Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-08-2020] Sau khi tôi ra tù, một vài học viên Pháp Luân Đại Pháp đã đề nghị tôi nên bắt đầu học thuộc các bài giảng Pháp. Khi đó tôi nghĩ rằng, người ở tuổi như tôi khó mà có thể làm được điều đó!
Sau đó, tôi đã đọc một bài viết trên Minh Huệ về một học viên gần 80 tuổi đã học thuộc Chuyển Pháp Luân, việc này giúp bà ấy chứng thực sự tốt đẹp của Đại Pháp. Tôi cảm thấy xấu hổ về sự không tin tưởng của mình trước đây. Tôi đã đọc đi đọc lại bài chia sẻ này và ngưỡng mộ vị học viên nọ vì đã xứng với danh hiệu đệ tử Pháp Luân Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.
Tháng 4 năm 2019, tôi bắt đầu học thuộc Pháp mỗi ngày, trong một giờ sau khi phát chính niệm lúc 6 giờ sáng. Tôi thường mất một đến hai ngày để học xong một đoạn, vì tôi tiến bộ rất chậm. Tôi lo lắng về tốc độ học của mình và tự hỏi mất bao lâu để học hết cuốn sách.
Các học viên khác đã nói với tôi đừng vội vàng và học được bao nhiêu thì học bấy nhiêu. Tôi nhận ra rằng mình đang thiếu kiên trì và cần buông bỏ chấp trước này.
Tôi kiên trì và một ngày kia, cảm thấy bối rối và rất khó chịu nhưng vẫn tiếp tục lịch học như thường ngày. Tôi tự nhủ đó là một việc tốt, bởi vì Sư phụ Lý Hồng Chí có thể đang điều chỉnh đại não cho tôi.
Vài ngày sau, tôi cảm thấy khỏe, và tôi có thể ghi nhớ được các câu nhanh hơn nhiều. Tôi nắm bắt từng giây phút để học thuộc Pháp, và sau một số ngày, tôi đã có thể thuộc hết một số đoạn. Đến tháng 2 năm 2020, tôi đã học xong cuốn Chuyển Pháp Luân; tôi đã mất 10 tháng.
Ngày hôm sau, tôi bắt đầu học thuộc cuốn sách lần nữa. Lần này, tôi có thể làm điều đó nhanh hơn nhiều. Đến ngày 2 tháng 4, tôi đã học đến Bài giảng thứ năm, lại còn có thể thanh tỉnh nhận ra câu Pháp này điểm đến những phương diện tu luyện nào mà tôi có thiếu sót và đã nhận diện được các chấp trước của mình.
Khi con trai và con gái tôi đến thăm tôi vào Tết Nguyên đán năm 2020, chúng dành nhiều thời gian chơi điện thoại đi động. Chúng phớt lờ khi tôi cố gắng ngăn chúng dừng lại. Con trai tôi đã chửi thề với người mà nó đang cùng chơi trực tuyến, còn con gái thì đôi khi lặp lại những điều bịa đặt của Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vu khống Đại Pháp. Khi tôi bảo với cháu rằng đó đều là những lời nói dối, có lúc cháu tin tôi, nhưng nhiều lần thì tranh cãi với tôi.
Khi đang học Bài giảng thứ ba, tôi nghĩ: “Tại sao trường năng lượng của mình không có ảnh hưởng tích cực lên con trai mình nhỉ?” Tôi liền bảo cháu lắng nghe tôi đọc Pháp. Cháu bớt chửi thề hơn trước.
Một ngày nọ, con trai tôi cho tôi xem một số tuyên truyền của ĐCSTQ trên điện thoại. Khi tôi bảo cháu rằng chúng là giả, cháu khó chịu và chúng tôi bắt đầu tranh cãi, việc này tạo ra nhiều căng thẳng giữa chúng tôi. Con gái tôi nói: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại tranh đấu?”
Con dâu tôi bèn bảo con trai tôi rời đi. Sau đó cháu không muốn nói chuyện với tôi. Tôi đã có suy nghĩ tiêu cực: “Con dâu tương lai của con sẽ đối xử với con theo cách mà con đang đối xử với mẹ bây giờ.”
Con gái tôi sau đó nói: “Mẹ à, tại sao mẹ tranh luận với anh ấy vậy? Khi anh ấy muốn tranh cãi, đừng để tâm đến anh ấy. Tranh cãi thì có ích gì?” Cháu bảo tôi ngừng cằn nhằn và đi học Pháp. Tôi đã làm vậy.
Vừa hay tôi học đến Bài giảng thứ tư, trong đó Sư phụ đã giảng Pháp rất rõ ràng. Sau khi tu luyện trong 20 năm, tôi vẫn đang tranh cãi với một người thường. Tôi nhận ra mình vẫn còn có những chấp trước cứng đầu như vậy và hối hận vì đã không vượt qua khảo nghiệm. Tôi xấu hổ khi nhìn thấy vợ chồng con trai.
Tôi nhận ra rằng, bên cạnh vấn đề tâm tính của bản thân, tình cũng đóng một phần trong sự việc này. Tôi sẽ không tranh luận gay gắt đến vậy nếu tôi không có chút tình nào.
Tôi đã cố gắng loại bỏ các chấp trước của bản thân gồm tâm oán hận, tâm tranh đấu, tâm tật đố, thích nghe những lời dễ nghe, tâm hư vinh và sắc dục. Tuy nhiên, ngay khi một số tình huống cụ thể phát sinh, tôi sẽ trở lại hành xử như một người thường và tranh đấu, đổ lỗi và hằn học. Rốt cuộc, tôi luôn có thể thấy được lỗi của người khác!
Tôi đọc được một bài viết trên Minh Huệ có tựa đề “Hãy cúi đầu xuống, thừa nhận và xin lỗi” và đã tải về nhà. Tác giả viết: “Đôi khi tôi biết rõ ràng là mình có lỗi, nhưng tôi không thể thừa nhận điều đó, bởi vì tôi không thể mở miệng để nói.”
Tôi nhận ra rằng tôi có cùng vấn đề. Bởi vì tự ngã của mình, tôi đã phủ nhận lỗi của bản thân và từ chối xin lỗi.
Tôi thấy rằng tôi đã cố chấp, khinh thường và thiếu suy xét do những đầu độc của ĐCSTQ trong nhiều năm. Bất cứ khi nào một vấn đề phát sinh hoặc các quan niệm con người của tôi bị ảnh hưởng, tôi sẽ biện giải, tranh luận, đổ lỗi và oán hận những người khác.
Nếu tôi không thể thừa nhận khi làm sai và xin lỗi thì tôi không thể sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn được!
Tự ngã to lớn của tôi và các chấp trước khác, chẳng hạn như tâm coi thường, tâm giữ thể diện, theo đuổi danh, lợi ích cá nhân, và đố kỵ, tất cả đều liên quan tới tâm tranh đấu mà tôi đã luôn mang theo.
Bằng cách học thuộc Pháp, tôi đã nhận diện mọi chấp trước này và quyết tâm loại bỏ chúng. Con gái tôi mỉm cười khi tôi nói: “Mẹ sai rồi. Mẹ không nên tranh đấu với con và anh trai con. Đó là cái tình của mẹ khởi tác dụng.”
Tôi cũng xin lỗi con dâu. Cháu đáp: “Không sao đâu. Chỉ cần mẹ vui là chúng con yên tâm rồi.”
Giờ đây tôi hiểu rằng gia đình mình đã phải chịu đựng rất nhiều khi ĐCSTQ bức hại tôi. Họ sợ hãi và lo lắng cho tôi.
Thông qua việc học thuộc Pháp, tôi minh bạch ra việc tôi đã bị đầu độc như thế nào bởi văn hóa đảng. Tôi cần tẩy tịnh bản thân thông qua việc tu luyện Đại Pháp vững chắc và hoàn thành thệ ước của mình để trợ Sư chính Pháp.
Qúa trình học thuộc Pháp cũng đề cao tâm tính tôi. Khi tôi có mâu thuẫn hoặc khúc mắc trong tâm, tôi nhớ một câu trong Pháp và biết phải làm gì. Điều này giúp tôi đồng hóa với Pháp, và chỉ dẫn tôi trong tu luyện để tôi có thể đáp ứng các yêu cầu và đạt tiêu chuẩn ở các cảnh giới khác nhau.
Trong khi chúng tôi giảng chân tướng gần đây, tôi có thể cảm nhận được Sư phụ đang gia trì cho tôi và điểm hóa cho tôi để tôi có thể giúp mọi người hiểu thấu đáo chân tướng và thuyết phục họ thoái Đảng, Đoàn, Đội. Khi tôi đưa bùa hộ mệnh cho mọi người, họ sẽ chắp tay lại và cảm ơn tôi một cách nhiệt thành.
Một ngày nọ, một người hỏi: “Chị có thể cho tôi một thứ đồ tốt của chị không?” Tôi đã thuyết phục anh ấy thoái ĐCSTSQ trước khi đưa cho anh ấy bùa hộ mệnh. Anh ấy liên tục cảm ơn tôi, do đó tôi nói: “Không cần cảm ơn tôi. Anh là một người tốt, và Sư phụ Lý, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, muốn tôi cứu anh. Anh nên cảm ơn Ngài!”
Một lần khác khi tôi đang nói chuyện với ai đó về cuộc bức hại, một người khác đứng gần đó lắng nghe. Khi anh ấy thấy tôi đưa cho người kia một tập tài liệu, anh ấy hỏi: “Tôi cũng có thể có một quyển được không?”
Đôi khi tôi cảm thấy cần chính lại bản thân. Ví dụ, khi tâm trí tôi lơ đễnh lúc học thuộc Pháp, tôi nhẩm lại câu đó hay đoạn đó nhiều lần với tâm thuần tịnh cho tới khi nó khắc sâu trong tâm trí tôi.
Nếu tôi tình cờ nghĩ về điều gì đó tôi cần làm trước khi học, tôi lập tức biết đây là một cái bẫy, và nó sẽ can nhiễu việc đọc của tôi. Những suy nghĩ này có thể rất mạnh mẽ, nhưng chúng sẽ biến mất ngay lập tức khi tôi tự nhủ: “Dù trời sập, tôi sẽ học Pháp xong trước khi làm việc khác.”
Khi tôi thực sự tĩnh tâm để học hoặc ghi nhớ Pháp, tôi có thể ngồi thẳng trong một thời gian dài. Một ngày nọ, tôi đã ngồi thiền lúc 5 giờ sáng, phát chính niệm lúc 6 giờ và học thuộc Pháp tới 9 giờ sáng ở tư thế song bàn trong toàn bộ thời gian này. Trước đây tôi không thể chịu đựng được khi ngồi ở tư thế đó trong hơn 2 giờ đồng hồ.
Thời gian trôi qua, những suy nghĩ tiêu cực của tôi ngày càng ít hơn, tôi cảm thấy cân bằng và tĩnh lặng, và tôi biết rằng vẻ đẹp của Đại Pháp đã triển hiện nơi tôi.
Học thuộc Pháp với tâm thuần tịnh đã mang đến những điều kỳ diệu. Tôi mong chờ học Pháp mỗi ngày. Tôi ngộ ra rất nhiều Pháp lý, và tín tâm của tôi được gia cường. Tôi biết rằng chỉ bằng cách học Pháp tốt, tôi mới có thể bảo trì trạng thái tu luyện tốt nhất và làm tốt ba việc.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/20/408635.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/3/188550.html
Đăng ngày 19-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.