Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 07-12-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 12 năm 1997. Kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã bị giam giữ phi pháp đến ba lần trong các trại cải tạo lao động và trung tâm tẩy não. Nhưng tôi chưa bao giờ từ bỏ niềm tin của mình bởi tôi tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi liên tục được Sư phụ bảo hộ.

Tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm diệu kỳ của bản thân trong quá trình tu luyện. Nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.

Ngã từ trên mái nhà xuống

Tôi sống ở vùng nông thôn. Vào ngày 28 tháng 11 năm 2018, trong lúc đang sửa mái nhà, tôi đã bị ngã cắm đầu xuống đất. Tôi bị bất tỉnh với một vết thương dài gần 3cm trên da đầu, máu lem khắp đầu và mặt. Người nhà tôi rất lo lắng và họ đưa tôi đến một trạm xá địa phương.

Khi tỉnh lại, một đồng tu khích lệ tôi “Đừng lo. Chị được Sư phụ bảo hộ rồi. Chị sẽ ổn thôi. Hãy nhớ rằng chúng ta là người tu luyện.”

Tôi bảo bác sỹ rằng tôi rất ổn và bình yên vô sự. Bác sỹ nói “Không được. Chúng tôi không thể chữa trị vết thương này cho chị. Chúng tôi sẽ phải điều chuyển chị lên bệnh viện huyện ngay lập tức đây.” Rồi người nhà lại đưa tôi lên bệnh viện huyện.

Trên đường đến viện, tôi cùng bạn đồng tu liên tục nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Khi đến nơi, các bác sỹ đã khâu cho tôi 17 mũi rồi sau đó đưa tôi đi chụp X-quang toàn thân. Bác sỹ phát hiện là tôi đã bị gãy ba chiếc xương sườn khi ông ấy băng bó vết thương cho tôi.

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy bụng dưới quặn lại và cơ thể nôn nao. Tôi chợt nhớ đến lời Sư phụ giảng:

“… Tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự nhủ rằng mình là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp và mọi việc đều là do Sư phụ an bài. Nên tôi quyết định với bác sỹ, “Xương sườn tôi không bị gãy. Xin hãy tháo hết băng bó ra cho tôi.” Nhưng vị bác sỹ đó đã không nghe theo tôi.

Ngày hôm sau lại có một vị chuyên gia từ thành phố xuống và yêu cầu cho tôi chụp lại X-quang. Vị ấy nói “Có nhầm người không? Xương sườn của chị ấy đâu có bị gãy đâu.”

Bác sỹ điều trị cho tôi nói bản chụp X-quang không có lỗi nào.

Sau đó, tôi phải gồng mình nhưng tôi đã đứng dậy được. Các bác sỹ và y tá đều vô cùng ngạc nhiên vì nếu xương sườn của tôi bị gãy thì làm sao mà tôi có thể đứng lên được như vậy cơ chứ. Thật là kỳ tích! Tôi hiểu rằng chính là Sư phụ đã chữa lành lại những chiếc xương gãy ấy cho tôi. Tôi cảm thấy hối tiếc vì tôi đã không nói với mọi người ở trong phòng hôm đó rằng ấy là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi chồng tôi chứng kiến việc này, anh ấy nói với các con chúng tôi rằng “Vì mẹ tu luyện Pháp Luân Công nên mẹ mới được may mắn vậy đấy.”

Sư phụ lại cứu tôi một lần nữa

Một ngày năm 2019 khi đang băng qua đường thì bị một chiếc xe máy tông vào. Sau đó người ta nói với tôi là một người đi xe máy đâm vào tôi khi anh ta đang cố tránh một chiếc ô tô chợt đổi hướng lao về phía anh ấy từ bên kia đường. Từ trong tâm, tôi biết tôi muốn nghe lời Sư phụ và đề cao tâm tính của mình.

Tôi lập tức ngồi dậy và nói với người lái xe, “Tôi không sao, tôi sẽ không đòi tiền anh đâu. Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ tôi đã bảo hộ tôi.” Ngay sau đó, tôi giảng chân tướng và khuyên anh ta làm tam thoái rồi để anh ấy đi.

Lúc đó, con dâu của một đồng tu đã đưa cho tôi một ít tiền mặt. Một đồng tu khác và con gái chị ấy đã đưa tôi lên bệnh viện huyện. Tôi đã gặp lại người bác sỹ đã từng điều trị cho tôi một năm trước. Tôi nghĩ đó cũng là một cơ duyên tốt để tôi giảng chân tướng cứu anh ấy.

Vị bác sỹ ấy nói rằng tôi bị trệch khớp xương và cần phải bó bột. Anh ấy còn kê cho tôi một đơn thuốc lên đến hơn 1.000 nhân dân tệ.

Tôi nói với anh ấy, “Tôi không cần bó bột cũng chẳng cần thuốc đâu. Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Cậu thấy đấy, Sư phụ tôi luôn bảo hộ cho tôi mỗi khi tôi gặp khó nạn. Xin cậu hãy thành tâm ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, cậu sẽ được bảo hộ khi nguy nan. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp thì tôi đã mất mạng rồi.”

Cậu ấy gật đầu đồng ý. Tôi đã nói với cậu ấy về Pháp Luân Công cũng như cuộc bức hại. Cuối cùng, cậu ấy rất vui vẻ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Họ gọi tôi là “dì không hề hấn gì”

Một ngày mùa Xuân nọ khi đang sang đường thì một chiếc xe lại đâm xuỳnh vào tôi. Tôi bị kéo văng xa hai mét và bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, tôi nghe thấy mọi người xung quanh nói “Nhìn kìa, cả một vũng máu kìa. Đừng chạm vào bà ấy.”

Tôi muốn nói gì đó nhưng không thể. Rồi tôi chợt nghĩ, “Mình là người tu luyện Pháp Luân Công. Mình sẽ ổn thôi.” Ngay lập tức, cánh tay của tôi có thể cử động. Tôi sờ lên đầu và máu chảy xuống dọc theo cánh tay. Tôi ngồi dậy và muốn lấy nước để rửa vết máu. Tôi nghe thấy mọi người nói “Đừng cử động. Xương của bà bị trệch ra rồi kìa.” Tôi bảo họ rằng tôi ổn mà. Họ lấy mấy tờ giấy ăn lau sạch máu cho tôi. Một vài người trong đó đã đưa tôi tới một trạm xá địa phương và tôi phải khâu năm mũi.

Chồng tôi rất lo lắng cho tôi và muốn đưa tôi lên bệnh viện huyện. Tôi bảo ông ấy là tôi không sao, sẽ ổn thôi.

“Tôi là người tu luyện. Tôi sẽ khỏi ngay thôi mà.” Chỉ vài ngày sau, bác sỹ rất ngạc nhiên nói với tôi rằng “Thật kỳ diệu! Bà thật là khác người.”

Nhiều người trong làng biết về những câu chuyện thần kỳ của tôi. Họ gọi tôi là “bà dì không hề hấn gì”.

Sư phụ đã nhiều lần cứu sống tôi và gánh chịu giúp tôi biết bao nghiệp lực mà tôi đã tích từ đời này qua đời khác. Nếu không tu luyện Pháp Luân Công thì có lẽ tôi đã mất mạng vài lần rồi.

Tôi không biết làm thế nào mới có thể đền đáp cho đủ ân đức của Sư phụ. Những điều duy nhất tôi có thể làm là cố gắng làm thật tốt ba việc, tuyệt đối tín Sư tín Pháp, trở thành một người tu luyện chân chính để không cô phụ Sư phụ và các chúng sinh khác. Trong giai đoạn Chính Pháp cuối cùng này, tôi phải tu luyện tinh tấn hơn nữa và luôn theo Sư phụ.

Tôi sẽ luôn khắc ghi những lời Sư phụ dạy:

“Mọi người hãy làm thật tốt phần việc còn lại, hãy dùng quá trình tu luyện vô hối của chư vị mà đi tới tương lai!” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada)

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/7/416122.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/10/189852.html

Đăng ngày 27-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share