Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-09-2020] Trong suốt 83 năm cuộc đời của mình, tôi đã khỏi các bệnh nan y, sống sót sau khi chết đuối và chứng kiến một trong những người con trai của tôi sống sót sau một vụ tai nạn. Tôi đã vượt qua những thử thách này như thế nào? Nếu tôi không gặp Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997 khi tôi 60 tuổi, tôi đã không vượt qua được.
Bác sỹ: Không ai có thể cứu bà ngoại trừ sự can thiệp của Thần
Khi tôi ngoài 50 tuổi, tôi trông như ở tuổi 80 vì tôi mắc nhiều chứng bệnh kinh niên như bệnh dạ dày, bệnh tim, thoái hóa đốt sống thắt lưng, viêm khớp dạng thấp và đặc biệt là các bệnh phụ khoa do sinh nở. Tôi đã đi hơn 20 bệnh viện và thử cả thuốc Tây và Đông y nhưng không bệnh viện nào giúp được tôi. Tôi gầy yếu và không thể làm được gì.
Điều tồi tệ nhất là gia đình tôi không chỉ tiêu hết tiền tiết kiệm mà còn phải vay mượn tiền để trả tiền thuốc men cho tôi. Tôi cảm thấy mình là gánh nặng lớn cho gia đình và đã tìm cách tự tử. Gia đình tôi đã ngăn cản và theo dõi tôi rất chặt chẽ để tôi không có cơ hội tái phạm nữa.
Họ vẫn tìm mọi cách để cứu chữa cho tôi. Chúng tôi đã đến khám ở tất cả các bệnh viện có thể. Cuối cùng, không bác sỹ nào có thể tìm ra giải pháp, bởi vì một đơn thuốc nhắm vào một bệnh sẽ khiến bệnh khác trở nên trầm trọng hơn. Một bác sỹ nói: “Không có loại thuốc nào trên thế giới có thể chữa khỏi cho bà, ngoại trừ sự can thiệp của Thần.”
Điều đó nghe thật vô vọng, nhưng một cuộc gặp gỡ thần thánh đã xuất hiện trong đời tôi: Tôi đã đắc Pháp Luân Đại Pháp! Trong hai hoặc ba tháng sau khi tôi tu luyện, tất cả các bệnh tật của tôi đã biến mất! Cả gia đình tôi đã chứng kiến điều kỳ diệu này và thốt lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Nhiều người trong số họ cũng bày tỏ sự quan tâm đến việc học Pháp Luân Đại Pháp.
Sư phụ đã cứu tôi khỏi chết đuối
Mùa đông năm sau, tôi ra ao để rửa một rổ khoai lang [Ghi chú của người dịch: Ở các vùng nông thôn ở Trung Quốc, có thể không có nước máy, vì vậy mọi người thường rửa rau ở một cái ao gần nhà]. Khi ở trên cầu, tôi đặt rổ xuống nhưng bị mất thăng bằng và rơi xuống ao. Thật không may là tôi không biết bơi. Trong khi đang vật lộn, tôi bắt đầu trôi về giữa ao và tôi không thể làm được gì mà còn uống một ít nước.
Đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói đầy độc ác: “Hãy nhấn đầu bà ta xuống nước.” Rồi một giọng nói khác cất lên: “Bạn giữ chân bà ta, tôi sẽ nắm tay bà ta. Hãy cùng nhau kéo bà ta xuống.” Có vẻ như có nhiều “người” đang vây quanh tôi, tất cả đều nói chuyện cùng một lúc, nhưng tôi không thể nghe rõ. Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng Sư phụ nói rất lớn: “Bà ấy là đệ tử của ta.” Sau đó tôi bất tỉnh.
Khi tôi tỉnh lại, tôi nghe chồng nói với các con trai: “Hạ thấp đầu xuống, nâng lưng lên, để cho nước chảy ra”. Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng tôi không thể cử động cánh tay của mình. Con gái tôi nói: “Mẹ đang di chuyển! Bà vẫn còn sống!“ Tôi cảm thấy kỳ lạ và tự nhủ trong đầu: “Họ đang nói gì vậy? Tôi không sao, là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đang bảo vệ tôi. Tôi nên về ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ bỏ lỡ thời gian học Pháp.” Đột nhiên, tôi ngồi dậy.
Ngay lập tức, bụng tôi réo lên và nước trào ra qua miệng. Gia đình tôi nhìn chằm chằm vào tôi trong cơn choáng váng. Tôi nói với họ: “Hãy quay về ngay bây giờ! Tôi lạnh; Tôi cần thay quần áo.” Sau đó họ nhận ra rằng tôi vẫn ổn và không thể hạnh phúc hơn.
Cùng đêm đó, hai đồng tu từ một ngôi làng lân cận đã đến gặp tôi. Tôi đã nói với họ những gì đã xảy ra. Tất cả chúng tôi đều biết rõ ràng rằng chính Sư phụ đã cứu mạng tôi. Tôi rơi nước mắt cùng với lòng biết ơn sâu sắc đối với Sư phụ.
Đại Pháp đã cứu tôi một lần nữa khỏi bờ vực của cái chết
Thấm thoát 12 năm sau, theo thời gian, tôi dần dần chểnh mảng và không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tinh tấn như những năm đầu khi tôi đắc Pháp. Tôi hầu như không học Pháp và không tu luyện bản thân theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp.
Một ngày nọ, tôi được đưa đến trung tâm y tế thị trấn vì một cơn đau tim. Sau đó, tôi được chuyển đến bệnh viện thành phố, nhưng tình trạng của tôi rất nguy kịch nên bệnh viện thành phố không thể xử lý và đưa tôi lên bệnh viện tỉnh. Lúc đó, tôi đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Gia đình tôi đã cho tôi biết những gì đã xảy ra tiếp theo. Sau khi kiểm tra nhanh, một bác sỹ ở bệnh viện tỉnh nói rằng tôi phải phẫu thuật ngay lập tức nhưng chúng tôi phải trả 180.000 Nhân dân tệ trước [Ghi chú của người dịch: ở Trung Quốc, bệnh nhân phải thanh toán trước khi phẫu thuật]. Đó là một số tiền quá lớn, nhất là đối với một gia đình đến từ nông thôn như chúng tôi. Con trai lớn của tôi hỏi bác sỹ: “Nếu chúng tôi trả tiền phẫu thuật, ông sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi chứ?” Bác sỹ nói rằng ông sẽ cố gắng hết sức, nhưng không thể đảm bảo bất cứ điều gì.
Con trai lớn của tôi do dự khi ký vào giấy tờ. Cậu ấy và ba em trai cần cùng nhau đưa ra quyết định.
Đến lúc đó, tôi mới tỉnh lại. Tôi nhìn quanh và không biết mình đang ở đâu. Tôi gọi cho các con trai của mình, và chúng đã đến. “Chúng ta ở đâu? Đây là nơi nào?” Chúng không trả lời, nhưng cúi đầu với một cái cau mày lo lắng. Bác sỹ đến và giải thích mọi thứ chi tiết cho tôi.
Biết rằng cuộc phẫu thuật sẽ làm khánh kiệt gia đình chúng tôi và cùng với niềm tin hoàn toàn vào Đại Pháp, tôi quyết định về nhà. Tôi tiếp tục luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp và tình trạng của tôi nhanh chóng được cải thiện. Bây giờ đã mười năm trôi qua và tôi vẫn đang sống rất khỏe mạnh.
Con trai thứ hai của tôi sống sót sau một tai nạn nguy hiểm
Tôi có một gia đình lớn, với hơn 20 thành viên trong gia đình kéo dài qua bốn thế hệ. Họ đều biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và ủng hộ việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Kết quả là họ được phúc lành. Đây là một câu chuyện của con trai thứ hai của tôi.
Bốn năm trước, con trai tôi là trưởng nhóm mộc của một công trường. Một đêm khi cậu ấy đang đi trên sàn nhà dang dở trên tầng năm để kiểm tra chất lượng công trình, thì ván gỗ đột nhiên bị lật và cậu ấy ngã xuống. May mắn thay, cậu ấy đã nắm được một thanh xà ở tầng bốn.
Bị treo lơ lửng trên không, cậu ấy cố gắng lật người lên, nhưng không đủ sức. Rốt cuộc thì cậu ấy cũng đã ngoài 50 tuổi. Cậu cố gắng kêu cứu nhưng không ai có thể nghe thấy. Tất cả những gì cậu ấy có thể làm là bám trụ ở đó càng lâu càng tốt.
Một giờ sau, một số thành viên trong nhóm của cậu quay lại công trường để tìm cậu, khi nhận ra cậu ấy vẫn chưa trở về nhà tập thể chung của công ty họ. Họ tìm thấy con trai tôi bằng cách lần theo tiếng kêu cứu yếu ớt của nó. Họ giăng lưới cho cậu ấy rơi xuống.
Sau đó, con trai tôi nói với tôi những gì đã xảy ra: “Khi con bị treo lơ lửng trên không, con không sợ. Con biết rằng Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp sẽ cứu con. Điều thực sự khiến con sợ hãi là khoảnh khắc con nhảy xuống. Con ngay lập tức quỵ xuống khi xuống đất. Hãy nghĩ về điều đó, con đã bị treo ở đó bằng cánh tay của con trong cả giờ. Trời tối và không có ai ở đó! Con tin rằng chính Sư phụ của Đại Pháp đã đưa đồng nghiệp trở lại để kiểm tra con. Tạ ơn Sư phụ, con không thể cảm kích hơn!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/15/409786.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/28/186975.html
Đăng ngày 23-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.