[MINH HUỆ 26-11-2020] Trong năm vừa qua tôi đã sống sót sau hai vụ tai nạn xe đạp, tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm này để chứng thực sự siêu thường của Đại Pháp và bày tỏ sự cảm ân đối với sự bảo hộ mà Sư phụ dành cho tôi.

Hồi phục nhanh chóng sau tai nạn

Khi tôi đang đạp xe tới nhà một đồng tu để học Pháp chung vào tháng 5 năm nay, một chiếc xe ô tô ở bến xe buýt đột ngột lùi lại và đâm vào tôi. Đầu của tôi đập vào biển báo ở bến xe buýt và ngay lập tức chảy máu. Người tài xế bước ra khỏi xe và đỡ tôi ngồi dậy. Cậu ấy muốn đưa tôi đến bệnh viện. Mọi người vây quanh và đều cho rằng tôi nên đến bệnh viện. Tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có Sư phụ quản và không cần phải đến bệnh viện.

Tôi xin người tài xế một ít khăn giấy để lau máu. Tôi đứng dậy, dùng tay ấn vào vết thương. Một bà cụ lớn tuổi ở bên cạnh khuyên tôi nên đến bệnh viện để chụp CT, nhưng tôi lịch sự từ chối. Sau đó tôi rời đi, dùng một tay đẩy xe, tay kia giữ vết thương. Tôi tiếp tục đến nhà của đồng tu.

Khi tôi đến nơi, mọi người ở đó nhìn thấy đầu tôi đầy máu và nói rằng vết thương dài khoảng 2,5 cm. Tôi xin mọi người một tấm băng dán để che vết thương lại.

Ngày hôm sau tôi lại đi học Pháp. Các học viên khác kể rằng họ đã hoảng hốt khi nhìn thấy vết thương của tôi vào ngày hôm trước. Họ nói rằng đó là một vết rách sâu và họ có thể nhìn thấy tận xương đầu của tôi. Tôi nói với họ rằng tôi không hề sợ hãi và tôi dùng băng che vết thương để không cho gia đình biết. Gia đình tôi cho rằng ở độ tuổi này tôi không nên đi xe đạp. Nhưng mặc dù đã ngoài 70 tuổi, tôi thấy đi lại bằng xe đạp rất tiện, không có vấn đề gì. Tôi có thể dễ dàng dừng lại khi gặp ai đó trên đường và nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi e rằng gia đình tôi sẽ lo lắng nếu họ biết về vụ tai nạn.

Tôi còn dùng tóc để che vết thương. Thế nhưng, một vài ngày sau đó, vào bữa tối, cháu gái tôi đã hỏi tại sao tôi lại dán băng ở trước trán. Tôi nói với cháu rằng, tôi chẳng may cào xước trán. Cháu tôi nói: “Bà ơi, bà đừng dán băng, nó sẽ giúp bà chóng lành hơn.”

Tôi hiểu rằng Sư phụ đã điểm hóa cho tôi qua lời của cháu. Tôi gỡ băng ra khỏi đầu. Vết thương đã hoàn toàn lành trở lại và không để lại bất kì một vết sẹo nào – điều này thật kỳ diệu.

Hồi phục sau tai nạn lần thứ hai

Trải nghiệm thứ hai của tôi còn nghiêm trọng hơn. Nếu không có sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, có lẽ nó đã trở thành một thảm họa. Tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn trong khi đang đạp xe vào tháng 9 vừa rồi. Sau tiếng nổ, tôi phát hiện mình đang nằm trên mặt đất.

Một phụ nữ đi cùng con chạy đến bên tôi. Cô ấy lo lắng hỏi tôi: “Bác ơi, bác có bị sao không?” Tôi nhận ra rằng một chiếc ô tô đã đâm tôi từ phía sau lưng. Người phụ nữ ấy đã giải thích rằng cô ấy đang nói chuyện với con mình khi lái xe, và cô ấy đã đâm vào tôi. Cô ấy đề nghị đưa tôi đến bệnh viện. Một người phụ nữ trong xe đề nghị rằng cô ấy nên gọi cảnh sát.

Tôi nói: “Bác không cần đến bệnh viện và cháu không cần phải gọi cảnh sát đâu. Hãy giúp bác đứng dậy.” Cô ấy bảo con đi lấy cho tôi một ít nước trong xe. Cô ấy nhất quyết gọi cho con trai tôi, e rằng sau này tôi có thể bị biến chứng. Tôi nói với cô ấy: “Thực sự, cháu không cần phải làm điều đó đâu. Bác là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, bác ổn và sẽ không phiền đến cháu đâu. Các học viên Đại Pháp được dạy phải luôn làm người tốt và nghĩ cho người khác trước.”

Cô ấy vẫn lo lắng và bảo tôi đứng dậy và bước vài bước. Tôi đứng dậy, giơ tay và chân để chứng tỏ cho cô ấy là không bị sao cả. Tôi nói: “Cháu hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Bây giờ thiên tai nhân họa rất nhiều, hãy nhẩm những chữ này để được bình an. Cháu cũng nên thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).” Cô ấy đồng ý và tôi đã giúp cô ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ ngay sau đó.

Cô ấy muốn đưa tôi một ít tiền nhưng tôi lịch sự từ chối. Khi tôi chuẩn bị rời đi, tôi nhận ra rằng đôi giày của tôi đã tuột khỏi chân. Mọi người đã giúp tôi tìm chúng. Tôi đi giày vào và rời đi, đẩy xe đạp mà không hề hấn gì. Tôi nhận thấy bàn đạp xe đạp bị cong và chiếc giỏ xe bị méo do vụ tai nạn.

Về đến nhà, tôi đi ngủ. Trong khi nghỉ ngơi chân tôi sưng phù và bàn chân phải bầm tím. Tôi không thể tự chăm sóc bản thân. Tôi đã gọi cho hai học viên và kể cho họ nghe về chuyện đã xảy ra. Họ liền đến nhà tôi, chăm sóc cho tôi và học Pháp cùng tôi. Các học viên khác cũng biết chuyện và đến học Pháp với tôi.

Sau ba ngày đọc Pháp, tôi bắt đầu bước đi mà không cần bất kỳ sự hỗ trợ nào. Con trai tôi muốn mua cho tôi một chiếc xe tập đi. Tôi đã nói với cháu rằng tôi sẽ hoàn toàn ổn trong vài ngày nữa. Con dâu tôi nhắc nhở chồng mình: “Mẹ là một học viên Đại Pháp, mẹ sẽ ổn thôi.” Một tuần sau tôi đã có thể tự đi lại và bước lên xuống các bậc thang.

Tôi rất biết ơn sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và uy lực thần kỳ của Đại Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu con. Xin cảm ơn các bạn đồng tu đã ủng hộ và giúp đỡ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/26/七旬老人两次遇险-神奇经历令人惊叹-415623.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/21/191044.html

Đăng ngày 27-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share