Bài viết của Đông Đông, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-11-2020] Cháu tên là Đông Đông, năm nay cháu 10 tuổi và hiện đang học lớp bốn. Trong quá trình tu luyện, cơ thể cháu đã trải nghiệm rất nhiều kỳ tích và cháu muốn chia sẻ một vài trải nghiệm với mọi người.
Gần cuối tháng 7 năm 2020, nhiều người trong thành phố của cháu bị nhiễm virus Trung Cộng (virus corona). Mẹ cháu quyết định đưa cháu về nhà bà ngoại ở quê. Sau khi đến nhà bà, cháu bắt đầu cảm thấy đau trong tai phải. Cháu tự nhủ: “Mình là người tu luyện và mình không có bệnh. Đây chỉ là tiêu nghiệp thôi.”
Mẹ đưa cháu về nhà vào đầu tháng 8 và dường như đã biết tai phải của cháu có vấn đề. Mẹ muốn cháu uống thuốc, nhưng cháu nghĩ: “Mình đang tiêu nghiệp, nếu mình uống thuốc, chẳng phải nghiệp sẽ bị đẩy trở lại vào cơ thể hay sao?”
Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:
“Nhưng người ta uống thuốc hoặc dùng các loại phương pháp điều trị y học khác, lại đưa bệnh ép nhập vào trong thân thể” (Nghiệp bệnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Cháu không muốn uống thuốc nhưng cần phải nghĩ ra một lý do để thuyết phục mẹ cháu. Cháu nói: “Con không thể uống thuốc vì chúng ta thậm chí còn không biết đó là chuyện gì. Ngoài ra, thuốc cũng có một số tác dụng phụ.”
Vào ngày 21 tháng 8, mẹ cháu nói: “Ngày mai là sinh nhật của ông ngoại. Mẹ sẽ nhờ một bác sĩ tai mũi họng [hàng xóm của bà ngoại] kiểm tra lỗ tai cho con. Mẹ không muốn con bị điếc đâu.” Cháu không muốn gặp bác sĩ. Nhưng mẹ cháu đã nghiêm trọng hóa vấn đề, nên cháu bắt đầu cầu xin Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) giúp đỡ.
Cháu thường ngủ với mẹ vào buổi tối vì cha cháu thường không có ở nhà. Tối hôm đó, cháu nói với mẹ: “Tối nay, con không muốn ngủ trong phòng mẹ, con muốn ngủ trong phòng của con ạ.” Mẹ cháu đồng ý. Ngay khi nằm xuống giường, cháu bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Xin Sư phụ cứu con.” Cháu ngủ quên trong lúc niệm. Tới nửa đêm, cháu ngã lăn xuống sàn rồi leo lên giường lại.
Sáng ngày 22 tháng 8, tai phải của cháu dường như đã bị điếc. Cháu bịt lỗ tai trái lại và nói: “Mẹ ơi, mẹ nói gì đi để xem con có thể nghe được không.” Giọng của mẹ nghe rất yếu ớt và mẹ nhìn thấy máu chảy ra từ lỗ tai của cháu. Mẹ cố gắng lau sạch nó nhưng rất nhiều máu và mủ chảy ra. Mẹ cháu rất sợ nhưng cháu lại khá vui. Sư phụ giảng:
“Gốc của bệnh đã được dứt bỏ, chỉ còn chút dư khí đen kia để nó tự chạy xuất ra, để cho chư vị chịu một chút khó khăn, chịu một chút tội [khổ] ấy mà thôi; chư vị mà không chịu đựng một chút nào thì không thể được.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)
Cháu biết Sư phụ đã an bài để nghiệp lực của cháu bị tiêu đi khi cháu ngã xuống sàn. Sau khi mủ và máu được lau sạch, tai phải của cháu đã có thể nghe lại được. Cháu chỉ chịu đựng một chút nhưng Sư phụ đã loại bỏ rất nhiều nghiệp cho cháu. Cháu rất biết ơn Sư phụ. Tai phải của cháu đã hồi phục hoàn toàn.
Mặc dù cháu bị đau và chịu đựng trong gần một tháng, nhưng cháu không kể với bất kỳ ai gồm cả bà nội cháu, cũng là một học viên. Trong một bữa ăn tối, mẹ cháu hỏi bà nội liệu tai của cháu đã lành chưa. Bà nội ngạc nhiên và nói: “Thằng bé không có nói với mẹ là tai của nó bị đau.”
Trong quá trình này, cháu đã rất kiên định và biết rằng mình là một người tu luyện. Là một người tu luyện chân chính, cháu không có bệnh và đó là cơ hội để cháu tiêu nghiệp. Sư phụ đã giúp cháu chịu đựng gần như toàn bộ cơn đau và vượt qua khổ nạn. Cháu thốt lên từ tận đáy lòng: “Thật tuyệt vời khi có Sư phụ!”
Cháu hy vọng chúng sinh sẽ thực sự minh bạch chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Trong lúc gặp hiểm nguy, mọi người hãy thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để có thể bảo toàn sinh mạng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/20/415263.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/23/188957.html
Đăng ngày 04-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.