Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-10-2020] Khi tôi thức dậy vào ngày 24 tháng 9 năm 2020, con trai tôi nói với tôi rằng tôi đã “chết” được 16 giờ. Cháu nói rằng cái đêm mà tôi “chết”, mọi người trong gia đình đều biết. Hầu hết họ đề nghị đưa tôi vào nhà xác, nhưng con trai tôi không đồng ý. Mặc dù tôi không thở và mạch không đập, nhưng cơ thể tôi không cứng và không có sự thay đổi trên khuôn mặt hoặc nhiệt độ cơ thể. Cháu tin tưởng mạnh mẽ rằng điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Thực ra, khi nằm trên giường, tôi nhận thức được mọi thứ đã xảy ra. Tôi không thể giao tiếp với bất cứ ai.
Mọi chuyện bắt đầu từ ba tháng trước. Kinh nguyệt của tôi luôn đúng chu kỳ. Tuy nhiên, bằng cách nào đó từ ngày 23 tháng 6 khi kỳ kinh của tôi bắt đầu, nó không bao giờ kết thúc. Tôi chảy máu rất nhiều, nhưng tôi không coi việc này nghiêm túc.
Hai tháng sau, tình trạng ra máu của tôi trở nên tồi tệ hơn. Mỗi lần đi vệ sinh, tôi phải dành thời gian để cọ rửa bồn cầu vì có quá nhiều máu ở đó. Ngoại trừ điều đó, mọi thứ khác vẫn bình thường. Một ngày nọ, khi tôi đi vệ sinh, đột nhiên tôi bị đau bụng không chịu nổi và bắt đầu lăn ra sàn. Con trai tôi đưa tôi đến bệnh viện ngay lập tức.
Sau một loạt các cuộc kiểm tra, bác sĩ chuyên khoa chẩn đoán tôi bị “khối u ác tính cổ tử cung”. Khối u to gấp đôi tử cung của tôi. Ngay cả khi thực hiện phẫu thuật ngay lập tức thì rủi ro cũng là rất cao.
Tôi cảm thấy choáng váng. Sau đó, trong tâm trí tôi, tôi nhớ lại những gì Sư phụ đã giảng trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân:
“Trong khi tu luyện tại tầng thấp nhất, có một quá trình, chính là thân thể chư vị được hoàn toàn tịnh hoá cho đến triệt để; tất cả những gì không tốt tồn tại trong tư tưởng, quanh thân thể tồn tại trường nghiệp lực và những nhân tố làm thân thể không được khoẻ mạnh; toàn bộ những thứ ấy phải được thanh lý ra hết”. (Trích bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Vì vậy, tôi nói với con trai mình, “Mẹ không cần điều trị y tế, chúng ta hãy về nhà!” Cháu đã khóc: “Mẹ ơi, con sợ”. Tôi an ủi cháu, “Hãy lắng nghe Sư phụ. Nếu mẹ được chữa lành mà không cần bất kỳ phương pháp điều trị nào, điều đó có nghĩa là mẹ tin vào Sư phụ và Đại Pháp, và Sư phụ sẽ giải quyết điều đó cho mẹ ”. Con trai tôi không có lựa chọn nào khác ngoài đồng ý nghe lời tôi.
Tôi nói với bác sĩ rằng tôi quyết tâm xuất viện. Anh ấy không đồng ý với quyết định của tôi và hoàn toàn không hiểu tôi. Anh ấy yêu cầu tôi ký một thỏa thuận nói rằng bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm cho bất kỳ vấn đề nào có thể xảy ra.
Sau khi tôi trở về nhà, máu chảy nhiều hơn. Nhưng thật kỳ lạ, tôi đã tràn đầy năng lượng và làn da của tôi ngày càng đẹp hơn. Có người còn nói tôi trông như ở độ tuổi 20.
Nhưng con trai tôi ngày càng lo lắng và thường xuyên khóc vì nghĩ rằng đó có thể là sự phục hồi ý thức trong chốc lát ngay trước khi chết. Tôi không nghĩ vậy và chỉ đơn giản là sống như bình thường.
Thỉnh thoảng, những suy nghĩ tiêu cực lóe lên trong đầu tôi. Bất cứ khi nào nó xuất hiện, tôi đều tự nhủ: “Tôi chỉ là một hạt cát nhỏ trong vũ trụ, tôi không có tư cách để đặt câu hỏi về chân lý của vũ trụ”.
Trong thực tế, tôi đã phải đối mặt với nhiều khảo nghiệm và gián đoạn. Ví dụ, con trai tôi tiếp tục tìm kiếm tất cả các loại công thức nấu ăn bổ máu hoặc thực phẩm y tế và thuyết phục tôi dùng chúng. Nếu tôi từ chối, con tôi sẽ quỳ xuống trước giường để cầu xin tôi làm theo lời khuyên của cháu. Lúc đầu, tôi lén đổ thuốc ra ngoài nhưng ngay sau đó tôi nhận ra rằng nó không đúng, tôi đã không tuân thủ nguyên lý “Chân”. Vì vậy, tôi đã cố gắng thuyết phục con trai mình: “Con muốn mẹ sống hay chết? Con có biết rằng mỗi loại thuốc đều có tác dụng phụ của riêng nó? Đừng lo lắng, và mẹ vẫn ổn”. Cháu đã ngừng đưa bất kỳ loại thực phẩm y tế nào sau đó.
Bất chấp mọi thứ, tôi vẫn liên tục bị chảy máu cho đến ngày 23 tháng 9. Vào lúc nửa đêm, tôi nghe rõ một giọng nói: “Chúng ta phải làm cho bà ấy (ám chỉ tôi) đi một lúc; nếu không bà ấy sẽ không thể chịu đựng được nỗi đau lớn như vậy”.
Tôi mở mắt ra và thấy một người đàn ông lớn tuổi tốt bụng, đang mỉm cười và vẫy tay với tôi. Theo phép lịch sự, tôi lập tức đứng dậy. Tôi nhìn lại và ra hiệu cho ông ta ngồi xuống giường và ngạc nhiên khi thấy mình vẫn đang nằm trên giường.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy Sư phụ và theo sau là ba người khổng lồ cao 2-3 mét và ba người đàn ông nhỏ bé cao khoảng một cm. Sư phụ bảo họ bắt đầu làm việc và hoàn thành càng nhanh càng tốt. Sau đó, Sư phụ quay sang tôi và nói: “Con cứ đứng đó; đừng di chuyển, nếu không sau này sẽ không được tìm thấy”. Tôi quỳ xuống và nói đồng ý.
Tôi đứng đó nhìn những người khổng lồ và những người đàn ông nhỏ bé đang bận rộn trên cơ thể tôi như thể họ đang thực hiện một cuộc phẫu thuật. Vẻ mặt của Sư phụ rất nghiêm túc. Sau khoảng 17 hoặc 18 phút, Sư phụ gật đầu, ra hiệu cho tôi quay trở lại. Khi tôi tỉnh dậy, mười sáu giờ đã trôi qua.
Đây là một quan sinh tử và tôi đã trải nghiệm được tầm quan trọng của việc chúng ta cần tín Sư tín Pháp như thế nào.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/22/414089.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/9/188170.html
Đăng ngày 21-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.