[MINH HUỆ 27-10-2020] Tôi là một đệ tử Đại Pháp cao tuổi ở vùng nông thôn, năm nay tôi 70 tuổi. Mùa Xuân năm 1999, bà chủ nhà nói với tôi: “Nghe nói có một môn công pháp rất tốt. Sáng sớm mai chúng ta tới đó xem sao.”

Ngày hôm sau chúng tôi tới đó xem. Có khoảng 40 đến 50 người đang luyện các động tác ngoài trời. Hai người chúng tôi liền tham gia luyện cùng họ.

Sau khi hoàn thành các bài tập, tôi hỏi mọi người đây là môn gì. Những người ở đó nói với tôi rằng đó là các bài công pháp của Pháp Luân Công.

Từ đó trở đi, vào buổi sáng tôi luyện các bài động công, buổi tối tôi học Pháp và luyện bài tĩnh công. Sau đó tôi nhận được một cuốn Chuyển Pháp Luân; bà chủ nhà cũng đưa cho tôi một cuốn Đại Viên Mãn Pháp.

Cuộc đàn áp bắt đầu

Ngay khi tôi vừa bắt đầu đắm mình trong niềm hạnh phúc của tu luyện và cảm thấy như được bắt đầu một cuộc sống mới thì Giang Trạch Dân và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp tàn bạo đối với Pháp Luân Công. Chỉ sau một đêm, những lời bịa đặt vu khống phô thiên cái địa đè nặng lên đầu các học viên.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, các học viên địa phương đa số đều mất liên lạc với nhau. Tôi chỉ biết một vài người trong số họ và không biết họ sống ở đâu.

Năm 2001, tôi bất ngờ gặp lại một đồng tu cao tuổi. Bà nói với tôi: “Chúng ta hãy bắt đầu lại (ý là luyện công).“ Tôi liền đồng ý.

Tôi đi đến nhà bà và cùng luyện công. Chúng tôi không dám bật nhạc bởi vì cửa sổ nhà bà hướng ra đường, vì vậy chúng tôi nhìn đồng hồ và tập luyện một cách yên lặng. Từ đó trở đi, tôi học cuốn Chuyển Pháp Luân ở nhà, nhìn đồng hồ để luyện công. Kiên trì như vậy trong nhiều năm.

Tôi cũng phát hiện ra rất nhiều động tác của tôi không chính xác. Các đồng tu sau đó đã sửa cho tôi.

Một lần, khi tôi đang bán hàng ở chợ, một đồng tu nói với tôi về Pháp Luân Công trong khi cô ấy đang mua hàng.

Tôi nắm lấy tay cô ấy và nói tôi cũng tu luyện Pháp Luân Công.

Chúng tôi ôm chầm lấy nhau, như thể là người thân trong gia đinh đã mất liên lạc từ lâu. Tôi không còn cô đơn và bơ vơ nữa. Trong lúc tôi vô vọng nhất, Sư phụ từ bi đã gửi một đồng tu đến bên cạnh tôi.

Nghiêm túc trong tu luyện

Từ đó trở đi, tôi nhận được những kinh văn mới của Sư phụ, tài liệu và áp phích chân tướng Đại Pháp, Cửu Bình Cộng sản Đảng và những cuốn sách nhỏ với nội dung chân tướng. Buổi trưa tôi đi dán áp phích và phát tờ rơi khi mọi người đang ngủ. Buổi chiều tôi bán hàng ở chợ để kiếm sống.

Sau đó tôi gặp được hai đồng tu nữa. Một trong số họ chưa từng đi học và chỉ tham gia một lớp học xóa mù chữ trong vài ngày, nhưng cô ấy vẫn có thể đọc toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân. Cả hai đều là những học viên kiên định.

Vài năm sau, con tôi trưởng thành, đi làm và mua cho chúng tôi một căn hộ cũ ở một thành phố khác. Chúng tôi chuyển đến nơi ở mới và tôi tìm được một công việc làm dọn dẹp. Tôi đã thuyết phục được tất cả những nhân viên dọn dẹp làm việc cùng tôi thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Trong những năm đó, tôi thật sự chưa hiểu như thế nào là tu luyện. Tôi thường xuyên tranh cãi với chồng mình. Tôi đã quên mất rằng mình là một người tu luyện và chồng tôi đang giúp tôi đề cao tâm tính.

Sư phụ giảng:

“Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma ?” (Thuỳ thị thuỳ phi, Hồng Ngâm III)

Sau mỗi lần chúng tôi tranh cãi, tôi đều thấy rất hối hận. Đôi khi tôi đòi hỏi người thân trong gia đình phải cư xử như những người tu luyện. Nhưng chồng tôi không phải là một người tu luyện, vì vậy những gì ông ấy làm là để giúp tôi đề cao tâm tính của mình.

Sư phụ đã giảng:

“Tu luyện phù hợp với người thường ở mức tối đa”. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc [1999])

Tôi đã bỏ qua rất nhiều vấn đề nhỏ của mình và không thật sự tu luyện bản thân. Trên thực tế, cả gia đình tôi vẫn luôn giúp tôi tu luyện. Nhưng thể ngộ của tôi quá kém và tôi đã không tu luyện tinh tấn vững chắc.

Tôi đã nhận ra vấn đề của mình, bình tĩnh xuống và học Pháp. Tôi nhận ra rằng tất cả những thử thách này không phải là những tảng đá cản đường, mà là những hòn đá kê chân. Họ đã giúp tôi xây dựng những bậc thang để tôi có thể đề cao lên.

Tôi thường đạp xe đạp điện ba bánh tới nhà một đồng tu cách nhà tôi 30 dặm để nhận tài liệu Đại Pháp và phân phát chúng tới các đồng tu khác trong thời gian rảnh. Người đồng tu này và tôi cùng nhau ra ngoài giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho người dân.

Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi tìm đồng tu ở môi trường mới này. Sau vài ngày, tôi gặp một người phụ nữ nói với tôi về Pháp Luân Công. Tôi nói chúng ta là đồng tu. Cô ấy rất hạnh phúc và nói với tôi rằng cô ấy có một nhóm học Pháp chung.

Con rất cảm tạ Sư tôn đã giúp con tìm được nhóm học Pháp gần nhà. Trong môi trường học Pháp nhóm, tôi trở nên tinh tấn hơn. Tôi học Pháp buổi sáng và ra ngoài buổi chiều để giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Công. Tôi càng giảng chân tướng cho nhiều người, tôi càng trở nên tự tin hơn.

Tôi ở đó trong ba năm và đã giúp được hơn 6.000 người thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Cứu chúng sinh cũng chính là tu bản thân. Bạn có thể vượt qua bất cứ điều gì khi ra ngoài giảng chân tướng. Có người cảm ơn bạn, có người chửi rủa bạn, có người chụp ảnh. Có người nói tôi quá già để ra đi ra ngoài. Có người bảo tôi chắc là ở nhà buồn chán quá. Tôi không quá để ý tới những lời này. Tôi chỉ tín Sư tín Pháp. Sư phụ nói tôi cần làm ba việc thật tốt nên tôi phải làm chúng thật tốt.

Vượt quan bằng chính niệm

Một lần vào năm 2018 tôi đang đạp xe ba bánh điện trên đường đến nhà cậu tôi để dự sinh nhật. Tới cổng làng, tôi bị một chiếc ô tô lớn đâm.

Mọi người trong gia đình tôi vội vàng chạy ra. Họ kéo tôi ra khỏi chiếc ô tô và đặt tôi trên mặt đất. Tôi thầm kêu lên trong tâm: “Xin Sư phụ cứu con! Xin Sư phụ cứu con!”

Lưng tôi đau đến mức không chịu nổi. Tôi nói với người lái xe: “Đừng lo, tôi không bắt anh phải bồi thường đâu.”

Cảnh sát nhanh chóng tới hiện trường cùng một chiếc xe cứu thương. Rất nhiều người xung quanh tôi giục tôi tới bệnh viện. Người nhà tôi van xin tôi chỉ cần chụp X-quang thôi.

Tôi tự nhủ: “ Ta sẽ chỉ chụp X quang. Ta sẽ không nằm viện.”

Phim X-quang cho thấy lưng của tôi bị vỡ thành hai mảnh. Bác sỹ muốn tôi nhập viện nhưng tôi từ chối. Y tá muốn tiêm cho tôi, tôi nói với cô ấy tôi bị dị ứng với thuốc. Họ muốn đưa thuốc cho tôi , tôi nói tôi sẽ nôn hết.

Một thành viên trong gia đình nói: “Với tình trạng như vậy tại sao chị lại không nhập viện?”

“Nằm viện sẽ mất khoảng 20000 nhân dân tệ và người tài xế đã đâm cô sẽ phải thanh toán.” Anh trai tôi nói.

Tôi nói: “Nhưng 20.000 nhân dân tệ là một khoản tiền rất lớn đối với anh ấy.”

Tôi biết trong tâm mình rằng phim chụp X-quang chỉ là giả tướng. Việc tôi từ chối nhập viện khiến gia đinh tôi giận dữ.

Chị gái tôi nói: ”Nếu nó không muốn nhập viện thì để nó tự lo, tự đi về nhà một mình.”

“Đừng lo lắng, tôi sẽ không nhập viện và tôi sẽ không bắt anh phải đền bù,” tôi nói với người lái xe đâm vào tôi.

Cứ như vậy, tôi nhờ con rể chở tôi về nhà.

Con rể tôi nói: “Mẹ ơi tình trạng của mẹ như vậy, tại sao mẹ lại từ chối nhập viện ?”

Tôi nói: “Mẹ ổn. Con sẽ thấy mẹ có thể tự đi lên cầu thang.”

Tôi sống ở tầng ba. Tôi trèo thẳng lên tầng ba mà không cần sự giúp đỡ như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi. Con xin cảm tạ Sư tôn đã cứu con.

Buổi tối tôi không hề đau khi nằm đè lên vết thương. Toàn bộ trải nghiệm đó thật siêu thường và thần kỳ. Nhưng khi tôi đứng dậy, toàn bộ xương lưng của tôi bị sụp, tạo thành cơn đau dữ dội. May mắn thay tôi vẫn có thể đứng, phát chính niệm hay luyện bốn bài công pháp đầu tiên mà không bị đau.

Sáng hôm sau tôi gọi cho một đồng tu và nói: “Xin nhờ chị đến nhà tôi, tôi bị tai nạn.”

Mục đích thật sự của tôi của cuộc gọi đó là nhờ cô ấy tới và lấy danh sách nhưng người ký tên và thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Các đồng tu trong nhóm học Pháp biết về tai nạn ô tô của tôi và đồng loạt phát chính niệm cho tôi. Họ đến thăm tôi vào một buổi trưa sau khi học Pháp. Tôi rất cảm động.

Tôi tiếp tục học Pháp, luyện công và nghe các bài giảng của Sư phụ. Tôi đến nhóm học Pháp vào tuần tiếp theo đó và các đồng tu rất hạnh phúc khi nhìn thấy tôi. Chỉ trong một tháng, tôi đã có thể tới những nơi gần nhà để giảng chân tướng về Đại Pháp. Sau hai tháng, tôi cũng hoàn toàn khôi phục lại các hoạt động như trước đây.

Một lần vào tháng 2 năm 2020 tôi ra ngoài phát tờ rơi và bị một người chưa minh bạch chân tướng báo cáo với cảnh sát. Cảnh sát tới, bắt tôi và đưa tôi về đồn. Tôi không sợ hãi mà phát chính niệm để diệt trừ tà ác đang ở phía sau thao túng cảnh sát. Họ thử chụp hình và hỏi địa chỉ nhà của tôi nhưng tôi đã từ chối hợp tác.

Cuối cùng họ để tôi tự đi xe bus về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/27/坚定的信师信法-正念闯关-412204.html

Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/20/188905.html

Đăng ngày 05-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share