Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 04-01-2021] Một ngày nọ, sáu đồng tu và tôi đến Tháp Hạc vàng để treo biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại”. Vào thời điểm chúng tôi đến, nhiều khách du lịch đã ở đó. Tôi đề nghị chúng tôi phát chính niệm trước. Tôi thanh lý bản thân và xuất ra chính niệm mạnh mẽ, “Hãy để khách du lịch vào tháp”. Chẳng mấy chốc, các du khách lần lượt vào tháp. Tôi ngay lập tức lấy ra hai biểu ngữ dài ba mét của chúng tôi, và vắt chúng lên cây. Cả hai biểu ngữ đều đáp xuống cây một cách an toàn và ở tư thế thẳng đứng, như thể chúng bay lên đó vậy.
Khách du lịch đã sớm đến và nhìn vào các biểu ngữ có dòng chữ lớn màu vàng “Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại”, nhiều người trong số họ đã khen ngợi: “Thật đẹp!”
Những suy nghĩ và hành động chân chính khiến tôi không sợ hãi
Tôi đã ra ngoài vào một ngày trước bình minh và treo nhiều biểu ngữ trên cây và cột đèn trong khu phố. Các biểu ngữ có nội dung: “Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại. Chân-Thiện-Nhẫn là vĩ đại. Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp!” Sau khi làm xong, tôi đi dạo trong một công viên gần đó. Khi tôi trở về nhà với cửa hàng tạp hóa của mình, tôi thấy một nhóm người chặn trước cửa ra vào, bao gồm cả chính quyền và cảnh sát từ khu dân cư của chúng tôi. Họ hỏi tôi: “Ai đã treo những biểu ngữ này?” Tôi mỉm cười bình tĩnh và nói: “Chà! Ai đã làm điều này chắc hẳn đã làm một công việc tuyệt vời! Họ thật là ngay thẳng và chân chính”. Họ nhìn tôi từ trên xuống dưới. Tôi trông hoàn toàn bình tĩnh và không hề sợ hãi. Họ rời đi mà không nói thêm câu nào.
Chính niệm định cảnh sát
Một buổi sáng, tôi đã dán những tờ giấy ghi dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại” lên các cột đèn và bảng thông báo công cộng khi tôi đi dọc trên phố. Tôi vô tình dán tờ giấy cuối cùng bị lệch, vì vậy tôi đã gỡ nó ra và thử lại, nhưng tôi không biết rằng một chiếc xe cảnh sát đã dừng lại bên cạnh tôi. Tôi nghe thấy một giọng nói: “Này!” Tôi ngẩng đầu lên và thấy bốn cảnh sát đang trừng mắt nhìn tôi từ trong xe. Một trong số họ hét lên: “Bà đã dán xong rồi đấy!” Tôi giật mình. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: “Tôi là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp! Tôi không sợ các anh!” Mấy viên cảnh sát đột nhiên bị định trong xe. Đơn giản là họ không thể di chuyển. Tôi nhanh chóng rời đi và trở về nhà an toàn.
Tài liệu chân tướng “Lừa mắt người gác cổng”
Các khu vực của chúng tôi đã thiếu tài liệu giảng chân tướng vào đầu cuộc bức hại. Tôi tình nguyện phân phát các bản in. Một ngày nọ, tôi mang hai túi lớn tài liệu giảng chân tướng đến làng của mình. Khi tôi về gần đến nhà, tôi đã qua đường cùng với bí thư làng và các quan chức khác. Họ gọi tên tôi và hỏi: “Bà đang mang gì vậy? Hãy mở túi của bà cho chúng tôi xem”. Tôi bình tĩnh trả lời: “Đó chỉ là đồ ăn mà tôi vừa mua”. Họ khăng khăng yêu cầu tôi mở túi. Tôi bình tĩnh mở một trong những chiếc túi ra. Họ thò đầu ra nhìn rồi bỏ đi không nói một lời.
Ao biến thành đường
Một cặp vợ chồng đồng tu đã bị bắt giữ phi pháp và bị đưa đến trung tâm tẩy não vào năm 2001 sau khi họ đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện quyền được tập Pháp Luân Đại Pháp. Con gái Tiểu Hồng của họ đã cầu xin tôi đưa cô bé đến gặp bố mẹ mình. Tôi đưa cô bé đến trung tâm tẩy não và mang theo một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cùng kinh sách mới của Sư phụ.
Bảo vệ trung tâm từ chối cho chúng tôi vào thăm cặp vợ chồng. Chúng tôi đợi ở cửa cho đến trưa khi hầu hết các nhân viên đã nghỉ trưa. Tiểu Hồng và tôi đi vòng ra phía sau. Tôi nhấc cô bé lên vai. Cô bé đã chuyển vật dụng và kinh sách mới của Sư phụ cho một đồng tu bên trong qua song sắt.
Người học viên nhận được kinh sách mới của Sư phụ đã vô cùng phấn khích đến nỗi người bảo vệ đang làm nhiệm vụ nghe thấy giọng nói của cô ấy. Vài lính canh chạy ra khỏi tòa nhà và chặn đường chúng tôi thoát ra.
Bên dưới cửa sổ là một cái ao lớn và một đầm lầy. Hoàn toàn không có lối thoát. Người cai ngục kêu lên: “Chúng tôi đã bắt được bà!” Tiểu Hồng bắt đầu khóc và hỏi tôi phải làm gì. Tôi cố gắng trấn tĩnh cô bé, mặc dù tôi không biết làm thế nào để chúng tôi có thể đi qua ao.
Vào thời điểm quan trọng này, một cậu bé đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi. Tôi hỏi cậu ấy làm thế nào để thoát ra. Cậu ta không nói gì, nhưng bắt đầu đi về phía trước. Tiểu Hồng và tôi đi theo anh ta. Khi chúng tôi đi về phía trước, cái ao đã biến thành một con đường phẳng lặng. Một người phụ nữ đi về phía chúng tôi. Tôi hỏi cô ấy chỉ đường. Giống như cậu bé, cô ấy không nói bất cứ điều gì mà bước tiếp. Chúng tôi theo cô ấy đến cuối con đường. Một chiếc xe buýt chạy tới và dừng lại. Tiểu Hồng và tôi đã lên xe buýt và trở về nhà an toàn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/4/416338.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/13/189891.html
Đăng ngày 20-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.