Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-01-2021] Năm 1998, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn gọi là Pháp Luân Công. Trong 22 năm qua, Sư phụ Lý Hồng Chí từ bi vĩ đại, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã luôn bảo hộ tôi qua nhiều khổ nạn. Ngài cũng điểm hóa cho tôi khi tôi đối diện với các khảo nghiệm. Nếu không có Sư phụ, tôi không thể đi được cho đến hôm nay. Tôi thật may mắn được là đệ tử Đại Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Axit Sulfuric không ăn mòn được ngón tay tôi

Năm 2005, khi được thả khỏi trại lao động cưỡng bức, tôi đã mất việc và gia đình. Mặc dù rất đau đớn, nhưng tôi không suy sụp vì tôi có Đại Pháp trong tâm. Sau đó, một người họ hàng đã tìm được cho tôi một công việc trong một phòng thí nghiệm phân tích.

Có một lần, trụ sở chính muốn kiểm tra công việc mà phòng thí nghiệm của chúng tôi đã thực hiện, vì vậy chúng tôi phải làm thêm giờ mỗi ngày. Công việc của tôi liên quan đến rất nhiều những thuốc thử hóa học, gồm axit mạnh và kiềm, có tính ăn mòn cao. Một giọt có thể làm cháy thành một lỗ trên vải và làm bỏng da.

Một ngày, các ngón bàn tay trái của tôi bắt đầu bị bỏng mặc dù tôi đã đeo găng tay. Tôi nhận ra rằng các ngón tay mình đã chạm vào axit mạnh. Tôi đã rửa bằng nhiều nước, nhưng đã quá muộn. Cảm giác đau đớn không chịu nổi. Tôi cảm thấy bất an và không biết phải làm gì.

Cơn đau dữ dội đến mức tôi không thể bình tâm lại hay phát chính niệm. Tôi đột nhiên nghĩ đến Sư phụ và xin Ngài giúp đỡ, ngay lập tức, các ngón tay của tôi không còn đau nữa. Tôi đã xúc động đến mức bật khóc. Tôi biết Sư phụ đã gánh chịu đau đớn thay cho mình. Sau một lúc, tôi đã có thể đả tọa và phát chính niệm.

Thoát khỏi bắt giữ

Trước khi Thế vận hội Olympic Bắc Kinh 2008 khai mạc, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã sách nhiễu và bắt giữ các học viên Pháp Luân Công trên toàn quốc. Lúc đó tôi đang thuê nhà và không có địa chỉ đăng ký nên Phòng 610 địa phương không biết tôi ở đâu.

Một buổi chiều, tôi đạp xe đến điểm học Pháp nhóm của chúng tôi, và bị tai nạn giao thông trên đường trở về. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Khi tỉnh dậy, thì đã sang ngày hôm sau. Tôi thấy mình nằm trên giường bệnh bị lắp ống thở oxy trong mũi, ống thông tiểu và ống truyền tĩnh mạch. Hai cảnh sát đang đứng cạnh giường của tôi.

Tôi cảm thấy hơi bối rối, nhưng nhanh chóng nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận bức hại – Sư phụ mới là người quyết định cuối cùng. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi gia trì chính niệm. Tôi phát chính niệm liên tục để loại bỏ can nhiễu và từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cảnh sát.

Tôi cảm thấy mình không thể ở lại bệnh viện, nhưng bác sĩ không cho tôi về. Anh ta nhất quyết rằng người thân của tôi phải ký vào giấy xuất viện. Họ gọi anh trai và em gái tôi tới bệnh viện, họ nhanh chóng tới nhưng các nhân viên cảnh sát lại gọi họ ra ngoài nói chuyện. Tôi không biết họ đã nói những gì nhưng khi quay lại, biểu hiện của anh và em tôi rất lạ. Tôi nghĩ mình nhất định phải về nhà, nên đã cầu Sư phụ làm chủ cho mình, mọi việc chỉ có Sư phụ nói thì mới tính. Sau đó tôi đã phát chính niệm để thanh trừ tất cả các sinh mệnh và nhân tố tà ác bức hại đệ tử Đại Pháp.

Tôi đợi đến tận tối, thì anh trai và em gái tôi từ ngoài vào và nói rằng chúng tôi có thể về nhà. Khi tôi bước ra khỏi bệnh viện, người đứng đầu Phòng 610 đến và nói: “Ban đầu chúng tôi muốn anh đến trung tâm tẩy não, nhưng bây giờ anh có thể về nhà.”

Tôi biết cựu thế lực tà ác cố gắng bức hại tôi đã bị giải thể. Chính Sư phụ một lần nữa đã hóa giải khổ nạn cho tôi. Trái tim tôi tràn ngập lòng biết ơn sâu sắc đối với Sư phụ.

Sống sót sau một tai nạn giao thông

Tháng 7 năm 2015, tôi đang chạy xe đạp điện thì bị một chiếc taxi tông vào. Tôi bị hất văng cách vài mét và rơi sấp mặt xuống đất. Khi nữ tài xế taxi đỡ tôi dậy, đầu tôi ong ong và mặt tôi nóng bừng. Vì bị đập xuống đất quá mạnh, nên tôi đã bị rụng một vài chiếc răng.

Người tài xế sợ hãi đến mức tay chân run rẩy. Cô nói bằng giọng run run: “Để tôi đưa anh đến bệnh viện.”

Tôi nói: “Hôm nay cô đã gặp người tốt. Tôi là học viên Pháp Luân Công. Tôi sẽ ổn thôi. Không cần đến bệnh viện. Tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi sẽ không vòi tiền của cô.”

Sau đó, tôi giảng chân tướng về Đại Pháp cho cô ấy. Khi tôi khuyên cô ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ, cô nói rằng trong gia đình cô chỉ có con gái cô từng gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong. Cô ấy nhờ tôi giúp con gái cô thoái xuất khỏi tổ chức đó. Qua ngữ khí của cô, tôi có thể cảm nhận được rằng cô đã bình tĩnh và thoải mái hơn.

Tôi khuyên cô ấy thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi từ chối ghi lại số điện thoại của cô và trở về nhà với chiếc xe đạp bị hỏng.

Trên đường về nhà, một người bán hoa quả trẻ tuổi thấy khuôn mặt của tôi bị thương và hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Anh ta hỏi tôi tại sao không yêu cầu tài xế bồi thường.

Tôi nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi sẽ ổn thôi. Các học viên Pháp Luân Công không lấy tiền của người khác.”

Anh ấy nói: “Tất cả các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt.” Tôi đã giảng chân tướng cho anh và anh đã nhận tài liệu chân tướng mà tôi tặng anh.

Tôi đã bị sốc khi nhìn khuôn mặt của mình trong gương. Bên phải bị sưng và bầm tím, cằm thì chảy máu. Tôi còn bị hai vết trầy xước ở lòng bàn tay phải và chúng vẫn đang chảy máu.

Vết thương của tôi đã lành hoàn toàn sau một tuần và không có sẹo trên mặt. Tôi cảm thấy rất vui. Sư phụ không chỉ cứu tôi khỏi đại nạn này, mà Ngài còn giúp tôi hoàn trả rất nhiều nghiệp. Con xin cảm tạ Sư phụ!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/6/418181.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/17/189951.html

Đăng ngày 25-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share