Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 25-12-2020] Tôi muốn chia sẻ một câu chuyện thần kỳ đã xảy ra vào 20 năm trước.

Vào khoảng năm giờ tối một ngày tháng 6 năm 1996, khi các học viên Pháp Luân Công như thường lệ đang chuẩn bị luyện bài công pháp thứ năm trong một công viên ở một thành phố phía Đông Bắc Trung Quốc, thì có một vị mặc chiếc quần vải dày màu xanh lam đi đến. Đó là một người phụ nữ cao tuổi với sắc mặt xám xịt và tình thần tiều tụy. Trên đầu bà quấn một chiếc khăn quàng màu xám rộng rãi với hai góc thắt ở phía trên miệng.

Thời tiết tháng sáu đã rất ấm áp rồi, nhìn cách ăn mặc và vẻ mặt của bà ấy thì biết bà là một bệnh nhân. Bà cầm chiếc đệm tròn màu vàng trên tay và không nói lời nào với ai, bà chỉ ngồi bên cạnh một học viên và quan sát động tác tay của mọi người. Luyện công xong, mọi người đều vội vã trở về nhà, không ai để ý bà đã rời đi lúc nào. Vì có rất nhiều người ở điểm luyện công vẫn phải đi làm, nên mọi người đều luyện bài động công vào buổi sáng và luyện bài tĩnh công vào buổi chiều sau giờ tan làm.

Khi luyện công vào sáng hôm sau, tôi thấy người phụ nữ lớn tuổi lại đến. Hôm đó nhìn bà khác nhiều so với hôm trước: “ Bà mặc một chiếc váy lụa mỏng với những bông hoa nhỏ màu xanh lá cây, chân đi một đôi giày vải mới mua, khuôn mặt hồng hào, mái tóc màu xám trắng, tinh thần phấn chấn và nét mặt vui tươi, bà bước nhanh vào trong sân luyện công. Trên quai hàm ở một bên mặt của bà có dán một mảnh băng gạc y tế màu trắng, giữa mảnh băng gạc màu trắng có dính một chút máu. Bà ấy vẫn không nói với ai một lời nào.

Khi nhạc luyện công vang lên, bà vẫn nhìn theo động tác tay của người khác và tập theo. Thời gian đó những người mới đến luyện công rất đông, nhìn động tác của bà có thể bắt kịp người khác, nên mọi người không cần để ý đến bà nữa. Và cứ như thế, bà đến điểm luyện công mỗi ngày để luyện công. Qua một đoạn thời gian, có một hôm sau khi luyện công xong, một học viên tò mò hỏi bà ấy rằng: “Chị gái à, mặt của chị làm sao vậy?” Lúc đó bà liền kể cho các học viên câu chuyện của mình.

Bà nói: “Tôi họ Trương năm nay 68 tuổi, quê ở Sơn Tây. Tôi không được đi học và không biết chữ, tôi là công nhân đã nghỉ hưu của một bệnh viện hậu cần. Từ nhỏ tôi đã có một khả năng đặc biệt là có thể chữa trị mụn độc. Bất kể là loại mụn độc nào, tôi đều có thể chữa khỏi, tôi đã chữa khỏi cho rất nhiều người rồi.”

Bà tiếp tục kể rằng, vài năm trước trên cổ bà mọc một khối u, nó càng ngày càng lớn. Sau đó bà đến một bệnh viện ở Bắc Kinh làm phẫu thuật cắt bỏ khối u. Khối u sau khi cắt bỏ nặng 1,8kg. Nhưng khoảng 2, 3 năm sau, cổ của bà lại mọc lên một khối u khác, nó cũng càng ngày càng lớn. Sau đó bà lại đến bệnh viện ở Bắc Kinh làm phẫu thuật. Nhưng kết quả bác sỹ nói là: “Chúng tôi không thể phẫu thuật cho bà được, bởi vì khối u đã di căn nên chúng tôi không thể làm gì.” Bà lại đến một vài bệnh viện lớn ở Bắc Kinh, họ đều nói không thể phẫu thuật được. Không còn cách nào khác, bà chỉ có thể trở về nhà.

Theo thời gian, bệnh tình của bà càng ngày càng nghiêm trọng, khối u càng ngày càng lớn, mỗi ngày bà đều phải chịu đựng đau đớn thống khổ. Cuối cùng bà đau đến mức mấy ngày đêm liền không thể ăn ngủ được. Chồng và các con bà đều ở bên cạnh bà, nhưng không ai có thể giúp bà, chỉ có thể nhìn bà chịu đựng đau đớn. Bà nói, lúc đó chồng bà chuẩn bị hai chiếc xe và đã thảo luận với con bà về việc: nếu bà có điều gì bất chắc thì đưa đến bệnh viện hay trực tiếp đưa bà đến nhà hỏa táng.

Trong lúc bà không thể chịu đựng được nữa, một người quen cũ làm việc tại đồn công an thấy bà khổ sở như vậy liền nói với chồng bà: “Bệnh của chị nhà nghiêm trọng như vậy, y học hiện tại không có khả năng chữa trị. Nghe nói Pháp Luân Công rất thần kỳ, hay là để chị nhà thử luyện Pháp Luân Công xem sao. Ở công viên chỗ chúng ta cũng có người luyện.” Ông ấy cũng nói với bà rằng: “Chị đừng nói là mình bị bệnh, những người bệnh nặng sẽ không được vào luyện tập. Bởi vì Pháp Luân Công không phải để chữa bệnh mà là giúp những người tu luyện thanh lý thân thể.” Bà nói rằng, bà nghe xong không hiểu gì cả.

Đến tối hôm đó, bà cố gắng hết sức lê thân thể ốm yếu của mình đến sân luyện công. Bà sợ mọi người biết bà bị bệnh, không để bà luyện cùng. Vì thế bà đã dùng một tấm khăn lớn che nửa mặt dưới và cổ của mình. Bà nói: “Sau khi luyện công trở về nhà bà cảm thấy đói và muốn ăn cơm.” Các con nghe bà nói muốn ăn cơm thì đều rất vui mừng và nhanh chóng đi nấu cơm cho bà. Bởi vì mấy ngày đêm liên tục không ăn không ngủ nên một lát là bà ăn hết mấy bát cơm. Ăn xong bà cảm thấy rất buồn ngủ, nằm xuống giường thì bà ngủ luôn.

Bà kể rằng, khi ngủ đến nửa đêm, bà bỗng nghe thấy tiếng “bộp” ở cổ, giống như tiếng bóng bay phát nổ. Bà dùng tay sờ vào cổ thì thấy ươn ướt, dính dính. Bởi vì rất buồn ngủ nên bà không để ý đến nó và tiếp tục ngủ. Đến sáng hôm sau, bà dậy sớm và muốn đi luyện công nhưng chồng bà vừa nhìn thấy bà đã kinh ngạc nói: “Mặt em sao lại căng như quả bóng da vậy?” Bà cầm gương lên xem thử thì thấy khối u lớn căng lên giống như một quả bóng da, trên mặt còn có một lỗ thủng nhỏ. Trong lỗ thủng dần dần chảy ra một loại dịch không đặc, không lỏng cũng không phải là máu.

Bà nghĩ rằng, chảy như thế này thì chậm quá, bà tìm một cây kim khâu giày từ chỗ lỗ thủng vén da thịt lên và cầm kéo may vá cắt một cái. Bà vốn dĩ muốn cắt cho lỗ thủng lớn hơn một chút, nhưng vừa cắt một cái thì khối u lớn rơi xuống đất bộp một tiếng. Dịch lỏng bên trong bắn ra tung tóe khắp mặt bà. Chồng bà nhìn thấy sợ hãi thốt lên một tiếng “má ơi!” rồi hai tay che mắt chạy ra ngoài.

Bởi vì đối diện trước cửa nhà bà là một vị bác sỹ, chồng bà vội vã chạy đến nhà bác sỹ gõ cửa. Vị bác sỹ này đang ngủ say, khi nghe thấy tiếng ngõ cửa dồn dập, nhanh chóng chạy ra mở cửa. Không đợi bác sỹ hỏi han, chồng bà hấp tấp nói: “Có thể là không ổn rồi! Vợ tôi đã cầm kéo cắt mặt đi rồi!” Bác sỹ Trương vội vã vào nhà lấy đồ dùng và thuốc chữa trị vết thương chạy đến nhà bà. Vừa vào trong nhà, bác sỹ giật mình vì thấy khối u quá lớn, sau khi nó rơi xuống đất vẫn còn một mảng da lớn dính trên mặt bà. Trong quá trình xử lý, bác sỹ cầm một cái nhíp kẹp một miếng bông để khử trùng vết thương. Bà cảm thấy cái nhíp như đâm vào nhãn cầu của bà, như vậy có thể thấy khối u lớn tới cỡ nào.

Sau khi khử trùng vết thương bác sỹ đã dán miệng vết thương bằng một tấm gạc. Khối u không còn nữa và cơn đau của bà cũng hết. Bà nói: “Tiếp đó là tôi tiêu nghiệp, tôi bị nôn mửa liên tục trong ba ngày đêm. Tôi cảm thấy các cơ quan nội tạng và não của tôi như muốn ói ra ngoài, vô cùng khó chịu. Ngay sau đó bà đi tiểu liên tục, nước tiểu của bà có màu xanh xám và còn có mùi rất khó chịu.”

Cứ như thế, sau vài ngày tiêu nghiệp, sức khỏe của bà rất nhanh khỏe lại, tinh lực dồi dào, nét mặt hồng hào và đi lại nhanh nhẹn. Bất kể là tại sân luyện công hay tại điểm học Pháp, chúng tôi đều có thể nhìn thấy bà ấy với một thân thể khỏe mạnh.

Câu chuyện của bà Trương đã gây chấn động lớn đến bệnh viện hậu cần nơi bà làm việc trước kia. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc và thần kỳ. Bởi vậy có rất nhiều nhân viên trong bệnh viện hậu cần đã đến điểm luyện công chỗ chúng tôi học Pháp Luân Công. Bởi vì bệnh viện hậu cần nằm kế bên công viên.

Đây là một câu chuyện hoàn toàn có thật, vì lý do an toàn chúng tôi đã lược bớt tên thật và địa chỉ ở bài viết gốc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/25/416625.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/4/189748.html

Đăng ngày 08-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share