Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-06-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998, lúc đó tôi mới 13 tuổi. Tôi đã từng học các bài giảng Pháp và luyện công mỗi ngày và tôi hiểu được tầm quan trọng của việc giữ gìn các giá trị truyền thống và tuân theo Nguyên lý vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đứng thứ nhất ở trong lớp, khoẻ mạnh và có quan hệ tốt đẹp với các bạn cùng lớp.

Vào năm 1999, Giang Trạch Dân và bè lũ tà ác của ông ta đã bắt đầu cuộc đàn áp các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi mất đi quyền tự do tu luyện, và cuối cùng tôi đã không còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa. Trong 20 năm tiếp theo, tôi đã tốt nghiệp, đi làm, kết hôn, và có ba đứa con trước khi mở một cửa hàng bán lẻ. Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi đã phớt lờ cha mẹ tôi khi họ cố gắng dẫn dắt tôi quay trở lại con đường tu luyện. “Con biết rằng Đại Pháp và Sư phụ là tốt. Con thấy rằng chỉ cần con vẫn còn là một người tốt thì vậy là đủ rồi!”

Vào một buổi chiều tháng 12 năm 2017, tôi đột nhiên bất tỉnh khi ở nhà và phải vài giờ sau tôi mới tỉnh lại. Tôi thấy mình đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt tại Bệnh viện Nhân Dân tuyến một, nơi cách nhà tôi 60 dặm. Mặc dù bạn bè và người quen của tôi đã từng phải đối mặt với tình trạng này, nhưng tôi không nghĩ rằng mình sẽ rơi vào hoàn cảnh tương tự!

Trước khi việc này xảy ra, tôi luôn nghĩ rằng bản thân mình là một người tốt và không làm điều gì sai. Đột nhiên tôi nhớ lại đoạn giảng Pháp của Sư phụ trong Bài giảng thứ nhất của cuốn Chuyển Pháp Luân:

“Bởi vì trong vũ trụ này có một [Pháp] lý: những sự việc nơi người thường, chiểu theo Phật gia [tuyên] giảng, đều có quan hệ nhân duyên; sinh lão bệnh tử, [chúng] tồn tại đúng như vậy ở [cõi] người thường. Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn.”

Dù cho tôi có nghĩ rằng mình là một người tốt, nhưng tôi lại quên rằng nghiệp lực đã được tích tụ từ những đời trước của tôi. Ai biết được tôi có thể đã làm những chuyện xấu xa gì trong những đời trước?

Khi ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, tôi đã chứng kiến những người ở các độ tuổi khác nhau qua đời. Việc này đã khiến tôi quyết định quay lại tu luyện Đại Pháp.

Ba ngày sau đó, y tá trưởng đã hỏi tôi rằng liệu tôi có đồng ý cạo đầu để tiến hành xét nghiệm không? Nếu tôi sẵn sàng và việc xét nghiệm không cho thấy điều gì bất thường thì tôi sẽ có thể trở về nhà. Mặc dù lúc đầu tôi có phần do dự, nhưng cuối cùng tôi đã đồng ý vì tôi nghĩ rằng đây là cơ hội để tôi có thể trở về nhà cùng với gia đình và các con của mình.

Bác sỹ phát hiện ra rằng mạch máu ngoại vi của tôi quá hẹp để có thể tiến hành xét nghiệm nên họ đã đưa tôi đến phòng phẫu thuật vào lúc 10 giờ 30 sáng để truyền tĩnh mạch trung tâm. Tôi thức dậy sau cơn gây mê và thấy mình đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt lúc 3 giờ 30 chiều hôm đó. Tôi nhớ mang máng rằng mình đã trải qua một cuộc phẫu thuật nhưng tôi không nhớ nó một cách rõ ràng. Một chiếc ống đã được đặt vào đầu tôi để hút máu và chất lỏng từ xung quanh não của tôi.

Đêm hôm đó, một y tá đã báo cáo với bác sỹ trong ca trực rằng 200 ml chất lỏng đã được hút ra từ cái ống trong não của tôi. Bác sỹ nói rằng lượng chất lỏng như vậy là quá nhiều và bảo người y tá đóng van lại. Tôi đã sợ hãi và lo lắng khi nghe họ trao đổi về tình trạng của mình.

Bị cô lập với gia đình khiến tôi càng thêm cô đơn và cảm thấy bất lực. Vào lúc đó, tôi nhớ lại điều Sư phụ đã giảng:

“Như mọi người đã biết thật sự [làm người ta] mắc bệnh thì [do] bảy phần tinh thần ba phần bệnh. Thông thường ban đầu tinh thần của người ta suy sụp, ban đầu không chịu được, gánh nặng lớn quá, rồi làm cho bệnh tình trở nên [nguy] kịch; thường [xảy ra] như vậy.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Điều này đã khích lệ tôi, nhưng tôi vẫn sợ phải chìm vào giấc ngủ vì tôi sợ rằng mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa. Vào buổi sáng hôm sau, ngay khi tôi nhìn thấy mẹ và chồng mình, tôi đã trách họ: “Tại sao mọi người lại đồng ý để con phẫu thuật? Con đã sẵn sàng để trở về nhà và tu luyện để hoàn toàn hồi phục!” Mẹ đã an ủi tôi: “Đừng lo. Con vẫn có thể tiếp tục tu luyện, dù cho con đã phẫu thuật! Sư Phụ vẫn sẽ chăm sóc cho con!”

Khi tôi nói với họ rằng tôi đã rất sợ hãi và cô đơn, mẹ trấn an tôi: “Nỗi sợ đó không phải xuất phát từ chính bản thân con. Con có Sư Phụ và Đại Pháp bảo hộ. Con không có gì phải sợ cả!”

Tôi hỏi xin mẹ một tấm bùa hộ mệnh của Đại Pháp, nhưng mẹ đã từ chối đưa cho tôi. “Ở đây quá hỗn loạn. Việc mang bùa hộ mệnh của Đại Pháp đến một nơi như thế này là một sự bất kính. Hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’ và con sẽ ổn thôi.”

Sau khi cuộc gặp gỡ kết thúc, tôi được đẩy trở về phòng chăm sóc đặc biệt và cuối cùng tôi đã có thể ngủ sau khi thức gần 30 tiếng đồng hồ. Sáng hôm sau tôi thức dậy và cảm thấy nhẹ nhõm như được sống lại. Năm ngày sau cuộc phẫu thuật, tôi đã được chuyển đến phòng bệnh chung và các bác sỹ khuyến khích tôi tập đi lại. Tôi cần dùng nhà vệ sinh, vì vậy mẹ đã dìu tôi đi. Nhưng khi tôi đang cố gắng quay trở lại giường thì chân của tôi đột nhiên không thể di chuyển và tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu óc.

Mẹ tôi trở nên lo lắng và đã gọi người trợ giúp. Tôi thầm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo” ba lần và cảm giác nặng nề đó liền biến mất. Một cảm giác dễ chịu không thể diễn tả được bằng lời xuyên thấu cơ thể tôi khi tôi hít thở sâu vài lần. Đây chính là sức mạnh kì diệu của Pháp Luân Đại Pháp! Tôi lặng lẽ cảm tạ Sư Phụ từ tận đáy lòng.

Ngay sau đó các bác sỹ, y tá và chồng tôi vội vã đến bên và đưa tôi trở về giường. Một y tá đã kiểm tra huyết áp của tôi và thấy rằng các chỉ số vẫn bình thường. Mặc dù vậy bác sỹ vẫn khuyên tôi không nên tự đi vệ sinh nữa.

Mười ngày sau đó tôi mới biết rằng quá trình xét nghiệm mà tôi trải qua trước đó thật ra là một cuộc đại phẫu để mổ lấy một khối u to khoảng 5×7,2mm khỏi não của tôi. Bệnh viện địa phương đã từ chối làm phẫu thuật và khuyên gia đình nên đưa tôi đến một bệnh viện khác nơi trang bị đầy đủ thiết bị y tế hơn để điều trị. Lúc đó tôi đang ở trong bệnh viện và bị mất ý thức. Tay của tôi cứng đờ và miệng tôi sủi đầy bọt mép. Sau khi tôi bắt đầu lấy lại ý thức thì tôi đã được chuyển từ phòng trong tình trạng nguy kịch sang phòng chăm sóc đặc biệt.

Trong lúc nằm viện tôi đã nói với gia đình của ba bệnh nhân ở cùng phòng bệnh với tôi sự thật đằng sau cuộc bức hại Đại Pháp. Trải nghiệm của tôi trong bệnh viện đã thuyết phục gia đình tôi tin vào sự tốt đẹp của Đại Pháp. Mẹ chồng của tôi thậm chí đã bảo chồng tôi cho hết các tượng Phật trong nhà và bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Sau khi xuất viện tôi đã ở cùng với ba mẹ và bắt đầu học Pháp và luyện công cùng họ. Chỉ trong vòng ba ngày tôi đã có thể hoàn thành bốn bài công pháp đầu tiên. Mặc dù vậy tôi vẫn chưa thể hoàn thành tốt bài công pháp số năm.

Không lâu sau khi tôi quay trở lại tu luyện, tôi bắt đầu xuất hiện triệu chứng tiêu nghiệp. Trừ khuôn mặt ra thì toàn thân tôi ngứa ngáy và các mảng nâu xuất hiện trên da tôi và bong tróc. Cơn ngứa ngáy sẽ dừng lại mỗi khi tôi ngồi thiền, học Pháp hoặc luyện công. Tôi đã bắt đầu ngồi song bàn để học Pháp.

Sau khi các triệu chứng biến mất, bắp chân và bàn chân trái của tôi bắt đầu lạnh một cách bất thường. Lòng bàn chân của tôi trở nên tê liệt và tôi thấy da của mình dày hơn khi chạm vào. Các triệu chứng này ngày một nặng hơn và tôi bắt đầu đi khập khiễng. Mẹ đã động viên tôi: “Không có gì nghiêm trọng đâu. Sư Phụ đang giúp con tiêu trừ nghiệp lực.” Mặc dù vậy, tôi vẫn cảm thấy sợ. Tôi đã tăng cường học Pháp và phát chính niệm để diệt trừ nó.

Trong khoảng thời gian hồi phục, tôi thường nghe thấy âm thanh giống như âm thanh của một tấm kim loại quay nhanh. Bởi vì tôi thường nghe thấy âm thanh như vậy khi đang nằm trên giường nên lúc đầu tôi nghĩ rằng đó là tiếng phát ra từ bộ tản nhiệt. Nhưng khi tôi áp sát tai vào bộ tản nhiệt thì tôi chẳng nghe thấy gì cả. Sau đó khi tôi lùi ra xa thì âm thanh đó lại xuất hiện thêm vài phút nữa trước khi biến mất. Khi âm thanh đó quay lại vào hai ngày sau, tôi đã bịt tai lại và nghe thấy âm thanh quay vòng đó đang vang lên trong đầu của mình. Tôi hỏi ba mẹ rằng chuyện gì đã xảy ra và họ nói với tôi rằng tôi đã nghe thấy Pháp Luân xoay chuyển.

Tôi đã hồi phục đủ để có thể trở về nhà mẹ chồng và tiếp tục mở cửa tiệm quần áo của mình. Năm ngoái tôi đã thật sự lên kế hoạch đóng cửa nó vĩnh viễn vì ham muốn ích kỷ của bản thân vào việc thư giãn và tránh làm việc nặng nhọc. Rất nhiều phụ nữ trong làng tôi không phải làm việc để kiếm sống. Vì sao tôi phải làm việc cực nhọc chứ? Tuy nhiên việc tu luyện đã khiến tôi mở rộng tầm mắt và tôi muốn tiếp tục công việc kinh doanh của mình.

Tôi vẫn cần phải làm tốt ba việc, bao gồm việc giảng chân tướng cứu người. Tôi có thể dùng trải nghiệm cá nhân để thuyết phục mọi người tin vào sức mạnh của Đại Pháp. Là một người tu luyện, chúng ta phải biết nghĩ cho người khác. Bố mẹ chồng của tôi đã gần 70 tuổi, và công việc làm nông của họ không thể đảm bảo nguồn tài chính ổn định. Với ba đứa con thơ, chồng tôi phải gánh vác trách nhiệm nuôi sống cả gia đình. Là một người vợ, tôi có trách nhiệm chia sẻ gánh nặng đó với chồng. Ngay khi tôi vừa tiếp tục công việc kinh doanh, hàng xóm và người quen đều đến thăm tôi. “Sao chị không ở nhà nghỉ ngơi thêm vài tháng? Sao chị phải làm việc cực nhọc như vậy? Chị hẳn phải rất mạnh mẽ mới có thể hồi phục từ một cuộc đại phẫu nhanh như vậy!” Tôi đáp: “Tất cả là nhờ vào Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù tôi thức dậy lúc 4 giờ sáng mỗi ngày để luyện công, tôi không hề cảm thấy buồn ngủ mà còn cảm thấy tràn đầy năng lượng cho cả một ngày mới.” Thậm chí hàng xóm của tôi đã nói: “Người khác sẽ không thể tin rằng chị vừa trải qua một cuộc phẫu thuật vì trông da dẻ chị thật khoẻ khoắn!”

Gần đây chồng tôi đã đề nghị tôi đi chụp cắt lớp. Lúc đầu tôi đã từ chối vì tôi cảm thấy điều đó thật lãng phí. Nhưng chồng tôi đã thuyết phục tôi, anh nói: “Em đã tu luyện được một khoảng thời gian khá lâu rồi. Chụp cắt lớp chỉ để chắc chắn thôi. Nếu không có vấn đề gì xảy ra, chẳng phải điều đó sẽ chứng thực được sức mạnh của Đại Pháp sao?” Bằng chứng của khoa học y học hiện đại thực sự sẽ có sức thuyết phục lớn hơn đối với người thường, và tôi đã đồng ý chụp cắt lớp. Đúng như dự đoán, kết quả minh chứng rằng tôi đã bình phục hoàn toàn!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/11/388544.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/8/188152.html

Đăng ngày 21-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share