Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-12-2020] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 56 tuổi. Trước khi bắt đầu tu luyện trong Đại Pháp, tôi đã mắc nhiều loại bệnh như viêm dạ dày, viêm đại tràng, u nang buồng trứng, viêm họng mãn tính và các vấn đề về tiêu hóa khiến tôi chỉ có thể ăn kiêng. Tôi biết đến Đại Pháp vào năm 2008, và ngay sau khi bắt đầu tu luyện, các bệnh tật của tôi đã hoàn toàn được chữa lành. Thế giới quan của tôi về cuộc sống đã thay đổi, và gia đình chúng tôi trở nên gần gũi hòa thuận hơn.

Vào sáng ngày 19 tháng 9 năm 2020, tôi đã mạo hiểm ra đường và giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công cho những người mà tôi gặp. Đến giữa buổi sáng, khi đang đi bộ về nhà để nấu bữa trưa thì tôi bất ngờ bị vấp và ngã. Trong lúc đang gượng dậy, tôi phát hiện chân trái của mình mất khả năng đỡ cơ thể, xương bánh chè bị trẹo nghiêm trọng khiến nó hướng về phía sau. Sau khi ngồi được một lúc, tôi cố gắng đứng dậy và kết quả tương tự. Khi ngồi nghỉ ngơi, tôi kiểm tra xung quanh và nhận thấy có nhiều ốc vít nhô lên từ mặt đất. Đây là những ốc vít còn sót lại từ một dự án xây dựng hệ thống thoát nước trước đó, những chiếc ốc vít ban đầu giúp neo giữ hàng rào kim loại. Mặc dù hàng rào đã được dỡ bỏ, nhưng các ốc vít đã bị bỏ lại.

Tôi bắt đầu niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Và:

“Pháp Chính càn khôn, tà ác toàn diệt” (Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Sau một lúc, tôi gọi một chiếc taxi chở tôi về nhà. Tài xế taxi đã bị sốc: “Xương bánh chè của bà bị thương nặng phải không?” Tôi trấn an anh ta: “Tôi sẽ ổn thôi!”

Tài xế taxi thả tôi xuống và tôi chầm chậm nhích dần đến cầu thang để lên nhà trên tầng hai của mình. Sau khi về đến nhà, tôi ngồi xếp bằng, phát chính niệm trong nửa giờ đồng hồ. Sau đó, dựa vào tường để đứng lên, tôi vào bếp và bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Vợ chồng tôi sống cùng con trai, con dâu và hai cháu gái nhỏ. Tôi và chồng cùng làm việc để lo cho gia đình sáu người. Chúng tôi làm các việc mua sắm hàng hóa, nấu ăn, giặt là, dọn dẹp và nội trợ. Không lâu sau, chồng tôi và các cháu gái trở về nhà. Nhìn thấy vết thương của tôi, họ lập tức đảm nhiệm các việc chuẩn bị bữa trưa, trong khi tôi đi luyện công.

Sau bữa trưa, chồng tôi muốn tôi đi bệnh viện điều trị. Tôi từ chối và nói với ông: “Tôi là đệ tử Đại Pháp có Sư phụ bảo hộ.” Trước đây tôi từng bị ngã từ rất cao xuống trong khi cố gắng lấy một món đồ và bị chấn thương. Bàn chân sưng tấy của tôi đã lành lại sau khi tôi luyện công. Vì trước đó đã chứng kiến điều kỳ diệu này, nên chồng tôi bị thuyết phục và không giục tôi đến bệnh viên khám nữa.

Đêm hôm đó, trong khi đang cởi đồ để tắm, tôi phát hiện một mảnh tất quần bằng cách nào đó đã chui và khớp gối của tôi và kẹt ở đó. Tôi tìm cách lấy nó ra sau khi mất nhiều nỗ lực và thời gian. Sau đó, tôi cầu xin trước Pháp tượng của Sư phụ: “Sư phụ! Xin giúp con đi lại được bình thường! Con trai của anh họ con sắp kết hôn và con phải tham dự lễ cưới của họ vào ngày mai. Người thân của con sẽ bàn tán sau lưng nếu con không đi. Khi họ biết về chấn thương của con, họ sẽ ghé qua thăm hỏi. Việc này sẽ trở thành gánh nặng cho thêm nhiều người. Ngoài ra, đám cưới này là cơ hội tốt để giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh nhiều hơn.”

Ngày hôm sau, tôi đã có thể tự ra khỏi giường và đi lại mà không cần ai hỗ trợ. Cứ như thể Sư phụ đã băng bó thạch cao cho chân của tôi. Chân tôi thẳng và không cảm thấy đau ngay cả khi đi bộ. Tôi mặc một chiếc váy dài, che đi vết thương của mình.

Mặc dù không cảm thấy đau, nhưng chân của tôi sưng to và có nhiều vết bầm tím đến mức ngay cả các đồng tu cũng cảm thấy ngạc nhiên. Sau đó, tôi đã khóc trong cảm giác có lỗi, biết rằng Sư phụ từ bi đã chọn thay tôi gánh chịu đau đớn này.

Khi xương bánh chè lành lại, tôi tiếp tục làm việc nhà. Tôi giấu kín tình trạng của mình với con trai và con dâu, chọn làm hầu hết các công việc gia đình khi họ đi làm, và học Pháp bất cứ khi nào họ ở nhà. Tôi làm vậy để tránh đi lại trước sự chứng kiến của họ, và họ không bao giờ phát hiện ra vết thương của tôi.

Tôi đã tăng cường gấp đôi việc học Pháp, luyện công và hướng nội tìm. Tuy nhiên, đến ngày thứ tư, cơn đau trở nên dữ dội khiến tôi khó có thể chịu đựng được. Những chấp trước người thường của tôi nổi lên và tôi đã dự tính tìm kiếm trợ giúp y tế tại bệnh viện để giảm sưng. Tại thời điểm này, một đoạn Pháp của Sư phụ đột nhiên hiện lên trong tâm trí tôi:

“Đến một thời kỳ nhất định còn làm cho chư vị [thấy] thật không thật, giả không giả; làm cho chư vị cảm giác cái công ấy không biết tồn tại không, có thể tu được không, rốt cuộc có thể tu luyện đến đích không, có Phật hay không; thật có giả có. Tương lai còn làm chư vị xuất hiện tình huống ấy, làm chư vị tạo thành [cảm] giác sai như thế, làm chư vị cảm giác như chúng hệt như không tồn tại, đều là giả hết, chính là để xem chư vị có thể kiên định hay không.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tín tâm của tôi đối với Sư phụ và Đại Pháp phải luôn kiên định, vì Sư phụ luôn ở bên, biết nhất tư nhất niệm của chúng ta.

Trong vòng tám ngày, vết sưng tấy ở chân của tôi đã giảm bớt. Một tháng sau, tôi bắt xe buýt công cộng đến siêu thị địa phương của chúng tôi và tự do dạo quanh đám đông, giảng chân tướng cứu độ chúng sinh.


Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/23/416914.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/5/189756.html

Đăng ngày 09-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share