Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-09-2020] Ban đầu là một đồng nghiệp đã nhìn thấy khối u nhỏ trên lưng tôi khi chúng tôi ở phòng tắm công cộng của công ty và đã đề nghị tôi nên đi gặp bác sĩ để khám. Tôi đi kiểm tra khối u và bác sĩ nói: “Không phải chuyện gì lớn, chỉ là một khối áp xe, rất dễ cắt bỏ bằng phẫu thuật.”

Sau khi chia sẻ tin tức về cuộc phẫu thuật với đồng nghiệp khác, một người trong số họ đã phản ứng mạnh mẽ: “Không! Chị đừng cắt bỏ nó. Bạn của cha em đã mất vì ca phẫu thuật dạng như thế này đấy!”

Đó là vài ngày trước Tết Nguyên đán năm 1998. Khỏi phải nói, tôi nghỉ lễ với tâm trạng nặng nề. Một người phụ nữ mà tôi từng cộng tác đã tu luyện Pháp Luân Công nhiều năm. Cô ấy nhìn thấy tôi lo lắng và hỏi đã xảy ra chuyện gì. Tôi nói với cô ấy về nỗi sợ phải phẫu thuật. Cô ấy khuyên tôi nên tìm hiểu về Pháp Luân Công.

Với một chút cảm giác tuyệt vọng nhưng sẵn lòng thử, nên tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng luyện công là tu luyện. Con tôi lúc đó vẫn còn nhỏ nên thật khó cho tôi có đủ thời gian để luyện công. Ngoài ra, tôi không thể bỏ đi những điều giảng trong Phật giáo mà tôi đã từng học trước đây. Thế nhưng Sư phụ đã bắt đầu tịnh hóa cơ thể tôi vào 5 tháng sau.

Khối u trên lưng tôi ngày càng lớn dần và sưng nhiều hơn. Nó cũng trở nên vô cùng dễ vỡ. Nửa thân trên của tôi đau nhức và tôi không thể cử động dễ dàng khi ngủ. Cảm thấy khó hiểu, tôi hỏi người bạn tu luyện Pháp Luân Công: “Chẳng phải Pháp Luân Công giúp cải thiện được sức khỏe sao?”

“Đây là điều tốt! Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể cho chị!” Cô ấy nói.

Thông qua học Pháp, tôi biết được rằng Pháp Luân Công loại bỏ bệnh tật từ gốc rễ. Hơn nữa, Pháp Luân Công là môn tu luyện cao tầng. Sinh, bệnh, và tử đều là những vấn đề trong cuộc sống của người thường, vì thế Sư phụ loại bỏ gốc bệnh của chúng ta từ lúc chúng ta bắt đầu bước vào tu luyện.

Người nhà hối thúc tôi đi bệnh viện. Sau mười ngày suy nghĩ, tôi ra quyết định dựa trên một niệm: Con người rồi ai cũng sẽ phải chết nhưng tôi tin vào Pháp Luân Công.

Niệm đầu này là một bước ngoặt quan trọng đối với tôi. Khối u ngày càng lớn hơn. Ba cái lỗ cỡ đầu kim xuất hiện trên khối u và mủ có mùi hôi chảy ra. Lúc đó là vào những tháng hè nóng nực nên tôi phải tránh xa người khác bởi mùi hôi của mình.

Tôi đặt một ít khăn giấy lên khối u để thấm nước mủ. Tình trạng này kéo dài trong hai tháng. Vào tháng Chín, khối u xẹp xuống hoàn toàn. Kể từ đó, tôi hết đau, chỉ còn vết thẹo nhỏ cỡ đầu kim.

Nhiều năm sau, tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công cho một người và kể cho anh ấy nghe tôi đã trở thành học viên như thế nào, và anh ấy kinh ngạc: “Chị có một khối áp-xe sâu ở lưng lại không uống thuốc lẫn điều trị sao? Chị chỉ tu luyện Pháp Luân Công thôi sao?” Anh ấy cũng nói anh biết những người bị tình trạng này thì sẽ không bao giờ khỏi bệnh.

Bác của anh này đã giới thiệu Pháp Luân Công cho anh cách đây nhiều năm, nhưng anh ấy không tin. Nhưng giờ anh ấy muốn tìm hiểu nhiều hơn về môn tu luyện Pháp Luân Công.

Hiện giờ, sau 22 năm, tôi đã là một người hoàn toàn khác. Tôi khỏe mạnh và trở thành một người rộng lượng hơn. Lúc nào, tôi cũng cảm nhận được sự từ bi bảo hộ của Sư phụ và tôi biết rằng tôi là người may mắn nhất trên thế giới!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/18/410750.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/13/188753.html

Đăng ngày 27-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share