Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-10-2020] Thế giới quan của tôi đã chuyển biến rất nhiều kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, cả gia đình tôi đều được thụ hưởng lợi ích cả về thể chất lẫn tinh thần. Chúng tôi luôn biết ơn Sư phụ Lý Hồng Chí và Pháp Luân Đại Pháp.

Các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc đã bị bức hại từ ngày 20 tháng 7 năm 1999. Khi đó các thông tin bịa đặt, phỉ báng, vu khống Đại Pháp và Sư phụ được phát liên tục mỗi giờ hàng ngày trên TV. Tôi thường bật khóc khi chứng kiến cảnh này, tôi không biết mình nên làm gì để ngưng cuộc bức hại này.

Nhóm học Pháp và điểm luyện công chung của chúng tôi đã không còn nữa, tôi đã rất buồn và hạ quyết tâm sẽ đi đến điểm luyện công để luyện công một mình ở đó. Thời điểm ấy công việc của tôi phải làm theo ca nên dù vào buổi trưa, sáng sớm hay chiều muộn, tôi đều đi đến đó để luyện công.

Một số người đã đến sở cảnh sát và ủy ban khu phố để trình báo về trường hợp của tôi. Họ cố gắng miêu tả về hình dáng của tôi cho cảnh sát. Một vài người nói rằng tôi là một bà lão, trong khi người khác lại nói tôi còn trẻ. Khi cảnh sát và nhân viên ủy ban khu phố đến điểm luyện công để bắt tôi nhưng họ đã không thể nhận ra tôi nên đành phải ra về. Sau khi tôi luyện công một mình trong vài tháng thì những học viên khác bắt đầu đến tham gia luyện công cùng tôi.

Tôi đã đến Quảng trường Thiên An Môn luyện công vào ngày 5 tháng 2 năm 2000. Trước khi chúng tôi luyện xong, một cảnh sát mặc thường phục đi qua và hỏi có phải tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không? Tôi nói với anh ta là phải, sau đó anh ta đã bắt tất cả chúng tôi lên xe cảnh sát. Tôi tự nghĩ trong tâm: “Mình đến đây là để chứng thực Pháp nên mình không có gì phải lo sợ cả”.

Chúng tôi bị đưa đến văn phòng của sở cảnh sát địa phương vào khoảng hơn 10 giờ tối. Ngay khi tôi bước ra khỏi xe, một viên cảnh sát bắt đầu hét vào mặt tôi. Anh ta nói: “Đã đến Tết Nguyên Đán rồi, tại sao bà không ở nhà mà ăn Tết, lại còn đến Bắc Kinh làm gì chứ? Bà đã làm xáo trộn cả kỳ nghỉ Tết của chúng tôi rồi đấy!”.

Sau đó, anh ta hỏi tại sao chúng tôi lại đến quảng trường Thiên An Môn và đã làm những gì ở đó. Tôi trả lời: “Chúng tôi là những người tốt, chính phủ đã sai khi cố gắng cưỡng chế không cho mọi người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi yêu cầu chính phủ hãy trả lại thanh danh cho Sư phụ và Đại Pháp của chúng tôi”.

Viên cảnh sát khác đã mỉm cười khi rót nước vào cốc và nói: “Chị đã có một ngày bận rộn, chị cũng mệt rồi, hãy uống nước đi”, nghe vậy tôi lấy làm xúc động.

Sau đó, cảnh sát đưa tôi đến một trại tạm giam và giam giữ tôi ở đó. Khi họ đưa cho tôi tờ giấy để ký cam kết không tu luyện, tôi đã viết vào đó: “Pháp Luân Đại Pháp có thể giúp hồi phục và nâng cao sức khỏe của con người, đã mang đến rất nhiều lợi ích cho đất nước và người dân – Pháp Luân Đại Pháp không hề có một chút hại nào”.

Ngày hôm sau, tôi được đưa đến một phòng thẩm vấn có trang bị các dụng cụ tra tấn. Tôi sững người và bắt đầu nhẩm “Luận Ngữ”. Bất cứ điều gì lính canh hỏi, tôi đều từ chối trả lời. Anh ta có vẻ hoảng sợ và nhanh chóng nói: “Chị có thể về phòng”.

Anh ta lại tiếp tục tra hỏi tôi vài ngày sau đó. Lần này, chúng tôi ngồi trong một căn phòng khác sáng sủa hơn, ở đó có một lính canh chuyên giữ còng tay. Anh ta muốn biết có phải tôi đã cùng hai học viên khác đi đến quảng trường Thiên An Môn không? Tôi nói với anh ta đúng là như thế.

Anh ta muốn biết người nào đã bảo tôi đến đó, tôi nói với anh ta là tôi tự mình quyết định đến đó nhưng anh ta đã không tin tôi.

Trong tâm tôi nghĩ: “Ta là một vị Thần! Ta sẽ không sợ các người”. Sau đó, tôi giữ im lặng. Một lát sau, anh ta nói rằng tôi có thể quay về phòng giam.

Anh ta lại thẩm vấn tôi vài ngày sau đó và hỏi những câu tương tự như vậy nhưng tôi đã không nói gì thêm nữa. Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ rằng mình là một vị Thần. Không lâu sau, anh ta lại đưa tôi trở lại phòng giam. Sự việc này diễn ra vài lần cho đến khi tôi được thả.

Sau khi tôi trở về nhà, ủy ban khu phố đã sắp xếp người đến nhà để tìm cách “chuyển hóa” tôi. Hàng ngày, sở cảnh sát cũng phái người đến quấy rối tôi, thậm chí có hôm vào đêm muộn vẫn có người đến gõ cửa nhà tôi.

Có một số người luôn theo dõi tôi từ phía ngoài tòa nhà, họ đi theo tôi bất cứ khi nào tôi ra ngoài. Khi họ không thể đuổi kịp tôi, tôi đã hét vào mặt họ và nói họ phải nhanh lên. Khoảng vài ngày sau thì họ dừng việc theo dõi tôi.

Sau đó, ban quản lý dân cư khu phố đã cử một cặp vợ chồng đến theo dõi tôi. Khi tôi cố gắng nói cho họ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, họ đã từ chối lắng nghe. Tôi nhớ lại có lẽ họ đã theo dõi tôi suốt tám tháng liền. Khi tôi đi đến cửa hàng đồ khô, từ trong tâm của mình tôi nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con không muốn bị họ theo dõi”. Khi tôi quay đầu nhìn lại thì họ đã biến mất.

Chỉ đến khi tôi về đến nhà thì người chồng mới tìm thấy tôi, anh ấy rất buồn và nói: “Chị không nói cho chúng tôi biết nơi mà chị sẽ đi nên chúng tôi đã bị mất dấu của chị”. Tôi nói: “Tôi là phụ nữ còn anh là đàn ông, tại sao anh lại luôn theo dõi tôi vậy? Các người muốn gì đây?”. Sau đó, họ đã ngừng việc theo dõi tôi.

Có một lần, người của ban quản lý khu phố bảo tôi đến gặp họ. Khi người trưởng đồn nhìn thấy tôi, anh ta nói: “Đề nghị mọi người hãy đến và nhìn người phụ nữ đang đứng ở đây”. Một tá cảnh sát đi đến và đứng quan sát tôi.

Nhân cơ hội, tôi đã nói với họ rằng: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cố gắng trở thành một người tốt, tôi không phạm tội. Pháp Luân Đại Pháp có ích cho đất nước và người dân, khi cấp trên của các anh giao nhiệm vụ cho các anh phải bức hại chúng tôi, các anh đã không dám viết bất cứ điều gì trên giấy, vì từ trong sâu thẳm các anh biết biết rằng những gì ĐCSTQ làm là phạm pháp. Hiến pháp của chúng ta quy định rõ ràng rằng công dân có quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo. Bất cứ ai tham gia vào cuộc bức hại này cuối cùng sẽ phải chịu trách nhiệm về những gì họ đã làm”.

Nói xong tôi quay đầu và đi thẳng về nhà. Những viên cảnh sát vẫn đứng chết lặng ở đó như thể bị dính chặt dưới mặt đất vậy!

Sau đó, trưởng phòng cảnh sát đã gọi điện cho tôi. Khi đến nơi tôi nói với họ: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là những người tốt. Anh không nên bức hại chúng tôi, chúng ta đều là bạn bè. Tôi hy vọng anh sẽ không mắc bất cứ sai lầm nào. Có lẽ anh nghĩ đây là công việc của anh và anh không có lựa chọn nào khác, nhưng bất cứ khi nào anh còn nắm giữ vị trí, anh vẫn có thể trở thành một người tốt và hãy dùng khả năng của mình để bảo vệ các đệ tử Đại Pháp. Nếu anh làm được như vậy thì trong tương lai anh sẽ không phải chịu trách nhiệm về cuộc bức hại và sẽ có được phúc báo cho bản thân và gia đình”.

Nghe xong, người trưởng phòng nói: “Các chị đều là những người tốt. Chẳng qua là do chính phủ cố ép buộc các chị phải đứng sang phía đối lập và chống lại Đại Pháp. Bây giờ chị có thể về nhà được rồi”.

Sau đó, tôi được biết là họ đã có kế hoạch bắt giữ tôi nhưng sau khi nghe chân tướng, họ đã không làm như vậy. Sau này, người trưởng phòng cũng đã được thăng chức.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/4/411473.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/14/188777.html

Đăng ngày 08-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share