Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-01-2021] (Tiếp theo Phần 3)

Biết về cái chết của chồng vào ngày bà được trả tự do

Bà Khương không biết bất kỳ thông tin nào về cái chết của chồng mình cho đến ngày bà được thả. Trước khi thời hạn thụ án ba năm của bà kết thúc vào đầu năm 2020, bà đã thử gọi điện cho chồng mình vài lần vào tháng 3 nhưng không liên lạc được. Các cuộc gọi của bà bị chuyển thẳng đến hộp thư thoại rất lạ – bà nghĩ rằng điện thoại di động của ông hẳn đã bị tắt. Nhưng sau một vài lần thử, bà Khương trở nên lo lắng. Chồng bà đã sử dụng chiếc điện thoại này để làm việc và không bao giờ tắt máy. Tại sao cuộc gọi của bà không thành công? Bà đã lo lắng và có một linh cảm xấu về điều đó.

Trong khi gặp các viên chức thành phố từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật, Sở Tư pháp, Phòng 610 và Liên đoàn Phụ nữ Đông Các vào ngày đầu khi bà được trả tự do, bà Khương tình cờ nghe được Quốc Túc Thành của Phòng 610 nói rằng: “Bà ta không có người thân nào ở nhà.” Đầu óc bà trở nên trống rỗng. “Điều đó có nghĩa là gì? Ông ta nói gì vậy?” Khi bà hỏi anh trai và chị dâu có ai đến đón mình không, hai vợ chồng chỉ im lặng.

Cho đến tận nửa đêm, bà Khương mới biết rằng chồng bà đã qua đời bằng cách treo cổ tự tử vào ngày 28 tháng 1, trong kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán của Trung Quốc. Con trai của họ bị tái phát bệnh và phải nhập viện tâm thần trong ba tháng. Hết tin dữ này đến tin dữ khác, bà Khương đã không thể cầm được nước mắt. Bà không thể ngủ trong hai ngày và mắt bà bị bỏng rát.

Bà Khương ở lại đêm đầu với một người họ hàng. Ngày hôm sau, bà nhận được chìa khóa nhà riêng từ sỹ quan Lưu Kiệt của Bộ phận An ninh Nội địa tại Đồn Công an Quách Trang. Mở cửa bước vào ngôi nhà ngổn ngang của gia đình, bà ngập tràn nỗi buồn sâu sắc. Bà Khương run rẩy khi nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Khó khăn trong việc đăng ký thường trú lại

Để đăng ký thường trú lại, bà Khương đã đến Đồn Công an Đông Các trên phố Vân Giáp. Một nữ cảnh sát họ Đào hỏi bà Khương: “Bà có nhận ra tôi không? Tôi đã phụ trách bà ở trại chuyển hóa? (chương trình được lập ra để khiến các học viên Pháp Luân Công từ bỏ đức tin của họ, thường bằng cách tẩy não họ dữ dội, chửi rủa và ngược đãi về thể chất, tra tấn). Vậy mà tôi vẫn phải đối phó với bà sau ngần ấy năm.” Cô ta đưa bà Khương đến văn phòng đăng ký thường trú ở tầng dưới.

Một nam sỹ quan bật máy tính xách tay của mình và hỏi bà Khương: “Phần nào trong bản án của bà là không đúng sự thật?” Sau đó, anh ta hỏi bà có còn tu luyện Pháp Luân Công không. Khi bà Khương không trả lời, một nhân viên khác nói: “Nếu bà còn tu luyện, chỉ cần nói có; nếu bà không, hãy nói không. Chỉ đơn giản vậy thôi.“ Sau đó, họ đưa Đào trở lại, người hỏi bà Khương tại sao địa chỉ của bà khác với địa chỉ trên giấy tờ tùy thân cũ của bà và tự hỏi liệu bà Khương đã ly hôn chưa.

Bà Khương nói: “Tôi đến đây để đăng ký thường trú. Chỉ cần tuân thủ quy trình và xin đừng hỏi về bất kỳ điều gì khác. Phần còn lại là việc riêng của tôi.” Một sỹ quan nói rằng cấp trên đã hướng dẫn họ hỏi những câu hỏi này. Anh ta bước ra ngoài để gọi điện thoại, sau đó yêu cầu bà Khương ký một số giấy tờ khi anh ta quay lại. Thấy các nhân viên không làm thủ tục đăng ký, Bà Khương quyết định rời đi và đi ra phía cửa. Hai nam sỹ quan nhanh chóng tìm cách chặn bà lại. Bà buộc phải đẩy cửa để đi ra ngoài.

Ngay khi trở về nhà người thân, chị dâu của bà Khương đã gọi điện và hỏi khi nào bà sẽ về nhà riêng của mình. Bà Khương phát hiện ra rằng Quốc Túc Thành của Phòng 610 và một số cán bộ đã đến nhà mẹ chồng bà và hỏi tại sao bà không trở về nhà riêng của mình. Họ xúc phạm bà Khương trước mặt mẹ chồng khiến mẹ chồng bà càng thêm bực bội với bà Khương.

Mất tiền hưu trí và quyền thừa kế

Trong ba năm bị giam cầm, Trung tâm An sinh Xã hội Bình Độ đã giữ lại tiền lương hưu và bốn năm tiền lương của bà Khương. Một phần của khoản thanh toán sáu tháng mà bà nhận được đã bị cắt xén. Phần còn lại được khấu trừ từ trợ cấp tử tuất của chồng bà.

Bà khương đã kiếm Lý Kiện Hoa từ Đồn Công an Quách Trang, Lưu Kiệt từ Phòng An ninh Nội địa Bình Độ, Quốc Túc Thành từ Phòng 610, Lữ Bằng Côn từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật, Trương Chánh Hạ từ Viện Kiểm sát, Lý Nham từ tòa án địa phương, Vương Trung Phú và mọi người liên quan đến vụ án của bà. Tuy nhiên, tất cả các viên chức này đều tìm cách trốn tránh trách nhiệm.

Bà Khương đưa con trai Triệu Hiểu Đông ra khỏi bệnh viện tâm thần ngay sau khi bà được thả. Khi anh Triệu có vẻ làm ăn khá hơn, hai mẹ con đã lên kế hoạch bắt đầu một công việc kinh doanh nhỏ. Bà Khương hy vọng có thể giúp Triệu trở lại và thậm chí có thể lập gia đình vào một ngày không xa. Tuy nhiên, bà không thể có đủ số vốn cần thiết để bắt đầu kinh doanh.

Tất cả số tiền tiết kiệm của gia đình đều do chồng bà Khương đứng tên và mẹ chồng của bà Khương giữ thẻ ngân hàng. Khi bà Khương và con trai đến thăm, người mẹ chồng đã từ chối trả lại thẻ ngân hàng: “Viên chức Quốc Túc Thành [từ Phòng 610 thành phố] nói với tôi rằng đừng trả lại chúng cho cô.” Bà cụ tiếp tục lăng mạ bà Khương trước mặt con trai bà.

Tuy nhiên, Lữ Bằng Côn từ Viện Kiểm sát Bình Độ (hoặc Sở Tư pháp) nói với bà Khương: “Điều đó là không thể. Quốc Túc Thành có phải là người ngu xuẩn đâu? Ông ta không có quyền bảo mẹ chồng bà phải làm gì hoặc không nên làm gì. Mẹ chồng của bà thật là lố bịch.”

Khi bà Khương cố gắng xác nhận với Quốc Túc Thành từ Phòng 610 Bình Độ rằng ông ta đã thực sự chỉ thị cho mẹ chồng bà, Quốc đã không phủ nhận điều đó. “Tôi đã nói với mẹ chồng của bà để họ giữ an toàn cho bà”, ông ta nói. Khi bà Khương hỏi tại sao ông không nói với bà về cái chết của chồng bà khi ông ta gặp bà vào ngày bà được trả tự do, Quốc cho biết lúc đó ông ta không thể nói với bà. Khi bà Khương hỏi ông ta về việc tiền hưu trí của bà bị giữ lại, Quốc nói rằng đó là quyền hạn của Trung tâm An sinh Xã hội.

Mẹ chồng của bà Khương đã rút vài trăm nghìn nhân dân tệ bằng cách sử dụng thẻ ngân hàng của chồng bà Khương và chỉ để lại cho họ vài tệ trong tài khoản. Bà ấy đã xúc phạm bà Khương và Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Thái độ thù địch của bà khiến con trai bà Khương, anh Triệu Hiểu Đông, rất lo lắng. Sau khi từ nhà ông bà nội trở về, anh đã thức trắng đêm và hút nguyên một bao thuốc.

Anh Triệu dường như không còn hứng thú với việc bắt đầu kinh doanh nhỏ lẻ kể từ chuyến thăm đó và hiếm khi liên lạc với mẹ mình nữa. Anh ấy đã bị tái phát bệnh. Khi người bạn gọi điện hỏi anh đang làm gì, anh đã khiến mọi người sửng sốt khi nói: “Tôi đang đọc Tác phẩm Lựa chọn công việc của Mao Trạch Đông”. Bạn anh nhanh chóng dập máy và chặn anh trên mạng xã hội. Một buổi sáng sớm, Triệu Hiểu Đông đã đánh bà Khương, khiến bà bị chảy máu đầu.

(Hết)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/18/418712.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/6/191274.html

Đăng ngày 30-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share