Bài viết của học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 06-01-2021] Con gái tôi sinh vào mùa xuân năm 2004. Khi được 1,5 tuổi, cháu đột nhiên mắc bệnh nôn mửa, là một loại bệnh khó chữa trị. Nó được gọi là bệnh nôn mửa theo chu kỳ hay chứng nôn mửa lặp lại. Sau khi phát bệnh, cháu ăn gì cũng nôn, khi nôn người cháu rất khó chịu, sau vài ngày cháu gầy đến mức khiến tôi hoảng hốt. Trong 14 năm qua, chúng tôi đã đưa cháu đến rất nhiều các bệnh viện nổi tiếng trên toàn quốc như: Bệnh viện Nhi của trường Đại học Y Chiết Giang ở Hàng Châu, Bệnh viện Liên hợp Bắc Kinh, Bệnh viện Nhi Bắc Kinh, Bệnh viện Đường Đô ở Tây An, Bệnh viện Đồng Tế Vũ Hán và Bệnh viện Nhi Vũ Hán. Có những bệnh viện đi nhiều đến mức bác sỹ và ý tá nhớ được chúng tôi và họ đều có thể gọi tên chúng tôi.

Ngoài các bệnh viện nổi tiếng, chúng tôi cũng tìm đến các bác sỹ Trung y nổi tiếng khác, nhưng họ đều không chữa khỏi được căn bệnh của cháu. Chúng tôi cũng đi cầu Thần bái Phật, tìm các phương thuốc dân gian, phương thuốc cổ truyền. Có một lần nghe người quen giới thiệu, anh ấy biết một người bạn ở Giang Tây. Họ luyện một loại công phu của Đạo gia và bạn anh ấy có một chút tiểu thuật, có thể chữa được một vài loại bệnh kỳ lạ, bệnh kỳ quái và đã có một chút danh tiếng trong vùng. Chúng tôi đã đến đó vài lần nhưng đều không có tác dụng. Tôi đã tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc để chữa căn bệnh khó trị này của con gái. Chúng tôi một mặt vừa phải buôn bán kiếm tiền chữa bệnh, một mặt lại vừa phải đưa con gái đến bệnh viện bất cứ khi nào bệnh của cháu tái phát, đã tạo cho chúng tôi áp lực rất lớn. Việc thường xuyên nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của cháu bị bệnh tật giày vò. Người làm cha như tôi cảm thấy rất đau khổ và lo lắng. Có những lúc, tôi không có tâm tư làm việc, cuộc sống của chúng tôi cứ như thế trôi qua, thật là mệt mỏi! Nhìn thấy con gái bị hành hạ như vậy, cả gia đình tôi rất buồn rầu và đau lòng.

Chúng tôi đã đưa cháu đến Bệnh viện Nhi Bắc Kinh rất nhiều lần, mỗi lần đi đều tràn đầy hy vọng, nhưng lại là một lần mệt mỏi thất vọng trở về. Còn nhớ có một lần tôi đã rất vất vả mới đăng ký được khám bệnh từ một chuyên gia nhi khoa nổi tiếng toàn quốc. Ông ấy đã 70 tuổi, một ngày ông chỉ khám cho 10 người, chi phí một lần khám bệnh là 800 nhân dân tệ. Ngày hôm đó số người đăng ký đã hết, tôi phải mua qua tay một cò mồi với giá 3 nghìn nhân dân tệ. Thật không dễ dàng gặp được vị chuyên gia này, chúng tôi tưởng rằng đã có hy vọng cho con gái, ai ngờ ông ấy xem qua vài phút rồi yêu cầu tôi đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra tổng thể. Chúng tôi phải lần lượt xếp hàng làm các xét nghiệm, mất vài ngày mới làm xong tất cả các loại xét nghiệm. Tôi phải xếp hàng để đăng ký ông ấy khám lại, đăng ký không được, tôi lại phải mua qua tay cò mồi một lần nữa. Tôi có đôi lời oán thán, trợ lý của vị “chuyên gia” khó chịu nói rằng: “Anh có muốn khám bệnh cho con nữa không?”. Với ngầm ý rằng: “Nếu oán thán thì về nhà đừng khám bệnh nữa”. Vì để con gái mau lành bệnh, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn cũng như chịu đựng sự coi thường và sỉ nhục. Không ngờ rằng, vị chuyên gia này vẫn bất lực trước bệnh của con gái tôi. Còn có một lần tôi dẫn cháu đi ngoại tỉnh khám bệnh, lần này là một chuyên gia ở bệnh viện nhi gọi là Đổng giáo sư, bà ấy tầm 60 tuổi. Sau khi bà kiểm tra một cách cẩn thận, bà nói với chúng tôi rằng: “Loại bệnh này không thể chữa trị tận gốc, cũng không trị khỏi được.”

Sau khi nghe những lời vô vọng ấy, trong lòng tôi nguội lạnh. Lời nói chân thành của vị giáo sư khi đó khiến tôi bị kích động và phản cảm. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công tôi mới biết: những người dám nói sự thật và những người không tức giận khi nghe sự thật đều là những người có dũng khí.

Vì để chữa bệnh cho con gái, chúng tôi còn quảng cáo cả trên truyền hình để tìm phương pháp điều trị. Còn có nhiều người hảo tâm giúp đỡ, có người muốn góp tiền nhưng tôi đều từ chối khéo. Nhưng vẫn không có phương pháp nào có thể chữa khỏi bệnh của con gái tôi. Bạn bè và người thân cũng hỏi thăm khắp nơi về phương pháp điều trị. Sau khi chúng tôi thử nghiệm, cũng đều bỏ cuộc vì chúng không có tác dụng.

Mỗi năm chúng tôi đến bệnh viện hơn 20 lần để chữa bệnh cho con gái. Bệnh viện kiểm tra và điều trị, mỗi lần ít thì 1 tuần nhiều thì chừng 10 ngày. Một lần chi phí ít cũng phải vài nghìn nhân dân tệ, một năm cũng tiêu tốn 100 nghìn nhân dân tệ, liên tục mười mấy năm như vậy. Gia đình tôi nuôi đứa con này còn khổ cực hơn so với nuôi dưỡng 10 đứa trẻ. Khi cháu ở nhà, từ sáng đến tối cháu phải uống các loại thuốc và vitamin. Có khi vừa mới từ bệnh viện trở về, bệnh của cháu đã tái phát, chúng tôi lại phải vội vàng đưa cháu trở lại bệnh viện. Thật sự là muốn nghỉ ngơi một chút cũng không có thời gian.

Có một lần, một vị giáo sư già ở một bệnh viện rất đồng cảm với hoàn cảnh của gia đình tôi, ông ấy thành thật nói rằng: “Bệnh của con gái anh không thể chữa khỏi, nếu cứ thế này sẽ khiến gia đình anh kiệt quệ mà cô bé chưa chắc đã sống được…” Vẫn chưa nghe hết lời khuyên của ông, khi ấy tôi đột nhiên giận dữ và đã hét to mấy tiếng, trách móc ông ấy nói không thấu tình đạt lý. Đến bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự cảm thấy xấu hổ. Dù sao vị giáo sư già đó cũng có ý tốt, nói ra những lời chân thật.

Ánh sáng cuối đường hầm

Một người họ hàng lớn tuổi hơn tôi nhìn thấy cháu gái nhỏ như vậy mà đã phải chịu khổ như thế. Anh ấy rất đồng cảm với hoàn cảnh gia đình tôi, anh đã tu luyện Pháp Luân Công được nhiều năm rồi. Năm 1999, sau khi Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công, anh ấy bị mất việc và còn bị giam giữ trong tù. Sau khi tôi biết anh bị bức hại, tôi có chút coi thường anh ấy, tôi cảm thấy những người như anh thật kỳ lạ, không giống người bình thường. Mùa đông năm 2019, anh ấy nói với tôi rằng: “Tu luyện Pháp Luân Công có thể trừ bệnh khỏe thân.”

Cha mẹ tôi có nhiều con cái, tôi từ nhỏ không được đi học, hơn 10 tuổi đã phải xa nhà đi làm thuê và nếm trải rất nhiều cực khổ trong xã hội. Nếu vài năm trước, anh ấy nói với tôi Pháp Luân Công có thể trừ bệnh khỏe thân tôi sẽ không thật sự tin. Khi đó không còn con đường nào nữa, tôi mới bắt đầu tìm hiểu về Pháp Luân Công với một tâm thái thử xem thể nào.

Cứ như vậy, tôi xem hết tại liệu chân tướng và cũng bắt đầu nghiêm túc đọc sách “Chuyển Pháp Luân”. Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi đã có một cách nhìn hoàn toàn khác về cuộc sống. Vốn dĩ trong xã hội có một nhóm người dân lương thiện lặng lẽ muốn làm người tốt như thế, nhưng lại bị tà đảng Trung Cộng vu khống và bức hại. Cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” đã làm thức tỉnh lương tâm của tôi, thứ mà đã tồn tại trong tâm tôi từ khi còn nhỏ. Mặc kệ là có thể chữa bệnh hay không, tôi cho rằng đây là một công pháp tốt. Tôi liền để con gái đọc sách “Chuyển Pháp Luân” và tìm hiểu chân tướng về Pháp Luân Công.

Thật may mắn, sau khi cháu đọc sách được ba tháng, từ tháng 2 năm 2020 đến nay, con gái tôi không cần uống bất cứ loại thuốc gì cũng không cần tiêm, mà bệnh của cháu không bị tái phát nữa. Con gái tôi cũng đã tăng cân, hiện tại bệnh của cháu đã khỏi hoàn toàn và cháu giống như một người bình thường. Cả gia đình tôi cuối cùng đã có thể sống một cuộc sống bình thường rồi.

Người thân và bạn bè biết chuyện đều nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ!” cả gia đình tôi chân thành cảm tạ Pháp Luân Đại Pháp, cảm tạ Sư phụ, Pháp Luân Đại Pháp hảo!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/6/418129.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/15/189928.html

Đăng ngày 18-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share