Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-08-2020] Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sức khỏe tôi rất kém. Tôi không có thể lực khỏe mạnh, thường xuyên bị hoa mắt, nhức đầu. Vì thế, tôi đã phải bỏ dở việc học trước khi hoàn thành bậc trung học. Nhiều lần tôi đột nhiên cảm thấy rất chóng mặt. Và có cảm giác như mình sẽ ngất đi bất kỳ lúc nào. Tôi luôn là người chậm hiểu, uể oải, và ngáp không ngừng. Khi đến tháng, tôi chịu đựng nó một cách khủng khiếp, như thể là bị bệnh nghiêm trọng. Ngoài ra, tôi luôn cảm thấy lạnh cóng. Cho dù mùa hè có nóng như thế nào đi nữa, tôi chẳng bao giờ đổ mồ hôi. Vào mùa đông, cho dù mặc bao nhiêu lớp quần áo, tôi vẫn thấy rất lạnh. Tay chân và tai tôi đều bị cước do lạnh giá. Tôi đã ước gì mình có thể ngủ đông để không phải chịu khổ như vậy.

Tôi ăn gì cũng không thấy ngon, lưỡi thì bị nứt nẻ, trong miệng có nhiều vết phồng rộp, còn răng tôi đã rụng gần hết. Tôi không thể nhớ được mình đã dùng bao nhiêu loại thuốc Trung y và Tây y để giải quyết các vấn đề sức khỏe của mình. Hậu quả là, người tôi luôn cảm thấy có mùi thuốc. Vì sức khỏe kém, tôi cảm thấy mình kém cỏi so với mọi người và rất chán nản. Tôi đã sống không chút hy vọng.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa xuân năm 1998, toàn bộ triệu chứng bệnh tật của tôi đã biến mất. Tôi đã có một cuộc đời mới. Khi đi bộ, tôi cũng muốn nhảy chân sáo. Niềm hạnh phúc vô bệnh không thật thể diễn tả được.

Một ngày nọ tôi gặp một bạn cùng lớp. Khi anh ấy thấy tôi chủ động chào anh ấy, anh ấy kinh ngạc không nghĩ rằng tôi lại chủ động như vậy. Anh ấy biết là tôi rất trì trệ, và thường không chủ động chào hỏi người khác. Tôi nói với anh ấy rằng bệnh tật của tôi đã được thanh lý thông qua việc thực hành Đại Pháp. Anh ấy nói anh có thể cảm nhận được huyền năng của Đại Pháp từ sự thay đổi đáng kinh ngạc của tôi.

Từ một kẻ sầu não và thường ghen tỵ với mọi người, tôi đã trở thành người cảm thấy mình là người may mắn nhất trên thế gian này. Tôi thấy đặc biệt dễ chịu. Trước kia, tôi luôn ghen tỵ với những ai có một công việc tốt và có tài chính dư dả. Sau khi bắt đầu tu luyện, bất kể có bao nhiêu tiền hay công việc tuyệt vời đến mấy, tôi cũng không bao giờ từ bỏ Đại Pháp vì bất kỳ thứ gì.

Trong 20 năm qua, Sư phụ từ bi đã điều chỉnh và tịnh hóa thân thể tôi rất nhiều lần. Kết quả là, không chỉ cả thân và tâm tôi đã khỏe mạnh, mà tâm tính tôi cũng được cải thiện. Tôi vô cùng biết ơn sự từ bi của Sư phụ, vì sự khó nhọc cứu độ chúng sinh của Ngài; Tôi thường không cầm nổi nước mắt. Tôi xin chia sẻ hai trải nghiệm gần nhất để mọi người thấy được Sư phụ lúc nào cũng luôn chăm sóc các đệ tử của Ngài.

Một gậy cảnh tỉnh qua hai khổ nạn

Vào ngày 28 tháng 1 năm nay, tôi bước ra khỏi xe và không biết làm thế nào mà ngã vào một tảng đá. Trong giây lát trước khi ngã, tôi đã cảm thấy mọi thứ trước mắt tối đen lại. Tôi vẫn ý thức lờ mờ và nhanh chóng xác định rằng mình sẽ ổn vì tôi là một người tu luyện. Sau đó tôi đã bò dậy được.

Mọi người quanh đó nói rằng tôi đã ngã rất mạnh. Sau khi về đến nhà tôi thấy rõ một cục sưng cỡ như một quả trứng, với một vết máu trên thái dương bên phải. Tôi không sợ nhưng nghĩ rằng không có gì là ngẫu nhiên trên con đường tu luyện của chúng ta. Tôi ngồi xuống để phát chính niệm. Rồi tôi cảm thấy buồn nôn, cùng với một cơn đau đầu ghê gớm. Tôi đã phun ra đầy chất bẩn màu đỏ tươi.

Chồng tôi rất sợ và đề nghị rằng tôi cần đến bệnh viện ngay để kiểm tra. Anh ấy lo rằng tôi có thể bị chấn thương. Tôi quả quyết với anh ấy rằng tôi vẫn ổn.

Ngày hôm sau, bên phải mặt tôi sưng vù. Tôi khó có thể há được miệng, răng cũng rất đau nên tôi không thể ăn được. Tôi còn bị đau đầu, buồn nôn, dạ dày co thắt đau đớn. Trong cơn đau khủng khiếp, tôi vẫn bình tĩnh, bởi tôi đã tu luyện Đại Pháp trên 20 năm và đã trải qua một số thổng khổ nghiệp bệnh. Tôi đi làm và làm việc nhà như bình thường.

Vài ngày sau, tôi lại nôn ra chất nhầy màu đỏ. Sau đó, tôi đã cảm thấy rất thoải mái. Sự ngon miệng của tôi đã trở lại và thân thể tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã giúp thanh lý rất nhiều vật chất bất hảo cho tôi. Nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ mà tôi đã có thể vượt qua được khổ nạn này.

Vào tối ngày 14 tháng 3, tôi lại ngã lần nữa, lần này là ở bậc cầu thang. Lần này, tôi không để tâm đến cơn đau và cố gắng ngồi dậy. Tôi đạp xe về nhà, và lúc đầu tôi không thể đứng được do cơn đau ở bàn chân. Sau khi chịu đựng rất nhiều đau đớn để luyện 2 lần các bài công pháp, tôi đã có thể đứng được. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy đau dữ dội. Cả cẳng chân phải tôi bị chuột rút. Cả hai mắt cá chân đều sưng phồng và xuất huyết.

Thấy tôi như vậy, chồng tôi nói: “Hãy đến bệnh viện ngay để chụp X-quang đi; xương của em bị lệch rồi.” Anh ấy đã cố nói để tôi đi. Tôi biết rằng kết quả chụp X-quang có thế nào cũng không quan trọng. Tôi nhớ lại một câu chuyện về một học viên mà chân bị gãy do một tên lính gác tà ác tra tấn, nhưng xương anh ấy đã lành lại nhờ hồng ân của Sư phụ khi mà không được chữa trị y tế. Tôi biết rằng mình sẽ ổn.

Thế rồi, cơn đau ở các mắt cá chân tôi không dứt. Cơn đau đã lan đến gót chân rồi cả cẳng chân. Tôi còn bị choáng, ù tai, ợ nóng, đau ở dạ dày, và cảm thấy một cái gì đó giật xuống ở bụng dưới. Phần lưng dưới cũng đau. Trong chất thải của tôi có những thứ màu đen và lầy nhầy còn nước tiểu thì ít và vàng khè. Dạ dày thì đầy nước và sắc mặt rất khó coi, và tôi trở nên hốc hác.

Lúc đó, tôi không thừa nhận bất kỳ triệu chứng nào, tôi vẫn làm những việc cần làm. Ở chỗ làm, các đồng nghiệp thấy tình trạng của tôi, họ đã khuyên tôi đi mát xa. Nghĩ rằng mình không thể ngồi song bàn, tôi đã quyết định thử mát xa. Nhưng khi biết rằng mình được yêu cầu phải nằm trên giường một tuần sau khi mát xa, tôi nghĩ: “Việc này chẳng phải sẽ biến mình thành một người thường sao? Rồi mình sẽ rơi vào bẫy của cựu thế lực.” Tôi đã nói với các đồng nghiệp rằng chỉ vài ngày tôi sẽ bình phục và bảo họ đừng để tâm. Họ không nói gì nữa.

Tôi nhận ra rằng bị ngã hai lần như vậy, hẳn tâm tính tôi đã có vấn đề ở chỗ nào đó. Cựu thế lực đã có thể lợi dụng chỗ sơ hở của tôi. Tôi hiểu mình phải nghiêm túc hướng nội. Khi làm vậy, tôi thấy rất bối rối, vì nhìn thấy một chấp trước mạnh mẽ. Những ngày đó cả chồng và con trai tôi đều ở nhà, trong khi đó tôi làm việc hàng ngày, kể cả cuối tuần. Nhưng khi về đến nhà và thấy rằng, vì không ai trong số họ làm việc nhà, nên nhà cửa rất bẩn thỉu lộn xộn. Trong khi vừa làm bếp, tôi vừa phải dọn dẹp nhà cửa. Tôi thấy khó chịu cái sự lười biếng của họ, còn họ thì chẳng tiếp thu bất kỳ phàn nàn nào về việc này. Mặc dù không đánh nhau với họ, nhưng tôi đã rất oán giận họ, bởi vì tôi đã đánh giá họ bằng tiêu chuẩn của người tu luyện. Cả hai lần khổ nạn này là một gậy cảnh tỉnh.

Có hôm, tôi phải nghiến răng ngồi song bàn để phát chính niệm. Tôi liên tục nôn và khạc ra một chất bầy nhầy màu đỏ. Trạng thái đó tiếp tục vài ngày. Tôi không sợ, mà vẫn giữ bình tĩnh. Trước đó, tôi thường cảm thấy một cái gì đó trong dạ dày hay trong thận tôi; nhưng tôi không thể xác định được nó là cái gì. Nó thường có âm thanh giống như nước chảy bên trong tôi. Sư phụ đã dạy:

“Trong xã hội người thường, chỉ vì danh lợi, tranh đoạt giữa người với người, chư vị ăn không ngon ngủ không yên, thân thể chư vị đã không còn ra hình nữa: ở không gian khác mà nhìn thân thể chư vị, thì xương cốt kia, khúc nào cũng đều [màu] đen. Với thân thể như thế, một khi giúp chư vị tịnh hoá mà không có chút phản ứng nào thì cũng không thể được; do vậy chư vị phải có phản ứng.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Bất kể cựu thế lực đã cố gắng lợi dụng tôi như thế nào, tôi chỉ trở nên mạnh hơn với suy nghĩ: Mình là một người tu luyện; có Sư phụ và Pháp ở đây, không có khảo nghiệm nào mà mình không thể vượt qua. Cựu thế lực đã nỗ lực để bức hại các học viên theo cách này, cốt để cản trở chúng ta trong việc cứu các chúng sinh, chúng sẽ không thể thành công đối với tôi.

Sau khi trở nên minh bạch hơn về Pháp, sức khỏe của tôi đã cải thiện hàng ngày. Mọi thứ trở lại bình thường.

Một lần nữa con muốn tạ ơn Sư phụ. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi, giúp đỡ tôi vượt qua được những khảo nghiệm sinh tử đó, và đẩy tôi lên phía trước. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn được làm đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Cách duy nhất để tôi biểu đạt lòng biết ơn của mình đối với hồng ân cứu độ của Sư phụ chính là tu luyện tinh tấn và làm những việc mà tôi cần phải làm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/29/410534.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/30/188502.html

Đăng ngày 20-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share