Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-08-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2017, sau đó sức khỏe tôi đã cải thiện. Một năm sau, con gái tôi được chẩn đoán bị herpangina, một bệnh lý mà trong khoang miệng và cổ họng xuất hiện nhiều vết loét. Cháu không thể ăn uống được. Tôi nghĩ, “Nếu tôi đã được thọ ích từ Pháp Luân Đại Pháp thì con gái tôi cũng sẽ nên được vậy!” Tôi biết rằng tôi phải khích lệ con gái tôi đồng hóa với Pháp, và rằng cháu chắc hẳn có tiền duyên với tôi cũng như với Đại Pháp.

Học viên trẻ bước trên con đường tu luyện

Chồng tôi không lắng nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công), và vì thế anh ấy không ủng hộ tôi tu luyện. Tôi biết rằng đắc được Đại Pháp là điều quan trọng nhất trong đời, và tôi sẽ không để cho anh ấy can nhiễu đến việc tu luyện của con gái tôi. Tôi quyết định rằng cháu sẽ học Pháp, luyện công và trở thành một tiểu đệ tử.

Chỉ bốn ngày sau khi học Pháp, các triệu chứng herpangina của con gái tôi đã biến mất. Thật sự là một kỳ tích! Trước đây, cháu thường mất từ 10 đến 15 ngày để hoàn toàn khỏi bệnh này. Nhìn thấy những cải biến của con gái giúp tôi tự tin hơn và tôi chắc chắn rằng cháu có duyên tu luyện.

Sau đó chồng tôi chuyển đi làm việc ở xa và vì thế tôi có thời gian học Pháp với con gái tôi hàng đêm. Dạ dày của cháu dần dần cải thiện và cháu không còn khóc lóc vì đau đớn nữa. Chứng ho dai dẳng của cháu cũng biến mất. Mặc dù cháu bị cảm lạnh nhiều lần, nhưng tôi biết rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho cháu, và rằng tôi không nên chú ý đến việc đó, rồi sau đó bệnh cũng biến mất.

Khi con gái tôi khoẻ mạnh hơn, tâm tính của cháu cũng đề cao lên.

Năm ngoái, tôi daỵ cháu luyện công khi cháu lên bảy tuổi. Khi cháu bắt đầu vào tiểu học, cháu được yêu cầu ở lại trường vào buổi tối để tự học và cháu sẽ về nhà khá muộn, vì thế chúng tôi chỉ có thể đọc được một đoạn Chuyển Pháp Luân và luyện được một bài công Pháp. Trong kỳ nghỉ Đông, chúng tôi không thể ra ngoài do virus Trung Cộng. Mỗi ngày hai mẹ con chúng tôi có thể đọc được một hoặc hai bài Chuyển Pháp Luân.

Tu bỏ chấp trước vào tình

Tháng 2, tôi thấy một vài cái mụn nước trên ngón chân của con gái. Nó ngứa và dường như là da cháu đang bong ra. Tôi bảo cháu rằng đây là đang tiêu nghiệp và cháu không nên để ý tới nó. Nhưng khoảng một tháng sau, những mụn nước này trở nên tệ hơn. Tôi bảo cháu rằng mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân, và rằng chúng ta nên hướng nội và tìm ra chấp trước của mình. Tôi giúp cháu tìm chấp trước, vì cháu hãy còn quá nhỏ và không hiểu hết nội hàm của việc hướng nội.

Con gái tôi thích xem phim hoạt hình trên TV và vì không được đến trường do virus Trung Cộng, cháu thậm chí còn có nhiều thời gian xem TV hơn. Tôi nói: “Con cần thanh lý chấp trước vào việc xem phim hoạt hình.” Tôi bắt đầu đọc những bài viết trên Minh Huệ Net và nói rằng những học viên có thiên mục khai mở có thể thấy những thứ xấu xuất ra từ TV. Nhưng cháu vẫn còn muốn xem. Tôi nhận ra rằng tôi đã tu luyện không đủ tốt bởi vì đôi khi ngay giờ phát chính niệm, tôi bật TV lên để cháu có thể yên lặng và cháu sẽ xem gần một giờ. Sau đó thì tắt TV rất khó khăn vì cháu đã dán mắt vào đó rồi.

Tôi nhận ra tôi thật ích kỷ và vô trách nhiệm khi mở TV lên cho con gái xem chỉ để cháu không quấy rầy tôi khi tôi phát chính niệm. Có nhiều cách khác có thể giữ cháu yên tĩnh khi tôi phát chính niệm. Tôi hiểu rằng tôi sai mà tôi lại chọn cách đơn giản nhất và dễ dàng nhất.

Khi cháu đi học lại vào tháng 4, chân của cháu vẫn chưa lành hẳn. Mỗi khi cháu nói với tôi rằng cháu gây gổ với các bạn, tôi nói với cháu rằng đó là một cơ hội đề cao tâm tính, và rằng thông qua đề cao tâm tính, chân của cháu sẽ lành lại. Khi trời càng ấm thì các mụn nước trên chân cháu càng nhiều. Các mụn nước lúc này đã mưng mủ và chảy dịch. Da bong tróc và bàn chân còn ngứa hơn.Tôi không chắc rằng liệu cháu có chú tâm học Pháp không, nhưng tôi rất bối rối.

Tôi bảo cháu rằng cháu cần hướng nội và tìm ra bất kỳ chấp trước nào. Sau khi tâm tính đề cao cháu sẽ vượt qua ma nạn. Cháu không biết vấn đề của bản thân là gì, còn tôi thì mắc kẹt giữa hai ý niệm đây là tiêu nghiệp hay là can nhiễu của Cựu thế lực. Có phải chúng đang lợi dụng chấp trước vào tình của tôi với con gái không? Tôi có nên phát chính niệm không?

Chân cháu càng ngày càng tệ, các mụn nước đã lan ra bàn chân. Da phồng lên và đỏ tấy. Một buổi sáng trong lúc tôi đang luyện tĩnh công, con gái tôi chà sát chân cháu vào tấm chăn. Cơn ngứa làm cho cháu thức giấc và không thể ngủ lại được. Chứng kiến việc này đối với tôi quả thực là khó khăn bởi vì nghiệp bệnh hiện đang ảnh hưởng đến giấc ngủ của cháu.

Hướng nội là Pháp bảo

Tôi nhận ra rằng đây đúng là chấp trước vào tình của tôi đối với con gái và tôi cần phát chính niệm thanh lý nó. Cựu thế lực đang sử dụng cái tình này để can nhiễu việc tu luyện của tôi. Tôi đã nghĩ, “Mình có nên cho con bé uống thuốc không? Mình có đang quá lo lắng cho con bé không?” Tôi hỏi cháu rằng liệu cháu có muốn uống thuốc không. Cháu khẳng định chắc chắn, “Không ạ!” Tôi do dự gần hai ngày và cuối cùng đã đến hiệu thuốc tây mua vài loại thuốc. Thay vì đỡ hơn, những mụn nước tệ hơn sau khi dùng thuốc ba ngày.

Chân của con gái tôi cũng bắt đầu bốc mùi. Đột nhiên tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng,

“Có học viên lâu năm nói : ‘Thưa Sư phụ, con sao mà thấy chỗ nào cũng khó chịu lắm, đến bệnh viện tiêm cũng không khỏi, uống thuốc cũng không khỏi’. Họ còn nói được với tôi như thế! Tất nhiên nó không khỏi. Nó cũng không phải là bệnh, khỏi sao được? Chư vị kiểm tra đi, không có mầm bệnh, chư vị chỉ thấy khó chịu thôi.” (Bài giảng thứ sáu–Chuyển Pháp Luân)

Tôi đột nhiên ngộ ra rằng thuốc men không có công dụng gì trong trường hợp này!

Tôi đã chắc chắn rằng con gái tôi không có bệnh, vậy vấn đề là gì? Sáng hôm sau khi tôi luyện tĩnh công, đột nhiên tôi nghĩ, “bệnh nấm chân,” đó là từ đồng âm với từ kén chọn. Dường như tôi đã tìm ra được vấn đề.

Con gái tôi vốn không độc lập, vì thế tôi đã cho cháu vào học ở một trường tư thục. Cháu gặp vấn đề với các học sinh khác và thường xuyên khóc lóc, vì thế tôi phải đón cháu về mỗi ngày. Tôi nhận ra rằng cả hai chúng tôi đều không vượt qua được chấp trước vào tình. Đó là nhận thức đầu tiên của tôi.

Thứ hai, vì virus Trung Cộng, bố mẹ không được phép đưa đón con mà phải để con lại trường theo đề nghị của giáo viên. Con gái bắt đầu khóc và nói rằng mỗi ngày cháu đều đau bụng, và thậm chí còn nôn ói. Chồng tôi thấy không ổn nên xin được một tờ giấy chứng nhận bệnh của bác sỹ để cháu có thể học ở nhà.

Tôi nói cho con gái tôi về những thể ngộ của tôi và nói rằng người tu luyện không nên kén chọn, rằng chúng ta nên có khả năng chịu khổ bởi vì chỉ có chịu khổ mới có thể tiêu nghiệp. Những vật chất màu đen, nghiệp lực, sau đó mới có thể chuyển hóa thành đức. Tôi cũng nói rằng cháu nên thanh lý chấp trước vào xem phim hoạt hình, bởi vì quá chấp trước vào một điều gì đó thì không đúng. Tu luyện là việc nghiêm túc. Con gái tôi dường như hiểu những gì tôi nói.

Tôi cũng cần tìm chấp trước của chính mình, bởi vì mọi việc xảy ra đều có lý do, và không ngẫu nhiên mà tôi liên quan đến việc này. Tôi luôn luôn nhìn thấy vấn đề của con gái tôi nhưng chẳng phải tôi cũng cần hướng nội sao? Chẳng phải con gái tôi cũng là tấm gương phản chiếu hình ảnh của tôi? Sư phụ dạy chúng ta rằng hướng nội là pháp bảo, vì thế tôi cũng cần xem xét lại bản thân mình.

Vì con gái quá phụ thuộc vào tôi nên cháu không sẵn lòng đến trường. Tại trường, cháu viết những tờ giấy nhỏ rằng cháu nhớ mẹ nhớ bố ra sao. Tôi cũng chấp vào cháu giống như vậy. Mặc dù hiện tại tôi đã bớt chấp trước vào cháu rồi, nhưng tôi hãy còn xa lắm mới đạt đến tiêu chuẩn của một người tu luyện.

Hễ khi thấy cháu đau đớn, tôi lại đau nhói trong tim. Vì sao tôi vẫn còn cho cháu thuốc trong khi cháu đã nói rằng cháu không cần? Quả thực tôi quá u mê! Tôi nhận ra rằng tôi muốn con gái hướng nội để tôi thoả mãn chấp trước vào tình của tôi vì tôi muốn cháu đỡ phải chịu khổ hơn. Rõ ràng chấp trước vào tình của tôi đã làm gia tăng ma nạn cho cháu, và tôi cần thanh lý nó.

Một buổi tối tôi đọc ba bài chia sẻ tâm đắc thể hội trên Minh Huệ Net. Một học viên 13 tuổi đã viết về cách cậu bé có thể tu bỏ chấp trước vào xem TV, chơi với thú cưng và xem video game như thế nào. Tôi nghĩ rằng bài viết này nhắm thẳng vào tình huống của con gái tôi. Ngoài chấp trước vào xem phim hoạt hình, con gái tôi cũng thích thú cưng và chơi với đồng hồ điện tử. Tôi đọc bài viết cho cháu nghe và nói về cảm nhận của tôi. Từ đó trở đi, cháu không còn bị chấp vào phim hoạt hình và dành thời gian ít hơn để chơi đồng hồ điện tử. Tôi thực sự thấy cảm kích vì con gái tôi đã đề cao, con xin chân thành cảm tạ Sư phụ đã khai ngộ cho con.

Mỗi khi tự mình tìm được chấp trước, tôi không còn lo lắng như trước. Tôi biết rằng Sư phụ an bài mọi thứ và rằng con gái tôi sẽ ổn. Tôi hiểu rằng là nghiệp bệnh, là ma nạn hay là chịu khổ, tất cả đều là cơ hội cho chúng tôi hướng nội, đề cao tâm tính và đề cao tầng thứ trong tu luyện.

Vậy mà có đôi lúc, tôi đã chọn né tránh khó chịu và tìm giải pháp an nhàn. Tôi đã quên mất ý nghĩa chân thực của sinh mệnh mình: Chúng ta tới đây không phải để truy cầu an nhàn thoải mái mà là để tu luyện bản thân và phản bổn quy chân.

Bàn chân của con gái tôi hiện giờ đang lành, và sẽ sớm khỏi hoàn toàn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/13/在陪小同修过关中修心-410227.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/29/188492.html

Đăng ngày 16-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share