Bài viết của học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-01-2021] Trong 20 tháng đó, khối u trong bụng tôi to lên trông như đang mang thai mười tháng. Tôi không thể ăn uống hay bài tiết và lúc nào cũng rất yếu ớt. Tôi đang chết dần và sẵn sàng rời khỏi thế giới này. Tôi cố gắng đi tiểu và nghĩ đây sẽ là lần cuối cùng và nó vẫn khó khăn như bình thường. Sau một vài lần thử, đột nhiên tôi thấy rất nhiều chất lỏng đặc sệt trộn lẫn với chất giống như thạch xuất ra khỏi người, và bụng tôi lập tức xẹp xuống. Chồng tôi và con gái tôi đã rất sốc nhưng cũng vui mừng khôn xiết. Chỉ có thể dùng phép màu để giải thích về điều này.

Bị bức hại vì đức tin của mình

Vào năm 1998, lúc 30 tuổi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện tâm linh và thiền định cổ xưa. Tôi được thụ ích cả về thể chất lẫn tinh thần từ việc tu luyện và cuộc sống của tôi tràn đầy niềm vui. Tuy nhiên vào tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Tôi quyết định đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện.

Tôi đến Quảng trường Thiên An Môn cùng với một đồng tu và rồi bị bắt và bị giam giữ một năm trong trại lao động cưỡng bức. Trong mười năm tiếp theo, tôi đã cố gắng hết sức để nâng cao nhận thức cho người dân về cuộc đàn áp. Tôi bị bắt và bị tống giam thêm vài lần nữa, tổng cộng là bảy năm.

Vào đầu năm 2019 ở thời điểm mãn hạn tù, sức khỏe của tôi giảm sút nghiêm trọng. Gia đình đưa tôi đến bệnh viện ung thư để kiểm tra sức khỏe và bác sỹ cho biết tôi cần phải phẫu thuật ngay lập tức để loại bỏ khối u của mình. Tuy nhiên, tôi không muốn phẫu thuật. Tôi nói với chồng: “Em rất yếu và hầu như sẽ không sống sót sau các lần xét nghiệm y tế đâu anh. Em cũng không biết liệu phẫu thuật và hóa trị có giúp ích gì cho em hay lại gây ra nhiều tổn thương hơn cho cơ thể em.” Anh ấy đã đồng ý. Lúc đó cân nặng của tôi giảm từ 60 kg xuống dưới 50 kg.

Với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi quay lại tu luyện

Vì đã không học Pháp hay luyện công trong một thời gian rất dài nên tôi biết cơ thể mình không bình thường và con đường tương lai của tôi sẽ vô cùng khó khăn. Tôi đã nhờ Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Công) giúp kết nối để tôi nhận được sự giúp đỡ từ các đồng tu. Sư phụ đã trả lời tôi.

Một đồng tu đã liên lạc và cho phép tôi sống tại nhà của cô ấy, nơi cô ấy tổ chức các buổi học Pháp nhóm. Chúng tôi đã học Pháp cùng nhau và chia sẻ kinh nghiệm. Họ khuyến khích tôi hướng nội. Tôi đã đạt được một số đề cao trong khoảng thời gian này.

Tuy nhiên, khối u của tôi không ngừng phát triển. Nó rất cứng và đôi khi khiến tôi khó ngồi xuống, đặc biệt là khi ngồi thiền. Đôi khi, nỗi đau rất khó chịu đựng nổi. Các đồng tu luôn phát chính niệm cho tôi. Vì nỗi đau quá lớn, tôi thường rơi nước mắt xen lẫn mồ hôi, nhưng tôi chưa bao giờ bỏ cuộc. Dần dần, đến một ngày, tôi không thấy đau nữa.

Sau khi vượt qua quan nạn này, tôi cảm thấy mình được khích lệ nhiều hơn. Cảm thấy như thể đã làm phiền các đồng tu của mình đủ lâu, tôi nghĩ rằng tốt hơn là tôi nên quay về nhà riêng của mình.

May mắn thay, khi tôi tuyệt vọng thì học viên Lý đã liên lạc với tôi. Cô ấy sống cùng khu dân cư với tôi. Chúng tôi đã học Pháp cùng nhau và chia sẻ những thể ngộ của mình. Với sự giúp đỡ của cô ấy, tôi đã trở nên rõ ràng hơn về sứ mệnh của mình và về những gì tôi nên làm với tư cách là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.

Tôi đã học thuộc Chuyển Pháp Luân hai lần và đọc xong tất cả kinh văn các bài giảng của Sư phụ. Bất cứ khi nào tình trạng của tôi cho phép, tôi đều đi ra ngoài nơi công cộng để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Kỳ tích triển hiện như thế nào

Trong khi tôi đang tu luyện bản thân tinh tấn, khối u của tôi vẫn không ngừng phát triển. Trong 20 tháng, nó to ra làm tôi trông như đang mang bầu 10 tháng. Nó to và rất cứng nên gây áp lực lên hệ bài tiết của tôi khiến tôi rất khó đi tiểu hoặc đại tiện.

Tôi nhớ một đêm khi bụng, thắt lưng và lưng của tôi đau dữ dội và khiến tôi tê liệt. Khi sắp mất đi ý thức, tôi cảm thấy như thể cái chết đang đến gần tôi. Đột nhiên, tôi giật mình tỉnh giấc và tôi nhận ra rằng tà ác đang dụ tôi từ bỏ bản thân. Tôi ngay lập tức ngồi dậy và bắt đầu phát chính niệm.

Tuy nhiên, tình hình của tôi chỉ ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Tôi đã không thể đi vệ sinh trong khoảng mười đến hai mươi ngày. Tôi cũng không đi tiểu đúng cách. Gia đình tôi không thể chịu đựng được khi thấy tôi đau khổ nên họ đã đến bệnh viện để hội chẩn. Bác sỹ nói phẫu thuật là cách duy nhất nhưng họ biết rằng tôi quá yếu nên không thể phẫu thuật.

Tôi nghĩ rằng vì mình không thể làm gì được nữa nên đã hoàn toàn ngừng tất cả các nỗ lực. Khi cảm thấy muốn đi tiểu, tôi chỉ cần nằm xuống và dùng ngón tay sờ dọc theo rìa khối u để tìm bàng quang và bóp nó. Dần dần, tôi thậm chí không còn đủ sức để tự mình làm như vậy. Ngay cả khi có sự giúp đỡ của người nhà, mỗi lần chỉ có thể vắt được vài giọt. Hơn nữa, tôi đã không thể đại tiện được trong hai tháng liền. Tôi cũng có các triệu chứng của suy tim.

Cuối cùng, tôi cảm thấy như thể tất cả các cơ quan nội tạng của tôi đều hỏng. Tôi thực sự tin rằng ngày cuối cùng của cuộc đời mình đã đến.

Các đồng tu vẫn đến thăm tôi, để học Pháp và chia sẻ thể ngộ của họ với tôi. Khi chúng tôi đọc câu này trong Chuyển Pháp Luân:

“Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Một đồng tu hỏi tôi: “Có phải là Sư phụ sẽ không làm gì hay ngài không thể làm được gì?”

Tôi đã khóc và cuối cùng thú nhận một điều mà tôi đã không thể gạt bỏ suốt thời gian qua: “Tôi luôn sợ hãi cái chết. Tôi không muốn chết. Tôi đã theo Sư phụ 20 năm và tôi thực sự không sẵn lòng từ bỏ cơ thể vật chất này.”

Họ cũng khóc với tôi và an ủi: “Khi thể xác chết đi không có nghĩa là linh hồn của bạn cũng chết theo. Nó chỉ có nghĩa là chị đang trút bỏ cơ thể con người này. Có lẽ sau này Sư phụ sẽ ban cho chị một cái tốt hơn.”

Sau khi nói to những suy nghĩ đã chôn sâu trong lòng, tôi cảm thấy tốt hơn. Tôi đã sẵn sàng để buông bỏ mọi thứ.

Tôi đã cố gắng đi tiểu và nghĩ sẽ là lần cuối cùng và rồi điều kỳ diệu đã xảy ra. Rất nhiều chất lỏng đặc có lẫn chất giống như thạch chảy ra khỏi cơ thể tôi và khối u đã biến mất. Chồng tôi, con gái tôi và tôi đều bị sốc và vô cùng cảm kích Sư phụ vì đã cứu mạng tôi.

Các đồng tu đã nghe thấy những gì đã xảy ra và đến thăm tôi. Thay vì thấy một người phụ nữ đang hấp hối, họ thấy tôi đứng trước mặt họ với cái bụng phẳng lì. Tất cả họ đều ngạc nhiên và vui mừng.

Một tháng sau, tôi vẫn không thể tin được điều kỳ diệu này thực sự xảy ra với mình. 20 tháng chiến đấu với tử thần sẽ còn mãi trong ký ức của tôi.

Con xin đa tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/23/416902.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/5/190267.html

Đăng ngày 06-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share