Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-12-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào đầu năm 2011, và hiện tôi 53 tuổi. Lúc đầu tôi cũng mơ hồ về Pháp Luân Đại Pháp, và chỉ hy vọng tu luyện để chữa khỏi bệnh.

Cuộc đời khốn khổ trước khi tu luyện

Trước khi bắt đầu tu luyện tôi rất yếu và sức khỏe vô cùng kém. Vì luôn cảm thấy mệt mỏi nên tâm trạng của tôi luôn tồi tệ và tôi rất dễ cáu giận mất kiểm soát.

Khi mới lập gia đình, chúng tôi nghèo và luôn trong tình trạng nợ nần, chồng tôi thì thích bài bạc. Anh ấy thường nói dối tôi và không về nhà vào ban đêm. Tôi cảm thấy rất tức giận và bất lực. Tôi không muốn tâm sự nỗi niềm với bất kỳ ai vì sợ mất mặt. Tôi bị sút cân nhiều và phát triển nhiều bệnh tật. Đêm đến tôi không thể ngủ được và phải uống thuốc ngủ. Tôi không còn biết cười là như thế nào và sống như một bóng ma. Tôi phàn nàn về bố mẹ chồng và cảm thấy rằng họ đã không giáo dục tốt con trai họ. Tôi than vãn về số phận của mình. Tôi đã khóc rất nhiều và tự hỏi ai có thể giúp được mình đây.

Đầu năm 2011 tôi làm việc ở một hiệu quần áo. Một trong số các bạn của tôi đến gặp tôi cùng với em dâu của cô ấy. Em dâu cô ấy trông rất gọn gàng, lịch sự và có một chất giọng dễ chịu–tôi thực sự thích cô ấy. Cô ấy nhìn tôi với vẻ quan tâm và nói nhỏ: “Nhìn chị có vẻ như đang bị đau. Em có thể đến gặp chị khi có thời gian không?”

Khi cô ấy đến, chúng tôi trò chuyện và phát hiện rằng chúng tôi cùng sống trên một con phố và chỉ ở cách nhau 20 phút đi bộ. Cô ấy đề xuất chúng tôi đi bộ về nhà sau giờ làm. Tôi không nghĩ rằng mình có thể đi bộ được trên 1 tiếng đồng hồ, nhưng vì không muốn làm cô ấy thất vọng, nên tôi đã đồng ý.

Cô ấy đã kể về gia đình mình và trải nghiệm của cô ấy. Cô ấy và chồng đều là giảng viên đại học. Họ từng có sức khỏe kém và chịu nhiều bệnh tật. Pháp Luân Đại Pháp đã cứu giúp họ. Họ đã tu luyện được 16 năm và không còn dùng bất kể thuốc nào nữa. Tôi đã rất kinh ngạc khi nghe thấy vậy. Tôi biết Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã đàn áp Pháp Luân Đại Pháp và nhiều học viên đã bị giam giữ trong các trại cưỡng bức lao động và bị kết án tù. Nhưng tôi không hề biết những học viên Pháp Luân Đại Pháp là kiểu người nào hay vì sao họ vẫn giữ vững đức tin trong cuộc bức hại tàn khốc như vậy.

Tôi đã hỏi cô ấy một số câu: “Điều gì sẽ xảy ra nếu Trung Quốc không còn ĐCSTQ?” “Tại sao các học viên lại tự đặt mình vào lò lửa?” “Thật sự có Thần và Phật trên thế gian này không?” Cô ấy cười và nói: “Triều đại này qua đi sẽ có triều đại tiếp theo được thành lập. Ai có thể chặn được dòng chảy của lịch sử? Hủy diệt ĐCSTQ tà ác và bại hoại chính là thiên ý! Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp giảng rằng giết tróc và tự sát là trọng tội. Các học viên không tự tử. ĐCSTQ đã bí mật dàn dựng vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn để mưu hại Pháp Luân Đại Pháp và để kiếm cớ bức hại các học viên.”

Cô ấy nói: “Chồng em và em đều có sức khỏe rất tệ. Ngay sau khi bắt đầu thực hành Pháp Luân Đại Pháp, chúng em đều đã hết bệnh. Khoa học hiện đại không thể giải thích nổi. ĐCSTQ phủ nhận sự tồn tại của Thần. Em đề xuất chị nên đọc cuốn Chuyển Pháp Luân rồi chị sẽ có kết luận của riêng mình.”

Chúng tôi đã đi bộ được hơn một tiếng đồng hồ mà tôi không hề hay biết. Thật kỳ lạ là tôi không cảm thấy mệt. Thay vào đó tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Trước khi chia tay, cô ấy nói: “Nếu chị hiểu, hãy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.” Tôi đã đồng ý. Cô ấy đã hoàn toàn thuyết phục được tôi.

Vô bệnh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Mấy ngày sau cô ấy đã gửi tôi cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi nhận cuốn sách ấy, tôi đã tự nhủ rằng mình phải đọc cuốn sách này một cách nghiêm túc vì đến giảng viên đại học cũng đang đọc nó. Tôi đọc vài trang sách mỗi tối rồi mới đi ngủ. Tôi vẫn thường phải dùng thuốc ngủ, nhưng sau khi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã có thể chìm vào giấc ngủ mà chẳng phải thuốc thang gì. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Bệnh đau nửa đầu của tôi biến mất, còn chứng tê cứng vai của tôi đã chục năm nay cũng không còn nữa. Chứng đau lưng và đau khắp mình mẩy của tôi cũng khỏi. Cuối cùng tôi cũng được biết cảm giác vô bệnh là như thế nào.

Chuyển Pháp Luân thật sự là một cuốn Thiên Thư. Tôi trở nên vui vẻ sau khi sức khỏe của mình được cải thiện. Tôi cảm thấy mình đầy năng lượng và dễ dàng xử lý công việc. Tôi chỉ ăn trưa trong vài phút rồi tiếp sắp xếp lại kệ hàng và là quần áo. Tôi kết bạn với một trợ lý cửa hàng, cô ấy đã nói: “Trông bạn như một người khác vậy! Bạn tràn đầy năng lượng khiến tớ khó có thể nhận ra bạn.” Cô ấy đã theo Phật giáo nhiều năm rồi. Cô ấy muốn biết làm thế nào mà tôi đã thay đổi trong một thời gian ngắn như vậy, ai đã hướng dẫn tôi, và tôi đang đọc những cuốn sách nào. Tôi đã kể cho cô ấy về trải nghiệm của mình khi đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi giải thích rằng cuốn sách đó đã trả lời nhiều câu hỏi của tôi và rằng vì sao tôi đã trở nên lạc quan như vậy. Tôi đã cho cô ấy mượn Chuyển Pháp Luân.

Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân cô ấy đã quyết định từ bỏ Phật giáo và thực hành Pháp Luân Đại Pháp. Đối với chúng tôi đó là một khoảng thời gian hạnh phúc và mãn nguyện. Chúng tôi cùng nhau làm việc và động viên nhau. Nếu cô ấy làm việc gì đó sai, tôi sẽ chỉ cho cô ấy và cô ấy sẽ sửa ngay lập tức. Nếu tôi nói điều gì không đúng, cô ấy sẽ ra dấu hiệu để tôi dừng lại, và rồi tôi sẽ không nói nữa với một nụ cười. Trong Chuyển Pháp Luân Sư phụ đã dạy chúng ta làm thế nào để trở thành người tốt và tốt hơn nữa. Chân-Thiện-Nhẫn là các nguyên tắc chỉ đạo chúng ta. Tôi cũng không thể giấu được niềm vui của mình và đã chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình với các đồng nghiệp khác. Họ đều thừa nhận nguyên lý đó và đều đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi không sợ chút nào. Tôi chỉ có mong muốn chia sẻ trải nghiệm của mình với nhiều người hơn nữa. Khi tụ tập với các bạn cùng lớp cũ, tôi cũng nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện chính Pháp, và rằng ĐCSTQ đang vu khống Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng trình diễn năm bài công pháp đẹp mắt cho họ xem. Một vài trong số họ đã bắt đầu học các động tác từ tôi.

Một chuyến ra nước ngoài

Ba người bạn thân chúng tôi cùng với các gia đình của mình đã đi một chuyến đến Singapore, Malaysia, và Thái Lan vào mùa Thu năm 2011. Tôi đã nhìn thấy các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở mọi nơi. Họ giăng các biểu ngữ và phát tài liệu giảng chân tướng về cuộc bức hại tàn khốc đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Các thành viên ba gia đình chúng tôi trở nên lo lắng. Chồng tôi lo lắng nhất. Năm người họ đã cố thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi không thuyết phục được tôi, họ bắt đầu nói xấu Đại Pháp. Mặc dù họ biết rõ những lợi ích mà tôi có được từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, họ vẫn gây rất nhiều áp lực đối với tôi.

Chồng tôi cho phép tôi đọc sách Đại Pháp ở nhà. Tôi trở nên khỏe mạnh thì anh ấy và con chúng tôi được lợi nhất. Tôi không phải chịu gánh nặng chi phí chữa bệnh nữa và tôi đã làm được tất cả việc nhà. Nhưng anh ấy đã sợ hãi sau khi nhìn thấy những gì ở nước ngoài. Đám bạn của tôi thì trở nên kích động. Chồng tôi thì không cho phép tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp cho bất kỳ ai mặc dù anh ấy vẫn đồng ý để tôi có thể đọc sách và luyện công ở nhà. Tôi đã trở thành mục tiêu công kích của họ.

Chồng tôi đã bị ĐCSTQ đầu độc và đáng thương. Tôi nhận ra rằng đó không phải là lỗi của anh ấy và tôi không nên phê phán anh ấy. Tôi nói với anh ấy về Đại Pháp mỗi khi có thể. Tôi để các tài liệu giảng chân tướng quanh nhà để anh ấy có thể đọc được chân tướng. Lúc đầu anh ấy không chịu nhưng dần dần cũng hiểu ra.

Tôi vẫn phải che giấu việc mình ra ngoài để phân phát tài liệu giảng chân tướng. Khi tôi đang trên đường thực hiện công việc của mình hồi năm 2014, một vài học viên trong nhóm học Pháp của chúng tôi đã bị bắt. Chồng tôi đã đóng gói tất cả sách Đại Pháp trừ Chuyển Pháp Luân và để chúng ở nơi an toàn. Hai năm sau anh ấy lại mang sách Đại Pháp của tôi ra. Việc này làm trái tim tôi thoải mái và cảm thấy việc anh ấy đã bảo vệ sách Đại Pháp trong hoàn cảnh gay go như vậy thật đáng ngợi khen. Anh ấy đã lựa chon một tương lai tốt đẹp cho mình còn tôi thì cảm thấy rất mừng cho anh ấy.

Quá trình ngộ được Pháp lý của Đại Pháp và cứu nhiều người hơn

Khi nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã giảng chân tướng một cách tự nhiên. Khi tôi có chính niệm, Sư phụ sẽ ban cho tôi trí huệ. Tôi có thể tìm ra các điểm hay để nói khi giảng chân tướng cho mọi người. Tôi để họ biết rằng Pháp Luân Đại Pháp thì cứu người còn ĐCSTQ thì muốn hủy hoại nhân loại. Tôi nói với họ rằng họ có thể có được một tương lai tươi sáng và không phải chịu trách nhiệm cho những tội ác của ĐCSTQ nếu họ thoái xuất khỏi cái đảng đó và các tổ chức liên đới của nó.

Khi đối mặt với những người ngoan cố, tôi sẽ nói một điều gì đó để họ suy nghĩ. Tôi đã hy vọng rằng họ có thể phân biệt sự dối trá của ĐCSTQ và lựa chọn một tương lai tốt đẹp cho chính họ.

Tôi đã có chính niệm mạnh mẽ khi phân phát tài liệu. Tôi treo chúng trên nắm tay cửa ô tô của họ và đưa tài liệu cho những người vừa đi mua sắm và khi bán hàng cho khách để họ có được cơ hội biết chân tướng.

Khi các học viên bị bắt, tôi đã phát chính niệm với các học viên khác ở gần đồn cảnh sát, trung tâm giam giữ, và trại cưỡng bức lao động, để giúp họ mạnh mẽ hơn và giải thể các nhân tố tà ác. Tôi đã giảng chân tướng cho các luật sư địa phương để thức tỉnh lương tâm của họ nên họ có thể sắp đặt vị trí của chính họ tốt hơn. Tôi cũng đã một lần thuê một luật sư cho một học viên để giúp cô ấy về chi phí. Tôi đã gửi thông tin về sự bức hại đối với các học viên địa phương đến trang web Minh Huệ để phơi bày việc làm xấu xa của ĐCSTQ.

Cứu người ở phía Nam Trung Quốc

Một học viên đã đến miền Nam Trung Quốc để tránh cuộc bức hại vào năm 2014 và đã tìm được một công việc giảng dạy. Cô ấy không thấy bất kỳ tài liệu, băng- rôn hay bảng hiệu Đại Pháp nào tại các nơi công cộng ở đó, nên cô ấy đã rủ tôi cùng làm với cô ấy, vì ở đó có rất nhiều việc giảng chân tướng cần làm.

Cứu chúng sinh là trách nhiệm của tôi. Tôi đã nói chuyện với chồng tôi và anh ấy đã đồng ý để tôi có thể đi.

Tôi đã được cơ sở giảng dạy đó nhận làm nhân viên lễ tân. Vào hôm sau tôi được điều đến một địa điểm khác của trường với một đồng nghiệp để trợ giúp cho khóa giảng 3 ngày. Công việc chính của tôi là dẫn các phụ huynh đến đúng chỗ.

Khi nhìn thấy những lá cờ đỏ nho nhỏ của ĐCSTQ ở khắp khu vực đó của trường tôi đã nhận ra vì sao mình được cử đến đó. Trên đường quay lại tôi đã nhổ mấy lá cờ đó rồi vứt chúng vào sọt rác.

Tôi đã dẫn các phụ huynh tới lui nhiều lần và đã bỏ các lá cờ trên bàn các giáo viên, dọc hành lang, và trong phòng làm việc của giám đốc. Nhờ sự gia trì của Sư phụ, tôi không hề sợ hãi. Tôi đã vui cả ngày cho dù chân tôi bị mấy vết phồng rộp vì đã đi qua đi lại.

Tôi đã được điều đến các khu vực khác nhau nên tôi đã bỏ đi hết tất cả đám cờ đỏ ở đó. Với sự giúp đỡ của học viên khác, chúng tôi đã dọn sạch đám cờ đỏ trong các khu vực chính của trường.

Khi môi trường thay đổi và tôi học Pháp nhiều hơn, dần dần tôi đã thiết lập được các mối quan hệ tốt đẹp với các giáo viên và phụ huynh. Điều này đã đặt một nền tảng tốt để tôi sau này giảng chân tướng cho họ. Vì nhiều giáo viên và sinh viên không có thời gian để ăn sáng ở nhà, tôi đã tổ chức bán các suất ăn sáng nhỏ tại trường. Đồ ăn sáng đó đã được người ta rất chào đón. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy những khuôn mặt vui vẻ đó. Thời gian trôi qua, tôi đã có được sự liên kết tốt đẹp với một số giáo viên trẻ.

Điều này đã đặt một nền tảng tốt để tôi sau này giảng chân tướng cho họ. Một số phụ huynh và giáo viên đã lựa chọn việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó sau khi chúng tôi nói chuyện. Trước khi rời khỏi ngôi trường đó, tôi đã đưa các cuốn sách nhỏ giảng chân tướng cho các trưởng khoa và các đồng nghiệp mà tôi chưa giảng chân tướng cho họ được. Sau khi trở lại quê nhà, tôi đã gửi qua bưu điện các cuốn sách nhỏ đó cho số đồng nghiệp còn lại mà tôi chưa giảng chân tướng cho họ. Đó sẽ là nỗi ân hận vĩnh viễn nếu tôi bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

Nhìn lại con đường tu luyện của mình, tôi thấy rằng mình cần phải đề cao hơn nữa. Thỉnh thoảng tôi buông lơi và muốn an dật. Tôi đã không phát chính niệm để xóa sạch nó nên đã lỡ mất một số cơ hội cứu độ chúng sinh. Đáng lẽ tôi đã làm tốt hơn và tu luyện tinh tấn hơn. Điều ngăn trở tôi chính là cái tâm con người và các chấp trước của tôi. Đôi khi tôi hiểu nhưng đã không đột phá được nó.

Hiện nay tôi sống ở một thành phố khác. Tôi muốn có một sự đột phá và mở ra một môi trường giảng chân tướng mới mẻ. Tôi sẽ buông bỏ sự lười biếng và không để lại nỗi luyến tiếc. Tôi sẽ mở rộng trái tim và tâm trí của mình, vứt bỏ sự ích kỷ, phát triển tâm từ bi, và trở thành một đệ tử Đại Pháp đích thực trong thời kỳ Chính Pháp.

Được trợ Sư chính Pháp là niềm vinh hạnh vô hạn của tôi. Tôi sẽ bước đi tốt trên chặng đường tu luyện còn lại của mình.

Con xin cảm tạ ân Sư, vì sự cứu độ từ bi và sự gia trì của Ngài dành cho con!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/23/-416907.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/4/190250.html

Đăng ngày 17-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share