Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-10-2020] Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã tiến hành bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Sáng ngày 23 tháng 7 năm 1999, tôi đã đi đến quảng trường phía trước tòa thị chính để luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp (hay còn gọi là Pháp Luân Công). Khi đang đả tọa, đột nhiên tôi nghe thấy những tiếng nói to và nhiều bước chân. Tôi không mở mắt. Tôi vẫn giữ bình tĩnh và tiếp tục thiền định.

Sau khi đả tọa xong, tôi mở mắt và thật kinh ngạc khi nhìn thấy hàng trăm học viên Đại Pháp đang ngồi phía sau. Tôi đứng dậy và nghĩ rằng tôi phải ở bên họ vì tôi cũng là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thấy mọi người đang bị kẹt ở những hàng phía sau do đó tôi đã đứng ngay giữa hàng đầu.

Khoảng 200 cảnh sát đã đến và lập thành đội hình để đối đầu với chúng tôi. Tôi đứng cách hàng cảnh sát đầu tiên chỉ xấp xỉ một mét, gần như mặt đối mặt với họ. Tôi là kiểu người thường xuyên đỏ mặt khi nói chuyện với người khác. Tôi tự hỏi mình hết lần này đến lần khác: “Liệu mình có muốn mất tất cả mọi thứ mình có vì kiên định vào Pháp Luân Đại Pháp hay không?” Cha mẹ tôi là những quan chức cấp cao trong chính phủ và tôi là quản lý cấp trung trong tổ chức của tôi. Tôi quyết định rằng tôi sẽ kiên định vào chân lý “Chân-Thiện-Nhẫn” của vũ trụ dù có bất cứ chuyện gì.

Ngay sau đó, viên chức phụ trách ra lệnh và cảnh sát ùa vào nhóm chúng tôi, bắt đầu bắt người. Một cảnh sát lao đến chỗ tôi và nắm lấy cánh tay trái của tôi bằng cả hai tay. Tôi vung cánh tay theo bản năng và thấy cảnh sát đó loạng choạng cách đó vài bước. Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta và tự nghĩ: “Sao anh ta lại di chuyển nhanh đến vậy?”

Một cảnh sát khác ngay lập tức vặn cánh tay phải của tôi và tôi tự động vung cánh tay. Anh ta vấp ngã và loạng choạng giống như người lúc trước. Sau đó hai tay cánh của tôi bị hai cảnh sát vặn ngược, mỗi người một bên. Một lần nữa theo bản năng, tôi vung cánh tay và cả hai người đều vấp ngã. Tôi không nhận ra rằng tôi đã có công năng nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trong khi tôi vẫn đang bối rối về những việc đang diễn ra, viên cảnh sát bước đến, túm lấy tôi một cách thô bạo và đi về phía một trong những chiếc xe cảnh sát.

Hai cảnh sát vật lộn đưa tôi về phía cửa xe. Tới cửa, tôi ghìm chân tại chỗ và không lên xe. Những cảnh sát đứng ở hai bên phải và trái cố gắng đẩy tôi vào xe nhưng tôi không nhúc nhích. Hai nhân viên trên xe nắm lấy một cổ tay của tôi và kéo tôi lên nhưng tôi vẫn không di chuyển. Cuối cùng nhiều cảnh sát đến và tôi cảm nhận nhiều bàn tay ở phía sau đang gồng hết sức đẩy tôi về phía xe nhưng họ không dịch chuyển được tôi một chút nào. Trong lúc đứng yên, tôi nhìn lại phía sau và thấy nhiều cảnh sát hơn đang chạy về phía tôi.

Bởi vì xe đã đầy nên cảnh sát ra lệnh cho tài xế lái xe đi. Những cảnh sát khác gọi điện để xin chỉ đạo. Tôi nghe thấy người ở đầu dây bên kia nói: “Trại tạm giam không còn chỗ trống và trường học cũng vậy….” Chiếc xe tiếp tục di chuyển ngày càng xa trung tâm thành phố. Chúng tôi tới một nơi không có bất kỳ tòa nhà nào, chỉ có cánh đồng. Cảnh sát bảo chúng tôi xuống xe và đợi ở đây, sau đó lái chiếc xe trống đi.

Tôi nhận ra rằng cảnh sát đã bỏ chúng tôi lại vì không có chỗ để giam giữ chúng tôi. Chúng tôi đã đi bộ một quãng đường dài cho tới khi tìm được trạm xe buýt và bắt xe trở về nhà.

Ngày hôm đó tôi đi làm đúng giờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng toàn thân bị đau rát. Ở văn phòng tôi vén tay áo lên và nhìn cánh tay mình. Nó bị bầm tím cùng với nhiều nốt móng tay có thể nhìn rõ trên một số mảng da.

Mất đến ba tuần những vết bầm tím mới biến mất. Một ngày, sau khi tắm xong, khi tôi đi ngang qua chiếc gương, tôi nhìn thấy một mảng đen xám trên lưng. Tôi vặn người để nhìn kỹ hơn và phát hiện có hai vết bầm đen nằm đối xứng ở hai bên bả vai trái và phải. Tôi nhận ra rằng cảnh sát đã đối xử với chúng tôi rất tàn bạo.

Ngày hôm đó, ở hàng phía sau, có một người phụ nữ cao, gầy và tao nhã tầm tuổi 60. Sau sự việc, bà nói với tôi: “Tôi cảm thấy rằng tôi không thể làm gì do đó tôi tiếp tục đả tọa.” Bà ngồi đả tọa bất động. Một vài cảnh sát cố gắng kéo bà đưa lên xe nhưng họ không thể dịch chuyển được bà. Cuối cùng họ bỏ cuộc và rời đi. Khi bà không còn nghe thấy tiếng ồn ào và mọi thứ đều tĩnh lặng, bà mở mắt và nhận ra quảng trường trống vắng. Bà đứng lên và đi về nhà.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi là một phụ nữ yếu ớt không thể mang vác vật gì nặng và tôi sẽ bị ngất xỉu nếu đứng dưới trời nắng quá lâu. Nhưng trong lần khảo nghiệm đức tin ấy, tôi và nhiều học viên đã chứng kiến huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp.

Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/14/410881.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/1/188525.html

Đăng ngày 01-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share