cắt bỏ một khối u to bằng quả trứng vịt. Khối u màu đen và cứng như đá. Lúc đầu, bác sỹ nói rằng thế là ổn. Tuy nhiên, tôi vẫn còn sốt khi trở về nhà. Cơn sốt kéo dài hai tuần. Một ngày, mẹ tôi quay lại bệnh viện. Bệnh viện nói với bà rằng tôi cần phải được hóa trị.

Hóa ra khối u được cắt bỏ chính là khối ung thư. Tôi bị sốc, sợ hãi và không ăn không ngủ trong ba ngày liền. Năm đó tôi mới 33 tuổi.

Tôi phẫu thuật lần hai. Sau đó hai tuần tôi bắt đầu làm hóa trị. Mái tóc dày dặn của tôi rụng hết, và tôi phải đội tóc giả trong ba năm. Tôi không muốn gặp gỡ bất kỳ người bạn nào.

Mùa Hè năm 1997, tôi bị di chứng hóa trị. Tôi thường xuyên sốt cao và nôn ói vào ban đêm. Tôi xám ngắt và đang chết mòn.

Đắc Pháp

Khi tôi gần như vô vọng thì cuộc đời đã mở ra cho tôi một cánh cửa. Đắc Pháp năm 1997, cuộc đời tôi đã thay đổi.

Tôi gặp một chàng trai, bà cậu ấy là một học viên Pháp Luân Công. Bà ấy bảo: “Cháu hãy tới tu luyện Pháp Luân Công với bà nhé. Bà đã từng bị nổi mề đay và liệt nửa người. Hiện giờ bà rất khỏe mạnh.” Tôi ngờ vực nhìn bà. Tôi tin câu chuyện của bà, nhưng tôi không tin vào bản thân vì tôi đang sắp chết. Tuy vậy, tôi cũng đồng ý đi đến điểm luyện công vào sáng hôm sau.

Đắc Pháp với tôi quả thực không dễ dàng. Tôi đến điểm luyện công, nhưng không muốn học. Một học viên ở đó mang Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Đại Pháp đến cho tôi. Tôi miễn cưỡng nhận vì tôi không muốn đọc gì cả.

Hai mươi ngày sau, tôi đi du lịch ở Nga. Trên xe lửa, tôi gặp một người phụ nữ tập luyện một môn khí công khác. Bà ta nói những lời khó nghe về Đại Pháp khi thấy tôi mang sách theo. Tôi không thích bà ta, nhưng lại bị bà ta ảnh hưởng, tôi cũng thay đổi ý định học Đại Pháp. Bà ta đến khách sạn của tôi và dạy khí công cho tôi. Tôi đã luyện tập với bà ấy, nhưng vô dụng.

Sức khỏe của tôi nhanh chóng suy sụp. Tôi khóc, tự hỏi linh hồn của tôi sẽ đi về đâu khi tôi chết đi. Cuốn Chuyển Pháp Luân đang để trên bàn, nhưng tôi đã không động đến cuốn sách.

Tôi không muốn chết ở Nga, nên chúng tôi kết thúc chuyến du lịch tàu lửa sớm hơn và quay về. Tôi thậm chí không ngồi dậy nổi trên chặng đường về nhà. Tôi không cho người học viên kia biết rằng tôi ở nhà vì tôi vẫn chưa muốn học Đại Pháp. Đến ngày thứ ba, bà ấy biết tôi đã về nhà và đến thăm tôi. Khi bà ấy đến, tôi đột nhiên buồn ngủ và bảo bà ấy hãy chờ tôi 10 phút, tôi đã chợp mắt 10 phút.

Trong 10 phút đó, tôi có một giấc mơ. Trong mơ, tôi thấy Sư phụ Lý (nhà sáng lập Đại Pháp) đang từ từ giáng hạ xuống từ trần nhà. Chiếc áo choàng của Ngài bay phấp phới. Ngài đến gần tôi và nói: “Con có một khối u trong dạ dày.” Ngài nhìn tôi và biến mất.

Tôi thức dậy và nói: “Cháu vừa nhìn thấy Sư phụ. Ngài nói cháu có khối u trong dạ dày. Cháu nghĩ rằng cháu sắp chết rồi.” Tôi khóc to, người học viên kia nói: “Vì sao cháu không tin những lời bà nói. Tu luyện hay không là quyết định ở cháu.” Rồi bà ấy đi về.

Tôi trầm tĩnh lại và nghĩ: “Không có bệnh viện, thuốc men và hóa chất nào có thể cứu mình, và mình đã thấy Sư phụ. Sau này, có lẽ mình nên thử tu luyện Pháp Luân Công vì không còn lựa chọn nào khác.”

Ngày hôm sau, người học viên ấy đã rất vui mừng khi thấy tôi ở điểm luyện công. Bà đưa cho tôi một bức hình của Sư phụ và một đồ hình Pháp Luân. Tôi nhìn thấy ảnh Sư phu lấp lánh ánh vàng kim. Tôi rất hứng khởi. Tôi thức cả đêm để đọc Chuyển Pháp Luân. Cuối cùng tôi đã hiểu được ý nghĩa chân chính của cuộc đời. Tôi quyết định tu luyện tinh tấn.

Vượt qua ma nạn

Lúc đầu tôi học các bài động công. Tôi thấy ánh sáng đỏ ở điểm luyện công. Không lâu sau tôi đã cảm nhận được Pháp Luân trong cơ thể. Cảm giác thật là kỳ diệu.

Luyện công mỗi ngày thực sự là thử thách. Chân tôi không thể kéo lên nên tôi chỉ ngồi đơn bàn. Tôi mất nhiều thời gian để ngồi được song bàn. Tôi có thể cảm nhận được nghiệp lực đi từ gan xuống bàn chân trái. Tôi muốn tiếp tục, nhưng không thể chịu đau.

Sư phụ giảng:

“Một số vị [ngồi] xếp bằng lại sợ đau, liền tháo ra mà chẳng kiên trì. Một số vị vừa xếp bằng lâu một chút, là không chịu được. Liền tháo [chân] ra; luyện [cũng] như không. Xếp bằng hễ đau một cái, liền vội hoạt động hoạt động rồi lại xếp bằng tiếp; chúng tôi thấy không có tác dụng.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Một ngày, tôi cầu xin Sư phụ ban cho tôi dũng khí để hoàn thành việc luyện công. Cơn đau nặng hơn, và tôi đã khóc. Tôi có thể cảm nhận được cơn đau lan dần lên đầu gối. Lần này, tôi quyết định chịu đựng cơn đau và tiêu nghiệp. Đột nhiên, tôi cảm thấy nghiệp lực được tiêu trừ, và tôi không còn quá đau như trước.

Sư phụ giảng:

“Tựa như vòng tuổi của cây, mỗi tầng đều có nghiệp bệnh, như vậy cần phải thanh lý thân thể cho chư vị từ trung tâm nhất, nhưng nếu đưa tất cả toàn bộ lập tức đẩy hết ra thì người ta sẽ chịu không nổi, sẽ nguy hiểm đến sinh mệnh. Do đó chỉ có thể là cách một đoạn thời gian đẩy một hai cái ra, như thế thì người ta có thể qua được, trong quá trình khó chịu ấy mà hoàn trả nghiệp, nhưng đó chỉ là một chút dư lưu lại để tự thân chư vị chịu đựng sau khi tôi đã tiêu nghiệp cho chư vị.” (Nghiệp bệnh – Tinh tấn yếu chỉ)

Tình trạng thể chất của tôi cải thiện dần dần từ năm 2002 đến năm 2013. Hết lần này đến lần khác tôi đã được tiêu nghiệp bệnh. Đôi lúc tôi cảm thấy đau và phải nằm lăn lộn trên giường. Đôi khi tôi không thể ăn uống trong ba ngày. Tôi biết rằng đó là nghiệp mà tôi đã nợ trong những đời trước. Tôi biết rằng bệnh viện không thể giúp được gì, nên tôi không đến bệnh viện.

Một ngày, tôi phát hiện một vài người đang chữa trị thân thể của tôi trong lúc thảo luận về nó. Họ biến mất khi phát hiện rằng tôi thức giấc.

Năm 2013, tôi vượt quan nghiệp bệnh lần cuối. Sau đó, tôi cảm thấy rất thoải mái, và tôi đã trải nghiệm cảm giác vô bệnh!

Bị bắt giam

Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ đã phát động cuộc bức hại tàn bạo và phi nhân tính vào năm 1999. Nhiều đệ tử Đại Pháp đã đến quảng trường Thiên An Môn, giăng biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” “Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Năm 2002, tôi bị bắt khi đang giảng chân tướng về Đại Pháp. Tôi bị giam giữ 40 ngày, và nhà tôi bị lục soát. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi một tuần trước đó. Tôi mơ thấy tôi bị bắt, nhưng tôi đã không chú ý đến điều này.

Vài tháng sau, tôi có một giấc mơ khác. Trong mơ, tôi lại bị bắt lần nữa. Tôi chia sẻ điều này với mẹ tôi, nhưng mẹ tôi nói đó chỉ là giấc mơ, nên tôi cũng không coi trọng nó. Một tuần sau, tôi bị bắt tại nhà.

Tại đồn cảnh sát, họ còng tay tôi vào một chiếc ghế sắt suốt một đêm. Ngày hôm sau, họ thẩm vấn tôi. Tôi kể cho họ nghe tôi đã đắc Pháp như thế nào khi tôi sắp chết. Đột nhiên, tôi thấy hình ảnh của tôi phản chiếu trên tường to lớn như cả bức tường. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ mình.

Ngày kế tiếp tôi bị giam trong hơn một tháng và sau đó họ chuyển tôi sang trại cưỡng bức lao động hơn hai năm. Tôi bị cưỡng bức làm việc cực nhọc từ 5 giờ sáng đến 9 giờ tối. Đôi khi tôi bị ép làm đến 4 giờ sáng hôm sau.

Giảng chân tướng

Sau khi trở về nhà, tôi đọc lại kinh văn của Sư phụ. Tôi rất xúc động vì Sư phụ giảng rằng đệ tử Đại Pháp đến từ không gian cao tầng để đắc Pháp là đại diện cho chúng sinh trong thiên thể của họ.

Sư phụ giảng:

Đã mang danh đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, [thì] giải thoát cá nhân không phải là mục đích tu luyện; [mà] cứu độ chúng sinh mới là đại [thệ] nguyện của chư vị khi đến [cõi người nơi] đây, và là trách nhiệm và sứ mệnh mà lịch sử đã giao phó cho chư vị; do đó, một lượng lớn các chúng sinh đã trở thành đối tượng mà chư vị [cần] cứu độ. (Hãy vứt bỏ tâm con người và hãy cứu độ thế nhân – Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Tôi nhận ra rằng là một đệ tử tôi còn có sứ mệnh cứu người. Sau đó tôi đã đi ra ngoài cùng với một đồng tu để giảng chân tướng.

Trong khi tôi giảng chân tướng thì đồng tu đi cùng phát chính niệm. Lúc đầu, tôi nói ít, nhưng qua thời gian, tôi nói nhiều hơn. Một ngày, chồng của đồng tu nói rằng cô ấy đã không về nhà cả đêm. Thì ra là cô ấy đã bị bắt cóc trong lúc giảng chân tướng gần nhà. Tôi nhận ra mình cần phải trở nên độc lập, vì thế tôi bắt đầu giảng chân tướng một mình.

Hiện giờ tôi ra ngoài giảng chân tướng cùng mẹ tôi. Một vài người chấp nhận chân tướng. Trong một giấc mơ, Sư phụ đã khích lệ tôi. Tôi mơ rằng mình đang bay trên trời, bên dưới là những rặng núi hùng vĩ. Tôi như người đang tuần tra thế giới của mình. Tôi nhận ra rằng Sư phụ khích lệ tôi cứu nhiều người hơn nữa.

Một ngày, tôi thấy một người phụ nữ có vẻ là một kế toán viên. Tôi tiến đến và hỏi một cách thân thiện: “Chị làm nghề kế toán phải không?” Cô ấy đáp: “Vâng, sao chị biết?” Bầu không khí trở nên ấm áp khi tôi nói với cô ấy rằng tôi có thể biết được điều đó qua dáng vẻ lịch thiệp của cô ấy. Tôi hỏi rằng cô ấy liệu có biết nhiều người đã tam thoái để được an toàn không. Cô ấy nói đã nhận được tờ rơi Pháp Luân Công và hỏi tôi rằng điều ấy có phải là sự thật hay không. Tôi nói rằng đó là sự thật. Tôi còn nói cho cô ấy nhiều hơn về vụ tự thiêu tại quảng trường Thiên An Môn; câu chuyện Tàng Tự Thạch tại tỉnh Quý Châu liên quan đến sáu chữ “Trung Quốc Cộng sản đảng vong.”

Tôi nói rằng trời nhất định sẽ diệt Trung Cộng vì những việc tà ác mà nó đã làm và hỏi cô ấy có là thành viên của nó không. Cô ấy trả lời có và đồng ý thoái ĐCSTQ ngay lập tức.

Có lần tôi thấy một người trông giống như nhân viên chính quyền đi tới, tôi đã hỏi xem anh ta có phải là đảng viên không, anh ta trả lời rằng có. Sau đó tôi bảo anh ta rằng một số quan chức cao cấp đã bị bắt. Tôi nói, trên bề mặt, họ bị bắt vì tham nhũng, nhưng kỳ thực đó là vì họ đã bức hại Pháp Luân Công. Tôi nói với anh ấy rằng hơn 300 triệu người đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Anh ấy đã đồng ý thoái ĐCSTQ.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/12/413694.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/3/190231.html

Đăng ngày 08-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share