Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-10-2020]

Vết thương do tai nạn xe hơi

Tôi là một phụ nữ 63 tuổi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2009. Vào năm 2018, khi tôi đang đứng cạnh chiếc xe máy điện bên lề đường thì bất ngờ tôi bị một chiếc xe ô tô đâm vào người từ phía sau.

Sau khi tỉnh lại từ vụ tại nạn xe hơi, tôi nhận ra mình đang nằm trên giường của một bệnh viện và có nhiều người đứng xung quanh. Lúc đó, tôi không biết điều gì đã xảy ra và tôi không nhớ được điều gì của vụ tai nạn đó. Khi được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang khu y tế thì có một người phụ nữ đã đi đến và hỏi tôi: “Dì à, dì đã khỏe hơn chưa?”. Tôi trả lời: “Cô ổn, tại sao cháu lại ở trong bệnh viện thế này? Có chuyện gì đã xảy ra với cháu vậy?”. Cô ấy đáp: “Cháu là người đã không may đâm vào dì trong lúc đang lùi xe trên đường”.

Khi nghe cô ấy và con trai tôi nói chuyện xong, dù tôi có cố gắng thế nào tôi vẫn không cách nào nhớ lại được những gì đã xảy ra.

Tôi hỏi: “Tại sao cháu không rời đi sau khi đâm vào cô?”

Cô ấy nói: “Có điều gì đó khiến cháu không thể làm vậy, vì vậy cháu đã ở lại”. Cô ấy đã tìm kiếm chiếc điện thoại tôi mang theo trên người để liên lạc với gia đình tôi và đưa tôi đến bệnh viện cấp cứu. Con trai tôi nói với tôi rằng tôi đã nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt 4 ngày liền.

Sau khi hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra, tôi nghĩ rằng bản thân mình sẽ ổn. Vì vậy, tôi đã nói với con trai: “Mẹ ổn rồi! Chúng ta trở về nhà thôi”. Nhưng chồng tôi và con trai không đồng ý với quyết định này, con trai tôi nói rằng tôi đã bị gãy ba chiếc xương sườn và xương cổ. Tôi cũng bị phù não và tụ máu trong não. Tuy nhiên, tôi có một niệm đầu rằng: “Mình đã được Sư phụ Lý Hồng Chí bảo hộ, mình biết mình chắc chắn sẽ ổn”. Nhưng vì gia đình không cho phép tôi xuất viện nên tôi đã nghe các bài giảng của Sư phụ mỗi ngày trong thời gian ở bệnh viện.

Một vài ngày sau, tôi nhận thấy cơ thể mình hồi phục khá tốt nên tôi đã cố gắng tự mình đứng dậy. Với sự giúp đỡ của con gái, tôi đã đứng được lên nhưng vẫn cảm thấy hơi chóng mặt. Dần dần, nhờ nghe những bài giảng của Sư phụ mỗi ngày nên tôi đã có thể đứng dậy và đi ra đến hành lang. Tôi nói với con trai: “Con thấy đấy, mẹ đã có thể đi lại được rồi. Mẹ có thể dần dần tự hồi phục sau khi về nhà nghỉ ngơi”. Tuy nhiên, bác sĩ nói: “Não của bà vẫn bị phù và tụ máu, hai ba vết thương khác vẫn chưa hồi phục. Tay trái của bà vẫn chưa cử động được. Bà không nên đi lại nhiều, bà vẫn cần ở lại bệnh viện ít nhất một tháng nữa“.

Tôi nghĩ nếu như được trở về nhà, tôi sẽ có thể học Pháp và luyện công, như thế sức khỏe của tôi sẽ phục hồi thậm chí còn nhanh hơn khi ở lại bệnh viện. Cùng với chính niệm như vậy, tôi đã thuyết phục được gia đình đồng ý đưa tôi về nhà. Bác sĩ dặn tôi khi về nhà phải hạn chế vận động do não tôi vẫn bị phù nặng. Ngay khi về đến nhà, tôi bắt đầu học Pháp và luyện công. Tôi không xem bản thân mình là một người bệnh mà vẫn làm những việc mà tôi nên làm mỗi ngày. Không lâu sau đó, cơ thể tôi đã được hồi phục hoàn toàn.

Từ tận đáy lòng mình, tôi vô cùng biết ơn Sư phụ và nói với con trai mình rằng: “Liệu có người nào bị xe đâm bất tỉnh và phải nhập viện trong tình trạng phải chăm sóc đặc biệt bốn ngày liền, mà có thể còn sống được không? Bệnh viện gây rất nhiều hạn chế cho mẹ và không cho phép mẹ di chuyển, nhưng khi về nhà mẹ đã có thể đọc sách, luyện công và không cần dùng đến bất kỳ loại thuốc nào mà sức khỏe của mẹ vẫn có thể hồi phục nhanh chóng. Chính là Pháp Luân Đại Pháp đã cứu sống mẹ! Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có thể mẹ của con đã không còn sống trên cõi đời này rồi”.

Con trai tôi đã được tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp nên khi nghe những điều tôi nói, cháu đã vui vẻ đón nhận chiếc huy hiệu Pháp Luân Đại Pháp mà tôi tặng cháu và gìn giữ như một kỷ vật.

Hàng xóm của tôi bị nhiễm trùng huyết đã hồi phục sức khỏe

Vào tháng 8 năm 2018, hàng xóm của tôi là bà Lý được chẩn đoán bị nhiễm trùng máu. Bà đã được điều trị ở bệnh viện địa phương nhưng vẫn không có hiệu quả, sau đó bà đã đi đến Bắc Kinh để điều trị trong một tháng. Chi phí y tế lên đến khoảng 2.000 USD mỗi ngày và cứ vài ngày bà lại phải đi truyền máu một lần. Tuy nhiên, tình trạng của bà vẫn không được cải thiện. Khi đến giai đoạn cuối, toàn bộ cơ thể của bà đã bị phù nề. Bệnh viện khuyên bà hãy quay về bệnh viện địa phương để nhận sự chăm sóc cơ bản vì tình trạng của bà đã hết cách chữa trị và bà nên trở về nhà để chuẩn bị cho hậu sự của mình.

Sau khi nghe được tin này, tôi đã đến bệnh viện thăm bà Lý. Tôi lấy làm thương xót cho bà khi nhìn thấy khuôn mặt của bà sưng lên khiến bà gặp khó khăn khi mở mắt. Sự cảm thông ấy tràn ngập trong tâm tôi, tôi nhìn bà với hai hàng nước mắt và nói: “Bà đừng lo lắng, cháu mang đến cho bà tin tốt đây. Sức khỏe của bà có thể hồi phục mà không cần tiêu tốn một đồng nào. Hồi trước, cháu đã từng nói cho bà nghe về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, bà có còn nhớ không? Bà hãy nhẩm niệm chín chữ chân ngôn mà cháu đưa”.

Tôi cho bà Lý xem chín chữ chân ngôn trên huy hiệu Pháp Luân Đại Pháp và khuyên bà hãy thành tâm niệm mỗi ngày. Con trai bà cũng khích lệ mẹ mình niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”. Tôi nhắc bà: “Bà hãy thật thành tâm nhẩm niệm mà không suy nghĩ gì cả”. Tôi cũng nói với con trai bà: “Cháu có thể giúp mẹ mình niệm và cháu cũng sẽ có được thụ ích như thế. Đại Pháp là thần kỳ nhất nhưng tất cả còn phụ thuộc vào sự thành tâm của cháu”.

Hơn một tháng sau, tôi gặp chồng bà Lý và khích lệ ông ấy hãy thành tâm niệm chân ngôn của Đại Pháp. Tôi nói: “Chúng ta có thể gặp nhau là đều do duyên phận nên hôm nay ông mới được nghe chân tướng về Đại Pháp”. Chồng bà có vẻ buồn rầu và nói với tôi trong bất lực: “Chúng tôi đã chuẩn bị cho tang lễ của bà ấy rồi”. Tôi khích lệ ông hãy thành tâm niệm chân ngôn vì Đại Pháp có thể cứu được vợ của ông. Sau khi nghe xong, ông ấy vẫn thở dài buồn bã.

Khoảng một tháng sau, tôi chợt nghĩ đến việc phải qua thăm bà Lý xem sức khỏe của bà thế nào. Khi tôi đi đến cổng nhà bà thì gặp cậu con trai, tôi đã hỏi cháu về sức khỏe của mẹ cháu. Cháu hạnh phúc trả lời: “Mẹ cháu bây giờ đang cắt cỏ ngoài vườn”. Tâm tôi như bừng sáng khi nghe thấy điều đó.

Khi vào đến sân, tôi nhìn thấy bà Lý đang hái rau ngoài vườn. Bà ấy đã xuất viện và về nhà được 10 ngày nay, nhìn bà rất vui vẻ và khỏe mạnh. Thấy vậy, tôi đã nói với bà: “Bà thấy Đại Pháp có thần kỳ không? Đại Pháp đã cứu cả gia đình của bà”. Bà ấy cũng vui mừng và thốt lên: “Đúng vậy! Đại Pháp thật là thần kỳ!”.

Tôi cũng nhắc bà Lý: “Đại Pháp chỉ cứu những người thành tâm. Khi nghe tôi nói bà đã không hề có một chút nghi ngờ nào. Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi có thể cứu người nhưng điều đầu tiên và quan trọng nhất là bà phải thành tâm. Tôi lại hỏi bà vẫn thường xuyên niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” chứ? Bà vui vẻ đáp: “Tất nhiên rồi!”.

Trong dịp Tết Nguyên Đán, tôi đã tặng bà Lý một bức tranh chân tướng Đại Pháp. Chồng bà đã có chút lo sợ và không muốn treo bức tranh ở vị trí nổi bật trong nhà. Tuy nhiên, bà Lý rất tự tin nói: “Tại sao chúng ta lại không treo bức tranh ở một nơi mà mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy? Hãy treo tranh ở vị trí lối vào của ngôi nhà. Tôi không sợ và tôi sẽ treo tranh ở đấy!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/22/394276.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/14/188768.html

Đăng ngày 05-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share