Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-09-2020] Tháng 3 năm 1996, tôi phát hiện ra một khối u lớn trên bàn chân phải của mình. Bác sỹ không thể điều trị được và tôi phải xuất viện. Tôi thường ốm yếu từ khi còn là một đứa trẻ và luôn phải dùng thuốc. Con tôi bị não úng thủy, chồng tôi cũng ốm yếu do bệnh dạ dày. Cả gia đình tôi phiền muộn vì bệnh tật. Chúng tôi không thấy cuộc sống thú vị và sống trong lo lắng.

Một người họ hàng đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi và gia đình tôi, và sau khi bước vào tu luyện, chúng tôi đã khỏi bệnh. Chúng tôi đã không dùng bất kỳ loại thuốc nào trong 24 năm qua và cuộc đời của chúng tôi đã bước sang một trang mới.

Cứu chúng sinh trong đại dịch

Năm 2020, virus Trung Cộng đã bùng phát ở Vũ Hán. Chủng virus này nhanh chóng lây lan khắp Trung Quốc và trên khắp thế giới. Tôi biết mục đích của nó là loại bỏ các thành viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Người dân trên thế giới chìm trong sự thống khổ. Tôi nên trân quý thời gian mà Sư phụ đã ban cho chúng ta, tu luyện tinh tấn và sử dụng cơ hội này để cứu những người hữu duyên.

Sư phụ giảng:

“Là đệ tử Đại Pháp mà nói, trước đây tôi vẫn luôn giảng, tôi nói rằng đệ tử Đại Pháp có sứ mệnh lịch sử to lớn thế, cần gánh vác trách nhiệm cứu độ chúng sinh, khẳng định là có đường thông mà chư vị có thể đi qua. Con đường ấy ắt phải là con đường mà có thể đạt được tiêu chuẩn, như thế thì chúng sinh vũ trụ mới bội phục, mới có thể không can nhiễu nổi, chư vị mới sẽ không có phiền toái trên con đường ấy, mới sẽ bước đi được một cách rất thông thuận.” (Giảng Pháp vào ngày Kỷ niệm 20 năm truyền Pháp)

Khu dân cư tôi sống có đường ray xe lửa. Băng qua những đường ray này, tôi có thể đến một khu dân cư gần đó và có một con đường bên cạnh cầu tàu dẫn vào thành phố. Khu vực xung quanh đường ray gập ghềnh và dốc. Mặc dù chúng tôi đang ở giữa mùa đông lạnh giá với lớp tuyết dày, nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc vì tôi có thể đến một nơi nào đó để giảng chân tướng trực diện.

Khu dân cư của tôi không bị phong tỏa. Hàng ngày, tôi đi ra ngoài để giảng chân tướng cho mọi người, và mua một ít thực phẩm cho gia đình ở siêu thị trên đường trở về nhà.

Tôi học thuộc Pháp và luyện công vào buổi sáng, sau đó tôi phát chính niệm trước khi ra ngoài để nói với mọi người chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp lúc 10 giờ sáng. Tôi trở về nhà lúc 12 giờ trưa. Hầu hết mọi người đều đi mua sắm trong thời gian đó, vì vậy đó là thời điểm tốt để nói chuyện trực diện với mọi người.

Trước thực tại tàn khốc của đại dịch, hầu hết mọi người đều lắng nghe tôi và chấp nhận những gì tôi nói. Một số người do dự, và tôi nói với họ rằng tôi hy vọng gia đình họ được an toàn trong thời gian này. Một số người nói rằng họ chỉ tin vào khoa học. Tôi nói với họ: “Bạn nghĩ khoa học ngày nay rất tiên tiến, nhưng nó không thể cứu bạn vào lúc này. Nền khoa học ở thế giới phương Tây tiên tiến hơn nhưng cũng không ngăn được virus lây lan. Lúc này chỉ có Thần Phật mới giúp được con người. Nhiều người đã nhận được những phúc lành bằng cách niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’, ‘Chân Thiện Nhẫn hảo’. Tôi hy vọng bạn cũng sẽ được ban phước.”

Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp một người phụ nữ xách hai túi thực phẩm lớn. Tôi đề nghị xách giúp cô ấy một túi. Cô ấy cảm ơn tôi và nói với tôi rằng trong khu dân cư của cô ấy, mọi người chỉ được phép ra ngoài mua sắm một lần trong năm ngày, và chỉ giới hạn cho một thành viên trong gia đình. Gia đình cô ấy có năm thành viên, và họ rất cẩn thận để không bị nhiễm virus. Tôi giảng chân tướng cho cô ấy và cô ấy đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi đưa cho cô ấy một chiếc bùa hộ mệnh, khuyên cô ấy niệm hai câu trên đó và nói rằng điều đó sẽ giữ an toàn cho gia đình cô.

Cô nhìn chiếc bùa hộ mệnh và xin thêm một chiếc nữa để tặng mẹ chồng vì trí nhớ của bà kém, không nhớ được những từ đó. Tôi khuyên cô nói với bạn bè và người thân của cô niệm hai câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân Thiện Nhẫn hảo”, và họ sẽ được thụ ích. Cô ấy rất vui và cảm ơn tôi.

Đề cao trong nghịch cảnh

Một hôm, tôi nhận thấy các nhân viên bảo vệ đã trực bên ngoài cổng vào tòa nhà của tôi. Một trong những cư dân của tòa nhà đã tiếp xúc với một người nhiễm virus Trung Cộng và do vậy không một cư dân nào trong tòa nhà được phép rời khỏi nhà của họ.

Tôi hướng nội để hiểu tại sao sự việc này lại xảy ra với mình. Tôi nhận thấy tôi có chấp trước hiển thị. Mặc dù tôi biết “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân) và tôi có thể bước đi thuận lợi trên con đường tu luyện của mình là nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, nhưng tôi vẫn hiển thị trước gia đình rằng tôi có thể khiến nhiều người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi tin rằng tòa nhà của tôi được canh gác suốt ngày đêm là do tâm truy cầu của tôi. Tôi đã nhiều lần cầu Sư phụ giúp đỡ. Ba ngày sau, việc phong tỏa được dỡ bỏ.

Ngày hôm sau, chị gái tôi cùng tôi ra ngoài để cứu chúng sinh. Chúng tôi đi men theo đường ray xe lửa dẫn đến một khu dân cư khác. Lối đi dọc theo đường ray đã bị phong tỏa và rào lại bằng những tấm sắt. Một cụ ông nói với chúng tôi rằng tấm sắt thứ ba có thể nâng lên được, và nhiều người đã đi qua đó. Chúng tôi vào được khu dân cư mà không gặp trở ngại gì.

Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, chúng tôi nhận thấy tấm sắt thứ ba đã được buộc chặt bằng dây thép. Hai cảnh sát và một chiếc xe cảnh sát đã ở đó. Chúng tôi liền quay trở lại khu dân cư và tiếp tục giảng chân tướng cho mọi người. Chúng tôi quay trở lại vài lần, nhưng xe cảnh sát vẫn ở đó. Nhiều thành viên cộng đồng đã có mặt trên đường phố. Chúng tôi rất dễ bị phát hiện. Tất cả các tòa nhà đã bị phong tỏa, vì vậy chúng tôi không thể vào trong đó.

Một phụ nữ mà chúng tôi đang giảng chân tướng nói rằng cô ấy sẽ chỉ cho chúng tôi chỗ để thoát ra. Chúng tôi đã đi đến một số lối thoát nhưng không thể ra được. Một phụ nữ khác biết chân tướng đã đề nghị chúng tôi nghỉ qua đêm tại căn hộ của cô ấy. Chúng tôi cảm ơn lòng tốt của cô nhưng không muốn gây ra bất cứ rắc rối nào cho cô ấy, bởi vậy chúng tôi đã từ chối.

Trời trở nên tối và chúng tôi quay trở lại nơi chúng tôi đã chui qua – tấm sắt thứ ba. Xe cảnh sát đã biến mất. Khi tôi tháo dây thép, tôi nghe thấy ai đó hét lên: “Tôi đến từ phòng cảnh sát!” Anh ta cho chúng tôi xem thẻ căn cước của anh ta và tiếp tục nói: “Tôi sẽ đưa cả hai người đến trại tạm giam! Các người đang làm hư hại tài sản công cộng.” Chị tôi đã cố gắng nói chuyện với anh ta. Anh ta rất phấn khích khi bắt quả tang chúng tôi và chạy đến chốt an ninh khác cách đó khoảng mười mét để nói với những người ở đó về phát hiện của anh ta. Tôi và chị vội vã thoát ra ngoài qua tấm sắt đã được nâng lên một nửa.

Cảm tạ Sư phụ đã gia trì và bảo hộ chúng con. Chúng tôi đã an toàn, mặc dù chúng tôi có một chút sợ hãi.

Trong giai đoạn cuối của thời kỳ Chính Pháp, chúng ta hãy nhớ lời dạy của Sư phụ.

“Đệ tử Đại Pháp đi từ “20 tháng Bảy” năm 1999 tới nay, Sư phụ đều rất trân quý chư vị, vô lượng chư Thần đều rất trân trọng chư vị, nhưng mà chính bản thân chư vị cũng nên biết trân trọng. Hãy thanh tỉnh! Đã qua đoạn đường khó nhất rồi, đến cuối cùng thì đừng lật thuyền trong rãnh khe nước bẩn.” (Lại một gậy cảnh tỉnh)

Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/17/411831.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/6/188619.html

Đăng ngày 18-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share