Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 22-12-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Trước khi tu luyện, tôi mắc rất nhiều loại bệnh bao gồm các bệnh về dạ dày, đau đầu do bệnh thần kinh và bệnh phụ khoa. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong hai tháng, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất. Cả gia đình và họ hàng nhà tôi đều ngạc nhiên vì sự hồi phục thần kỳ này.
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, chính quyền Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại tàn khốc đối với Pháp Luân Đại Pháp. Vị bí thư ở làng tôi đã mắng chửi và đánh tôi. Ông ấy còn phái người tới giám sát tôi, khiến tôi mỗi ngày đều phải chịu sự đả kích về tinh thần và bị tẩy não. Tôi đã nói với họ về vẻ đẹp của Đại Pháp và giải thích rằng Đại Pháp dạy con người hướng thiện và giúp ích rất nhiều trong việc cải thiện sức khỏe của người dân, trăm điều lợi mà không có điều hại nào. Nhưng vị bí thư làng và những người khác không chịu lắng nghe tôi nói. Mặc dù những gì tôi nói không có tác dụng với họ, tôi vẫn kiên định phủ nhận bức hại tà ác dựa vào chính tín của tôi đối với Sư phụ. Tôi từ chối giao nộp sách Đại Pháp và ngăn những người này lục soát nhà cửa.
Vượt qua ma nạn nhờ niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo”
Năm 2006, chồng tôi ký được một hợp đồng thi công trộn bê tông cho kết cấu trụ thép. Một ngày nọ, tôi đang ở công trường thì nghe thấy ai đó hét lớn. Tôi vội chạy đến thì thấy một chiếc xe ba bánh dùng để kéo bê tông trộn đang treo lơ lửng trên chiếc cột cao gần 3 mét. Người lái xe ba bánh lúc này rất run sợ, ông ấy nắm chặt vô-lăng và chân đạp mạnh vào phanh. Tấm ván gỗ phía dưới xe cũng sắp rơi xuống. Tôi kêu lớn: “Nhanh lên! Mọi người hãy niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!”
Trước đó tôi đã giảng thanh chân tướng cho những người ở đây nên họ đều hiểu Pháp Luân Đại Pháp là tốt.
Ngay khi tôi vừa nói câu này, một chiếc xe tải nhỏ xuất hiện và người lái xe đã giúp ngăn chiếc xe ba bánh không bị rơi xuống. Những công nhân khác kêu lên: “Đúng là kỳ tích!”
Khuôn mặt con trai tôi hoàn toàn hồi phục sau vụ tai nạn
Năm 2012 con trai tôi trải qua ba vụ tai nạn nghiêm trọng, trong đó có một lần bị bỏng do sơn nóng.
Hôm đó cháu đến dọn dẹp ngôi nhà đang được sửa sang lại của một người chị họ. Khi cháu đốt rác, có một thùng sơn đột nhiên phát nổ “bùm!” một tiếng. Cháu bị ngã văng xuống đất do sức ép của vụ nổ. Nghe thấy tiếng động, người chị họ chạy đến kéo cháu ra và vội vã đưa cháu đến bệnh viện. Bác sĩ kê đơn thuốc cho cháu và cho cháu về nhà.
Khi mọi người đưa cháu về đến nhà, tôi đã bị sốc. Khuôn mặt của con tôi bị cháy đen đến mức tôi không thể nhận ra cháu. Tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra. Cháu họ tôi giải thích là con trai tôi bị bỏng do sơn nóng. Cô ấy muốn để lại cho nhà tôi 1.000 tệ để mua thuốc, nhưng tôi nói: “Nhà dì không cần số tiền này đâu. Em nó sẽ ổn thôi. Em cháu tin Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Sư phụ của dì sẽ bảo hộ nó.”
Con trai tôi nằm trên giường trong cơn đau dữ dội. Tôi hỏi cháu rằng cháu nghĩ thế nào. Cháu nói: “Mẹ ơi, con biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt.” Tôi bảo cháu tiếp tục thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Sau đó tôi thắp hương và khẩn cầu Sư phụ bảo hộ cho cháu. Con trai tôi luôn ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cháu chân thành chào hỏi các đồng tu khi họ đến nhà tôi. Tôi nghĩ rằng nếu vụ tai nạn này là nghiệp của cháu, cháu sẽ phải gánh nhận. Tuy nhiên, tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ để giữ cho khuôn mặt cháu không bị hủy hoại. Nếu không thì cháu sẽ rất khó lập gia đình.
Sau khi phát chính niệm xong vào sáng hôm sau tôi đến kiểm tra tình hình của cháu. Con trai tôi nói: “Mẹ ơi, mặt con không hề có vết bỏng; con chỉ bị bỏng ở tay thôi.” Tôi nhìn thấy vết bỏng trên tay cháu rộng đến 2 – 3 cm. Tôi nói rằng mình đã thay cháu cầu xin Sư phụ bảo hộ, cháu liền nói rằng cũng không ngừng cầu xin Sư phụ.
Thật thần kỳ, không cần dùng đến loại thuốc nào, trên mặt cháu cũng không còn vết bỏng nào, đã hồi phục trở lại như trước đây.
Gia đình ủng hộ tôi tu luyện
Cả ba đứa con lớn của tôi đều hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Những căn bệnh nhẹ của các cháu đều được chữa lành sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Từ đó các cháu đều có sức khỏe tốt. Khi tôi bị bức hại bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác, các cháu đều an ủi: “Mẹ à, chúng con không sợ hay cảm thấy xấu hổ gì cả. Mẹ mới là người làm đúng, còn ĐCSTQ tà ác kia mới là kẻ làm sai.”
Tôi đã tặng cho các cháu cuốn sách trân quý nhất, cuốn Chuyển Pháp Luân. Sau khi đọc cuốn sách này, các cháu đã giới thiệu môn tu luyện tuyệt vời này tới bạn bè và đồng nghiệp. Các con tôi đã dùng sức khỏe tuyệt vời của mình như một minh chứng để chứng thực Pháp. Tất cả các con tôi đều nhận được phúc báo nhờ có hành xử chính diện đối với Đại Pháp. Hai cô con gái của tôi giữ chức quản lý và đã mua được nhà trong thành phố. Tôi giúp chăm sóc cháu ngoại cho đến khi chúng 5 tuổi. Trong suốt thời gian này, các cháu tôi đều học Pháp cùng tôi. Cháu ngoại tôi rất khỏe mạnh và hiếm khi bị cảm cúm. Cả gia đình tôi đều tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp.
Bị người lạ tấn công
Đầu năm 2016 tôi đưa cháu trai đến trường để tham dự một buổi biểu diễn ngoại khóa. Khi chúng tôi đến rạp diễn, có một người phụ nữ trung niên ngồi cạnh ghế của tôi. Cháu tôi liền nói: “Cháu chào bà!” Cô ấy vẫn im lặng nhưng khuôn mặt trông có vẻ bực bội. Tôi bảo cháu: “Con nên gọi là dì nhé.” Sau đó, cháu tôi lên sân khấu biểu diễn.
Người phụ nữ này bắt đầu chửi rủa nhưng tôi không biết cô ấy chửi rủa điều gì. Tôi nhìn thấy cô ấy hướng về tôi. Là một người tu luyện, tôi không hề động tâm. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng “bốp!” cô ấy đứng lên và tát vào má trái của tôi. Tôi không hề cảm thấy đau chút nào, và còn cảm nhận được hành động của cô ấy diễn ra rất chậm. Tôi hỏi: “Chị đang làm gì vậy? Tôi không biết chị. Sao chị lại đánh tôi?” Cô ấy không nói một lời nhưng nhìn tôi đầy oán hận trước khi quay lại chỗ ngồi của mình. Những người xung quanh không ai nói lời nào. Chưa tới 5 phút sau, cô ấy lại đứng lên, liên tục chửi bới và tiến lại đánh tôi một lần nữa.
Điều cuối cùng tôi nhớ được trước khi bất tỉnh là tôi đã cố ngăn những cú đấm của cô ấy. Khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy cô ấy với dáng vẻ mệt mỏi. Tôi không cảm thấy gì cả nhưng có chút muốn bật cười. Tôi hỏi cô ấy: “Chị bị điên à? Chị là ai vậy? Sao chị lại đánh tôi?” Cô ấy vẫn không đáp lại. Rồi không hiểu sao tôi lại cười lớn, rồi cô ấy cũng phá lên cười. Cô ấy về lại chỗ ngồi và sau đó không có gì xảy ra nữa.
Sư phụ giảng:
“Giới tu luyện giảng rằng nguyên thần bất diệt. Nếu nguyên thần bất diệt, thì nó có thể có những hoạt động xã hội tại đời trước, như thế trong hoạt động của đời trước nó có thể đã mắc nợ ai đó, nạt dối ai đó, hoặc giả phạm những điều không tốt khác, như sát sinh, v.v.; như thế tạo thành nghiệp lực.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Khi cô ấy đánh tôi, tôi không hề chú ý là có nhiều người đang ở đó, trong đó có một người sống ở gần nhà tôi. Tuy nhiên, khi tôi nhận ra điều đó tôi cũng không hề cảm thấy mất mặt. Tôi rất bình tĩnh và vui vẻ đón nhận để trả món nợ nghiệp lực to lớn này. Tuy nhiên, sáng hôm sau khi tôi luyện các bài công pháp khắp người tôi đau ê ẩm, đặc biệt là ở cánh tay trái. Tôi nhận ra người phụ nữ này đã đánh tôi rất mạnh. Nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ, mặt tôi hoàn toàn không bị bầm tím hay sưng tấy.
Sư phụ từ bi đã bảo hộ và chịu đựng rất nhiều cho tôi. Chỉ bằng cách làm tốt việc học Pháp, giảng chân tướng Đại Pháp và phát chính niệm mới có thể đền đáp được ân đức to lớn của Sư tôn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/22/我的修炼点滴与家人在大法中的受益-414860.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/7/190296.html
Đăng ngày 17-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.