Ghi lại theo lời của một học viên Pháp Luân Đại Pháp lớn tuổi tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 09-12-2020] Từ khi còn là một đứa trẻ tôi đã có cuộc sống cơ cực. Mẹ tôi mất khi tôi lên sáu. Mẹ kế gả tôi cho một thanh niên mồ côi ngay khi tôi vừa bước sang tuổi 18. Ông ấy quá nghèo khổ lại có tính khí hung hãn, đánh tôi và chửi rủa tôi bất cứ khi nào ông ấy muốn.
Mùa Thu năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, tôi ngừng tu luyện trong 5 năm.
Trong khoảng thời gian đó, một vài việc đã xảy ra khiến tôi không bao giờ quên.
Có lần tôi mua một cái cối đá nhỏ để xay đậu nành mà không hỏi ý kiến chồng trước. Anh ấy rất tức giận vì tôi đã tiêu tiền mà không được ông ấy cho phép. Sau khi chửi bới tôi và đập phá mọi thứ có thể phá được trong nhà, ông ấy khinh bỉ nói: “Có một con dao, một cái hồ, một cái giếng, một sợi dây và thuốc độc. Hãy chọn cách chết mà cô muốn đi.”
Tôi rất bực mình nên đã nhảy xuống một cái ao gần làng của chúng tôi. Cái ao sâu vài mét. Nhưng điều kỳ lạ là, dù cố gắng đến đâu, tôi vẫn không thể khiến mình chìm nghỉm.
Một giọng nói tiếp tục vang lên, “Cô không thể chết, cô không thể chết.” Sau đó, như thể ai đó đẩy tôi, và tôi trôi dạt vào bờ ao.
Sau đó tôi kể lại cho con gái tôi nghe. Con gái tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cháu nói, “Là Sư phụ đang trông nom mẹ. Ngài đã cứu mẹ đó!”
Năm 2005, tôi quay trở lại tu luyện. Lần này, tôi cảm nhận sâu sắc từ bi hồng đại của Sư phụ. Sư phụ chưa bao giờ bỏ rơi tôi khi tôi lạc lối. Ngài đã ban cho tôi cơ hội thứ hai trong đời.
Năm 2014, chồng của tôi đã qua đời. Tôi chuyển đến sống cùng gia đình con gái sau đó.
Bởi vì tôi không nghiêm túc đối đãi với việc tu luyện nên tôi vẫn còn bị cao huyết áp. Con trai mua cho tôi một bọc to thuốc điều trị cao huyết áp.
Sau khi học Pháp và chia sẻ với con gái, tôi bắt đầu có thể ngộ sâu sắc hơn về tu luyện.
Sư phụ giảng,
“Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ Nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã thanh lý chấp trước vào chữa bệnh khỏe người. Huyết áp của tôi đã trở về bình thường mà không cần thuốc. Bệnh chàm, đau dạ dày và táo bón cũng biến mất. Không có lời nào có thể diễn tả lòng biết ơn của tôi với Sư phụ.
Tiếp theo, tôi làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu.
Ưu tiên hàng đầu của tôi là giảng chân tướng về Đại Pháp cho con trai. Cháu là quan chức Chính phủ và là Đảng viên của ĐCSTQ. Cháu đã từ chối lắng nghe khi tôi cố gắng thuyết phục cháu thoái Đảng.
Có lần tôi đem chuyện này ra nói khi cháu đang lái xe. Cháu đáp, “Con sẽ đẩy mẹ ra khỏi xe nếu mẹ không thôi đi” Sau đó cháu bảo tôi đừng bao giờ đề cập đến việc thoái ĐCSTQ với cháu nữa.
Vài năm sau, vào mùa Đông năm 2017, ý nghĩ phải cứu cháu đột nhiên đến với tôi. Vì cháu không cho phép tôi nói, tôi quyết định viết một lá thư.
Tôi chỉ đi học được nửa năm. Nhưng Sư phụ từ bi và Đại Pháp huyền năng đã giúp tôi. Sau đó tôi có thể đọc tất cả sách Đại Pháp và những bài chia sẻ tâm đắc thể hội của các học viên. Tuy nhiên, viết một lá thư thì không giống như vậy. Với tôi thì viết chữ tiếng Trung là rất khó khăn. Tôi đã mất hai tuần để viết xong lá thư cho con trai. Đôi lúc gương mặt tôi ướt đẫm nước mắt khi tôi viết vì tôi tràn ngập từ bi.
Dịp năm mới, gia đình con trai tôi đến thăm tôi. Khi mọi người nâng ly chúc mừng, con trai tôi đột nhiên nói, “Mẹ, con muốn thoái ĐCSTQ. Con thực sự quá ngốc rồi!”
Tôi rất ngạc nhiên và hạnh phúc. Nỗ lực viết thư của tôi đã không uổng công! Thật ra, cháu vẫn chưa đọc thư của tôi khi tuyên bố ý định của mình.
Sau bữa tối, tôi đưa cho cháu lá thư. Cháu đọc và chỉ ra những chữ tôi viết sai. Tôi nói với cháu, “Tam thoái bảo bình an!”
“Vâng, bảo bình an!” Cháu đáp
Số phận của con trai tôi đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn. Một vài tháng sau khi từ thoái ĐCSTQ, cháu bị xuất huyết não và bất tỉnh trong ba ngày.
Người rơi vào tình huống như cháu được coi là may mắn nếu họ có thể tỉnh lại. Nhiều người rốt cuộc bị tàn tật. Không chỉ tỉnh lại mà con trai tôi có thể hồi phục hoàn toàn.
Tôi đã không biết chuyện xảy ra với cháu cho đến khi cháu khỏe lại. Cháu đã không muốn tôi phải lo lắng nên đã không báo tin cho tôi. Tôi bình thản khi con gái kể lại những gì đã xảy ra. Tôi biết rằng cháu đã nhận được phúc báo vì đã thoái ĐCSTQ. Sư phụ đã cứu cháu.
Toi hiểu rằng tôi phải làm ba việc thậm chí tốt hơn trước đó. Tôi không thể để cho Sư phụ thất vọng.
Ở nơi tôi sống, tôi chỉ có cơ hội giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp vào chợ phiên hàng tuần.
Giảng chân tướng tự nó cũng là quá trình tu luyện. Một vài người từ chối, một số người giễu cợt, một số khác đe dọa báo cáo tôi, còn có người bảo tôi hãy đi cho khuất mắt họ. Khi những việc này xảy ra, tôi đã hướng nội tìm sai sót của bản thân để làm tốt hơn. Trong tâm, tôi cũng cầu xin Sư phụ rằng tôi sẽ không từ bỏ, rằng tôi sẽ cứu người bất kể gặp vấn đề gì.
Cũng có những người sẵn sàng thoái ĐCSTQ. Họ rất đáng quý và một số người thậm chí còn muốn cho tiền tôi. Tôi cảm ơn họ và nói rằng học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi làm tất cả đều là tự nguyện.
Nhiều người nói rằng tôi trẻ hơn tuổi. Năm nay tôi 81 tuổi nhưng họ nói rằng tôi trông như 60. Vì tôi đã đồng hóa với Pháp nên thân thể tôi đã có được những thay đổi tích cực.
Cuối mỗi phiên chợ, tôi sẽ có một danh sách những người muốn thoái ĐCSTQ.
Nhưng tôi vẫn còn làm chưa đủ. Nhiều chấp trước và nhân tâm vẫn cần được thanh lý. Có nhiều người đáng quý cần được cứu. Sư phụ lo lắng cho tôi! Tôi sẽ bảo trì tinh tấn và không phụ lòng Sư phụ!
Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/9/415799.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/12/189886.html
Đăng ngày 07-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.