Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-10-2020] Tôi là một nông dân sống ở miền quê thôn dã của Hồ Nam, Trung Quốc. Người chồng đầu tiên của tôi đã mất cách đây hai mươi năm. Để lại cho tôi hai đứa con thơ và một khoản nợ lớn. Để hỗ trợ gia đình và trả nợ, tôi đã làm việc từ tờ mờ sáng đến tối mịt. Tôi lái xe tải giao hàng, lao động chân tay và bán rau. Sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, món nợ đã được trả hết.

Bệnh trạng

Không có dấu hiệu cảnh báo nào, vậy mà một ngày nọ, tôi đột nhiên hoàn toàn mất kiểm soát tay, chân và lưng của mình. Tôi không thể mang vác bất cứ thứ gì nặng. Vào những ngày tồi tệ, tôi phải nằm trên giường và nhờ cậy vào người khác chăm sóc cho mình. Thậm chí, tôi còn không đủ sức để kéo chăn lên. Điều này kéo dài vài năm.

Người chồng thứ hai của tôi đã đưa tôi đến một số bệnh viện lớn để được tư vấn và chi hàng ngàn đô la cho thuốc men. Cuối cùng tôi được chẩn đoán mắc một loại ung thư hiếm gặp, ảnh hưởng đến hệ thần kinh của tôi. Các tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể tôi và không có cách nào để chữa trị.

Một bác sĩ chuyên khoa nói với chúng tôi rằng việc phẫu thuật, với tỷ lệ thành công chỉ 5%, có thể kéo dài cuộc sống của tôi thêm vài năm. Khi nghe điều này, tôi hoàn toàn bó tay. Bệnh tình này là không thể chữa trị được và vì vậy tôi đã chọn nghỉ ngơi và dành những ngày cuối cùng của đời mình ở nhà.

Sự lan rộng của các tế bào ung thư còn gây ra các triệu chứng của bệnh Parkinson, nhồi máu não, tăng sản xương và thoát vị đĩa đệm thắt lưng. Tôi phải nằm liệt giường, và hầu như không thể nói chuyện. Bụng của tôi cũng trở nên nhạy cảm vì loại thuốc tôi đang dùng. Tôi chỉ ăn một lượng nhỏ thức ăn. Cân nặng của tôi chỉ còn hơn 40 kg.

Lo sợ tôi sẽ tự tử, các thành viên trong gia đình đã thay nhau chăm sóc tôi, mỗi ngày trôi qua cảm giác như dài vô tận. Chồng tôi nghĩ rằng ở nhà hàng ngày cũng không tốt cho tôi. Anh ấy dẫn tôi theo khi đi chợ. Tôi ngồi trên xe lăn nhìn mọi người ra vào trong khi anh bán rau.

Phục hồi sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Một ngày nọ, tôi gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp khi ở chợ. Chúng tôi hoàn toàn xa lạ với nhau. Người học viên nói với tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp là con đường duy nhất để cứu tôi. Cô ấy nói với tôi sự thật đằng sau cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc và việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ giúp cho tôi được an toàn. Cô ấy cũng nói với tôi rằng hãy thành tâm niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” vì nó sẽ mang lại phước lành cho tôi. Cô ấy đã dạy tôi các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp và nói với tôi rằng việc tin tưởng Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí (người sáng lập) sẽ mang lại cho tôi hy vọng.

Tất cả các học viên Pháp Luân Đại Pháp mà tôi gặp đều là những người rất tốt bụng. Họ không chạy theo danh vọng hay tiền bạc, họ liều mạng nói cho những người như tôi biết sự thật đằng sau cuộc bức hại. Tôi hiểu rằng môn thực hành này dạy con người trở thành người tốt và vì vậy tôi phải nắm lấy cơ hội này.

Đó là cách tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã bắt đầu bằng cách niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” suốt cả ngày. Sau đó, tôi đọc Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Em gái tôi đã giúp tôi học những ký tự mà tôi không biết vì tôi chỉ đi học có một năm.

Hai tháng sau, tôi đã có thể cử động tay và chân! Tay tôi không run nữa. Tôi đã thấy hy vọng. Sự cải thiện trong tôi thật đáng chú ý. Tôi rất biết ơn lòng từ bi của Sư phụ.

Người học viên mà tôi gặp ở chợ cũng mang cho tôi đĩa DVD hướng dẫn luyện công. Chồng tôi đã giúp tôi thiết lập đầu đĩa DVD và tôi đã làm theo video đó hướng dẫn. Lúc đầu không có nhiều sức, tôi cần người khác giúp di chuyển cánh tay và nhấc hộ chân sang tư thế bắt chéo chân (kiết già) khi luyện công. Tôi nghiến răng khi chân tôi bắt đầu đau do tập bài ngồi thiền. Tôi biết dù có thế nào đi nữa tôi cũng phải duy trì tập luyện, và Đại Pháp sẽ cứu mạng tôi.

Pháp Luân Đại Pháp thật quý giá. Mỗi sáng tôi thức dậy lúc 3 giờ để luyện công. Trong vòng chưa đầy hai tháng, tôi đã tự đi lại được. Vài tháng sau, tôi đã làm việc nhà.

Một lần nọ, tôi đã vượt qua được khổ nạn nghiệp bệnh. Nó kéo dài ba ngày. Tôi không thể ăn nên tôi uống nước có đường để đáp ứng nhu cầu năng lượng cơ bản. Lúc đó, các con tôi không có nhà và chồng tôi đang đi du lịch cùng bạn bè. Tôi nói với họ rằng tôi sẽ ở nhà một mình, rằng có một việc quan trọng mà tôi phải làm. Tôi biết cách duy nhất để tôi có thể vượt qua nghiệp bệnh này là có niềm tin vào Sư phụ và Đại Pháp.

Không ngừng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và luyện công đã giúp tôi vượt qua khổ nạn này. Việc tuân thủ các nguyên tắc chỉ đạo của Pháp Luân Đại Pháp đã cải thiện sức khỏe và tinh thần của tôi.

Tu dưỡng cả thân lẫn tâm mang lại cho tôi một cuộc đời mới

Kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đến nay đã được hai năm . Ngày nào tôi cũng dậy lúc 3 giờ sáng để luyện công. Ban ngày, vợ chồng tôi bán rau ở chợ. Vào buổi tối, tôi đọc các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi luôn cố gắng trở thành một người tốt hơn, và thực hành Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày..

Cân nặng của tôi đã lên tới gần 60 kg. Tôi có một cảm giác thèm ăn và tràn đầy năng lượng. Những ngày chồng vắng nhà, tôi tự tay xách những bao tải nặng gần nửa tạ.

Tôi từng rất nóng tính. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có thể phản ứng bình tĩnh khi chồng tôi chỉ trích tôi. Hơn nữa, tôi nghĩ phải làm sao để tôi sẽ làm tốt hơn vào lần sau. Khi bán hàng ở chợ, tôi luôn trung thực với khách hàng và giúp đỡ những người khó khăn. Người thân, bạn bè và khách hàng của tôi đã nhìn thấy những thay đổi ở tôi – từ chỗ nằm liệt giường trở thành một người khỏe mạnh. Họ gọi đó là một điều kỳ diệu! Tôi đã chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình với họ. Họ ca ngợi sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp. Cả gia đình tôi đều ủng hộ việc tôi tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/6/413429.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/16/188810.html

Đăng ngày 11-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share