Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 21-09-2020] Năm nay tôi 67 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Trên con đường tu luyện của mình, tôi đã trải qua rất nhiều khó khăn và khổ nạn.

Tôi vừa đi làm toàn thời gian vừa chăm sóc hai đứa con sinh đôi. Sức ép từ công việc ở cơ quan và gia đình quá lớn, từ khi còn trẻ, sức khỏe của tôi đã bắt đầu giảm sút. Tôi bị bệnh gan, viêm thận và đau dây thần kinh số ba. Mỗi ngày tôi đều cáu giận, cảm thấy cuộc sống không có lối thoát. Để giải thoát khỏi áp lực tinh thần, tôi đã trở thành một Phật tử.

Đại Pháp mang đến niềm vui và hạnh phúc

Năm 1996, một người bạn cũ cũng là Phật tử hỏi tôi còn đi lễ chùa không. Tôi nói rằng tôi vẫn đi. Cô ấy chia sẻ rằng không còn đi chùa nữa và đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một môn khí công Phật gia rất tốt. Cô ấy cho biết mọi bệnh tật của cô ấy đều biến mất sau khi cô bắt đầu tu luyện Pháp môn này. Hôm ấy cô ấy đã đưa cuốn Chuyển Pháp Luân cho tôi đọc. Cô ấy nói tôi hãy nhanh chóng đọc xong rồi trả lại sách cho cô ấy.

Tôi đã đọc xong cuốn sách trong hai ngày. Tôi nghĩ cuốn sách rất hay và rất ý nghĩa! Sau đó, tôi đã may mắn thỉnh được một cuốn Chuyển Pháp Luân, liền dành thời gian đọc hằng ngày. Hai tháng sau đó, tôi bắt đầu luyện công. Trong vòng chưa đầy hai ngày, các triệu chứng bệnh của tôi đã biến mất.

Sau một thời gian ngắn, Sư phụ Lý Hồng Chí đã tịnh hóa thân thể cho tôi. Những đốm máu nhỏ xuất hiện trên lỗ chân lông từ rốn đến mắt cá chân. Hiện tượng đó kéo dài một tuần. Một đêm, trong khi đang lơ mơ ngủ, tôi nhìn thấy rất rõ ràng Sư phụ đang cầm một lá gan và nói với tôi: “Ta đã tịnh hóa gan của con. Từ nay đừng làm tổn thương nó nữa.” Tôi tỉnh dậy và khóc. Tôi phải đi làm vào ban ngày, vì vậy Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể cho tôi vào ban đêm.

Cứ đêm đến tôi lại bị sốt, nhưng ban ngày lại bình thường; điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến công việc của tôi. Tôi bắt đầu có một số nhận thức về Đại Pháp và tự nhủ: “Pháp Luân Đại Pháp đã cứu mạng tôi. Tôi sẽ theo Sư phụ đến cùng!”

Tôi gom hết tượng Phật và kinh sách Phật giáo ở nhà mang lên chùa.

Trước đây, tôi làm việc trong ngành chế biến thực phẩm. Hằng năm, tất cả nhân viên trong cơ quan phải nộp giấy khám sức khỏe để được làm việc trong các phân xưởng chế biến. Trong suốt 10 năm, vì không qua được các bài kiểm tra sức khoẻ nên tôi phải mua giấy khám sức khỏe giả. Sau khi bước vào tu luyện, tôi biết rằng Sư phụ Lý đã tịnh hoá cơ thể cho tôi, vì vậy tôi đã đi khám sức khỏe. Một tuần sau, tôi vừa xúc động vừa có chút bất an, đi lấy kết quả khám sức khoẻ. Lần đầu tiên nhận được giấy chứng nhận sức khỏe của riêng mình, tôi đã không thể tin vào mắt mình. Tôi giữ chặt nó trong tay và khóc suốt trên đường về nhà.

Khi cho chồng tôi xem, anh ấy nghĩ rằng thật là kỳ diệu và anh đã ủng hộ tôi tu luyện tinh tấn. Tôi khóc và quỳ trước ảnh Sư phụ và cho Ngài xem giấy chứng nhận ấy. Tôi không còn biết nói gì hơn.

thỉnh nguyện cho Đại Pháp ở Bắc Kinh

Vào tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân đã bôi nhọ và bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều học viên đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý. Ngày 20 tháng 11 năm 2000, tôi không ngủ được. Tôi tự nghĩ: “Pháp Luân Đại Pháp quá tốt. Tại sao chính phủ lại bức hại một môn tu luyện chân chính như vậy?” Sau khi suy nghĩ về điều đó cả suốt đêm, tôi quyết định tới Bắc Kinh thỉnh nguyện đòi lại thanh danh cho Sư phụ.

Ngày hôm sau, tôi để lại một lá thư và một tờ giấy đồng ý ly hôn cho chồng để anh ấy khỏi bị liên luỵ. Tôi viết: “Pháp Luân Đại Pháp đang bị phỉ báng. Em sẽ đến Bắc Kinh để nói với chính phủ rằng em đã được hưởng lợi ích từ Đại Pháp như thế nào. Lương tâm không cho phép em im lặng. Em không biết hậu quả sẽ ra sao, nhưng em vẫn sẽ đi. Nếu sau một thời gian lâu không thấy em về nhà, nhờ anh chăm sóc các con giúp em. Em tin rằng Chân – Thiện – Nhẫn không có gì sai.” Tôi mua 10 cái bánh và ba gói dưa chua và đi tàu đến Bắc Kinh cùng với bốn đồng tu.

Tại Quảng trường Thiên An Môn, tôi gặp một học viên trẻ đến từ vùng nông thôn không có đồng nào trong túi. Tôi đã đưa cho cô ấy tất cả số tiền tôi có, chỉ khoảng 60 tệ.

Đó là một ngày đẹp trời. Tôi lấy ra tấm biểu ngữ vốn được quấn quanh người tôi và hô lớn nhất có thể: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Hãy trả lại thanh danh cho Sư phụ của chúng tôi! Pháp Luân Đại Pháp đang bị vu oan!” Nước mắt của tôi lăn dài trên má.

Khi hai cảnh sát có vũ trang đến bắt tôi, tôi cầm biểu ngữ chạy quanh quảng trường trong khi họ đuổi theo phía sau. Khi họ bắt được tôi, tôi đã kháng cự và họ không thể cản được tôi. Sau đó, hai cảnh sát có vũ trang nữa đến. Hai trong số họ giữ chân tôi, và hai người còn lại cố gắng ghìm tay tôi xuống. Tuy nhiên, dù cố gắng đến đâu, họ cũng không thể mang biểu ngữ đi. Vì vậy họ đã ném tôi vào một chiếc xe tải, trong khi tay tôi vẫn giơ tấm biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Chiếc xe chở đầy các học viên Đại Pháp.

Tôi bị đưa đến trại giam quận Sùng Văn. Ngay khi tôi đến, hai tù nhân đã lột trần tôi và thay nhau dội nước lạnh lên đầu tôi. Cuối tháng 11 ở Bắc Kinh trời lạnh cóng, và nước lẽ ra phải lạnh thấu xương, tuy nhiên họ tra tấn tôi như vậy trong vòng khoảng 40 phút, nhưng tôi chưa lúc nào cảm thấy lạnh. Ngược lại, hai tù nhân cùng phòng với tôi đã kiệt sức. Tôi biết rằng Sư phụ đang bảo hộ tôi, và trong tâm tôi thầm cảm ơn Ngài.

Lần đầu tiên bị thẩm vấn, tôi được lệnh phải cung cấp tên và địa chỉ. Tôi không tiết lộ bất cứ thông tin cá nhân nào, vì vậy họ đã gán cho tôi mã số: “E83.” Người thẩm vấn là trưởng khu trại giam, đồng thời có một lính gác trẻ ngồi ghi chép. Trưởng khu trại giam hỏi tại sao tôi đến Bắc Kinh. Tôi nói với anh ấy rằng tôi đến đó để thỉnh nguyện quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi kể cho anh ấy nghe những lợi ích cả tâm lẫn thân mà tôi nhận được sau khi tu luyện: “Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trở thành một người tốt hơn, tâm tính của tôi được cải thiện và tôi không còn gây gổ với chồng mình nữa. Bệnh thận và bệnh gan di truyền của tôi đã biến mất. Tôi không cần phải uống một viên thuốc nào trong vài năm. Đó không phải là một điều tốt sao? Tại sao chính phủ không cho chúng tôi tu luyện? Đây không phải là một sự bất công lớn sao?“

Tôi tiếp tục nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và rằng tôi đã không tốn một xu nào. Tôi nói: “Không có gì sai khi trở thành một người tốt và hành xử theo Chân – Thiện – Nhẫn.” Họ đã lắng nghe tôi cả buổi sáng và đôi khi đặt câu hỏi. Tôi cũng đã luyện các bài công pháp cho họ xem. Kể từ ngày đó, viên cảnh sát này ngày nào cũng thẩm vấn tôi, nghe tôi giảng chân tướng cho họ.

Vào ngày thứ 11, cậu lính canh trẻ đã mua cho tôi vé tàu và thả tôi ra. Khi hộ tống tôi đến ga xe lửa, cậu nói: “Bác ạ, cháu sẽ không báo cho đồn cảnh sát địa phương về bác vì cháu tin rằng tất cả những người tu luyện như bác đều là những người tốt.”

Về đến nhà, tôi gửi tiền vé tàu qua bưu điện cho cậu ấy. Tôi tin rằng cậu ấy sẽ được nhận được phúc báo vì đã đối xử tốt với các học viên Đại Pháp.

Các học viên đã giúp tôi vượt qua khó khăn

Không có môi trường tu luyện, tôi dần dần học Pháp không tốt và ngừng việc luyện công hàng ngày. Nghiệp tư tưởng của tôi trở nên nghiêm trọng hơn. Dần dần, tôi xuất hiện nghiệp bệnh và suy giảm trí nhớ trầm trọng. Tôi không thể tìm được đường về nhà hoặc thậm chí không thể nhận ra bất kỳ ai trong gia đình.

Vào thời khắc quan trọng đó, các đồng tu đã tìm thấy tôi. Ba học viên lớn tuổi đã đến và ở lại nhà tôi. Họ học Pháp, luyện công và phát chính niệm cùng với tôi. Sau đó, nhiều học viên đến và phát chính niệm cho tôi. Tôi không nhận ra các thành viên gia đình của mình vào thời điểm đó, nhưng tôi biết các đồng tu của mình. Tôi cũng có thể đọc cuốn Chuyển Pháp Luân.

Sau đó, một đồng tu đã đưa tôi đến ở cùng nhà với cô ấy để cô ấy có thể chăm sóc tôi tốt hơn. Chúng tôi đã học Pháp cùng nhau. Một học viên khác đã đưa tôi đến một nhóm học Pháp để có nhiều học viên hơn. Có lúc, nhóm học Pháp có tới 20 người. Chúng tôi cùng nhau học ba bài giảng và phát chính niệm.

Sau hơn 40 ngày, với sự bảo hộ của Sư phụ và sự giúp đỡ của các đồng tu, cuối cùng tôi đã tỉnh lại. Tôi đã trở về nhà.

Tuy nhiên, tôi đã không thể duy trì tinh tấn trong tu luyện, do đó cựu thế lực đã một lần nữa hạ thủ đối với tôi. Toàn thân tôi xuất hiện chứng cơ bắp vô lực. Tôi không thể mở mắt và tứ chi vô lực. Tôi không thể học Pháp hay luyện công. Tôi được đưa đến bệnh viện và được chẩn đoán là bị u tuyến ức.

Tôi đã trải qua một cuộc phẫu thuật. Sau đó, tôi nằm một mình trong phòng chăm sóc tích cực, và tôi không thể nói thành lời cảm giác của mình. Tôi biết tất cả những điều này xảy ra bởi vì tôi đã tu luyện không tinh tấn. Tôi hối hận vô cùng, và tôi cầu xin Sư phụ cứu tôi. Tôi muốn học Pháp và luyện công. Tôi cảm thấy bất lực, cô đơn và xen một chút sợ hãi. Tôi tự nghĩ: “Thật tuyệt vời biết bao nếu Pháp thân của Sư phụ có thể đến với tôi”. Vì vậy, tôi thầm cầu xin Sư phụ.

Một điều kỳ diệu đã xảy ra! Tôi thấy Pháp thân của Sư phụ đến và ngồi xuống chiếc ghế ở cuối giường, và đó là sự thật. Tôi cảm thấy rất ấm áp và tôi chìm vào giấc ngủ với sự chăm sóc của Sư phụ. Tôi đã rất hạnh phúc!

Ngay sau khi tôi xuất viện, tôi luyện công mỗi buổi sáng và lập một nhóm học Pháp tại nhà. Tôi muốn bù đắp quãng thời gian uổng phí, vậy nên tôi đã giảng chân tướng cho bất kỳ ai mà tôi gặp.

Một thành viên thân thiết trong gia đình tôi cũng là một đồng tu đã học Pháp cùng tôi vào Chủ nhật hàng tuần. Cô ấy rất tinh tấn và làm rất tốt ba việc. Tuy nhiên, khi chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm của mình, tôi biết cô ấy có nỗi uất hận trong lòng. Một ngày nọ, trước sự ngạc nhiên của tôi, cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này và đột ngột lấy đi mạng sống của cô ấy. Tôi cảm thấy rất buồn.

Một đêm, tôi mơ thấy một không gian thâm sâu và rất xa. Cánh cổng ở đó hoàn toàn khác với cánh cổng trên trái đất, tôi thấy trong bên trong có một vài thần thú. Đột nhiên từ cánh cổng có chú voi nhỏ bước ra, trên thân phát ra ánh kim quang. Chú voi càng tới gần tôi, càng trở nên to lớn hơn. Sau đó có một âm thanh vang lên, dường như là tiếng của Sư phụ, nói rằng đây là vật cưỡi của đồng tu người thân đã khuất của tôi. Lúc này tôi mới nhìn thấy ở bên trái có rất nhiều đồng tu đã qua đời, có một số đồng tu mà tôi quen, một số đồng tu tôi không quen. Trong đó cũng có đồng tu người thân của tôi, tuy nhiên không hiểu sao tôi chỉ thấy được nửa thân trên của đồng tu đó. Tôi thấy họ đều có dáng vẻ rất nhàn nhã.

Cảnh vật dần tan biến trước mắt tôi. Tôi tỉnh dậy. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi. Tôi đã chểnh mảng và không thể tinh tấn hết lần này đến lần khác, nhưng Sư phụ vẫn luôn bảo hộ cho tôi. Sư phụ rất từ bi! Tôi không thể để Sư phụ thất vọng. Giờ đây, tôi dành từng giây phút để học Pháp, luyện công và giảng chân tướng. Tôi đang cố gắng hết sức để làm tốt ba việc.

Tôi rất trân trọng sự giúp đỡ của các đồng tu. Nếu không có sự động viên của họ, tôi sẽ không thể quyết tâm đối mặt với khó khăn của bản thân. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ, Ngài đã không bao giờ từ bỏ tôi. Tôi sẽ là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tinh tấn và đủ tư cách và đi theo Sư phụ để trở về ngôi nhà chân chính của mình!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/21/师父始终引领我往前走-410727.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/30/190158.html

Đăng ngày 10-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share