Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 26-12-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1995. Đại Pháp đã giúp tôi hiểu được ý nghĩa nhân sinh là quay trở về bản tính tiên thiên trong quá trình tu luyện. Thế giới quan và nhân sinh quan của tôi đã thay đổi căn bản. Chân-Thiện-Nhẫn trở thành nguyên lý chỉ dẫn tôi trong cuộc sống hàng ngày.

Trong suốt quá trình tu luyện, sự vị tư trong tôi đã dần dần biến mất. Tôi học được cách tôn trọng và đối xử tốt với những người khác.

Tôi là một giáo viên. Trong quá khứ, khối lượng công việc nặng nề của tôi và trách nhiệm với gia đình đã ảnh hưởng lớn đến sức khỏe của tôi. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả các bệnh mãn tính từng hành hạ tôi đã hoàn toàn biến mất. Tuy nhiên, bất cứ khi nào tôi xuất hiện nghiệp bệnh, nó thường xuất hiện vào ban đêm. Vì vậy, tôi không gọi đó là bệnh. Trái lại, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng vào buổi sáng ngày hôm sau.

Vì vậy, có rất nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra với tôi trong suốt 20 năm qua. Và bên cạnh tôi, các thành viên trong gia đình tôi cũng được thụ ích từ Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ một số câu chuyện của chúng tôi dưới đây.

Con trai một tuổi của con gái tôi đã trượt xuống một vũng nước. Cháu ngã nhào ra phía sau và đập đầu xuống sàn cứng, sau đó đau đớn khóc. Con gái tôi bế cháu lên. Ngay sau đó, mặt cháu trở nên trắng bệch. Cháu nôn mửa và nhìn trông ôm yếu. Con gái đưa cháu cho tôi và đi ra ngoài gọi taxi đến bệnh viện.

Tôi khẽ nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” vào tai bé. Vài phút sau khi chúng tôi ra khỏi nhà, cháu trai tôi đã hồi phục. Sắc mặt cháu bình thường trở lại và cháu cũng dừng nôn mửa.

Trong bệnh viện, tất cả những kiểm tra của cháu đều cho kết quả bình thường. Cháu tôi giờ đã khỏe mạnh và là học sinh lớp ba khôi ngô tuấn tú.

Mẹ tôi bị ngã và bị gãy xương hông bên phải khi bà 82 tuổi. Bà nhẩm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Bà đã có thể đi bộ ba ngày sau khi phẫu thuật và được xuất viện một tuần sau đó. Một vài bệnh nhân cùng tuổi với bà cũng bị thương như vậy ở trong bệnh viện. Y ta trưởng đã giơ ngón tay cái lên và nói: “Thật là tốt!”

Một điều hối tiếc là tôi đã chỉ giảng chân tướng cho một bệnh nhân ở đó. Lúc đó, tôi đã không đủ can đảm để làm tốt hơn.

Ba năm sau, mẹ tôi đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Mẹ tôi bị nặng tai và không có thành viên nào trong gia đình ở đó với bà. Vào lúc tôi đến thăm bà, khuôn mặt của bà đã bị sưng lên và bà nói không ra hơi. Tôi nhẩm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và bảo bà hãy nhẩm niệm cùng tôi. Hai ngày sau, mẹ tôi đã được chuyển ra khỏi phòng điều trị tích cực. Tôi nói với bà rằng Sư phụ đã cứu bà.

Mẹ tôi lại bị ngã lần nữa và bị gãy xương hông phải. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, bà đã được điều trị và xuất viện mà không có biến chứng. Tôi thường nhắc bà niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Mẹ tôi vừa tròn 94 tuổi. Bà vẫn có thể tự chăm sóc vệ sinh cá nhân và thỉnh thoảng bà đi dạo trong công viên gần nhà.

Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ và Đại Pháp. Cách duy nhất để tôi có thể đền đáp ân đức cứu độ từ bi của Sư phụ là tôi phải tu luyện tinh tấn hơn.

Bài chia sẻ là thể ngộ của tôi tại tầng thứ sở tại. Mong các đồng tu từ bi chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/26/416900.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/8/189820.html

Đăng ngày 16-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share