Bài viết của Hành Giả, một học viên Đại Pháp từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-09-2020] Đó là một buổi sáng Chủ nhật ngày 4 tháng 5 năm 1997, khi tôi tới công viên để học Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhắm mắt lại và thấy toàn bộ trường năng lượng được bao phủ bởi ánh sáng đỏ, giống như Sư phụ Lý Hồng Chí đã nhắc tới trong cuốn Chuyển Pháp Luân:

“Trường này không phải là một trường bình thường, không phải là một trường luyện công bình thường, mà là một trường tu luyện. Chúng ta có rất nhiều người có công năng đã thấy được trường này của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi, che phủ bằng ánh sáng đỏ, toàn là màu đỏ.” (Bài giảng thứ ba – Chuyển Pháp Luân)

Phúc báo từ Đại Pháp

Sau khi học các bài công pháp, tôi hỏi các học viên đã hướng dẫn tôi xem tôi có thể lấy các cuốn sách Đại Pháp ở đâu. Họ bảo tôi tới điểm học Pháp vào buổi tối. Tôi đã có được cuốn sách quý giá Chuyển Pháp Luân. Điều phối viên nói rằng tôi đã rất may mắn vì chỉ còn lại một cuốn, mà tôi đã tình cờ có được.

Kể từ đó, tôi luôn mang cuốn Chuyển Pháp Luân theo mình mọi lúc mọi nơi và học Pháp bất cứ khi nào tôi có thời gian. Tôi giống như một cái thùng không thể đổ đầy. Tại điểm học Pháp, những người khác đã chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của họ, nhưng tôi không thể diễn đạt thành lời. Tôi chỉ đơn giản là cảm thấy hạnh phúc và biết rằng Pháp Luân Đại Pháp thật tốt.

Chưa đầy một tuần, chồng tôi hỏi: “Tại sao em không còn kêu đau đầu nữa?” Tôi bị suy nhược thần kinh nghiêm trọng trước khi tu luyện Đại Pháp, nó đôi khi khiến tôi không thể ngủ. Chồng tôi phải thức dậy và giúp giảm cơn đau bằng cách xoa bóp đầu cho tôi.

Tôi thậm chí còn chưa học các bài công pháp đúng cách và chưa thể ngồi tĩnh công trong tư thế song bàn, nhưng căn bệnh đau đầu của tôi đã biến mất; tôi thậm chí còn không nhận ra. Nó thực sự giống như Sư phụ Lý đã nói:

“Vô sở cầu nhi tự đắc” (“Học Pháp” – Tinh tấn yếu chỉ).

Khi tôi đang xem video các bài giảng Pháp của Sư phụ, tôi cảm thấy buồn ngủ. Sau này tôi đã học điều mà Sư phụ mô tả:

“Có một số vị cá biệt thì ngủ, tôi giảng xong thì vị ấy cũng tỉnh giấc. Tại sao vậy? Bởi vì trong sọ não vị ấy có bệnh, cần phải điều chỉnh. Hễ điều chỉnh bộ não, thì họ không thể chịu được;” (Bài giảng thứ hai – Chuyển Pháp Luân)

Kể từ ngày đắc Pháp, tôi chưa từng phải sử dụng thuốc. Toàn thân tôi rất nhẹ nhàng khi đi bộ. Các bệnh trước đây của tôi, chẳng hạn như bệnh tim, thấp khớp, suy nhược thần kinh, và viêm phế quản đã khỏi hoàn toàn. Tôi tràn ngập niềm vui mỗi ngày. Tôi biết cách đối xử tốt với người khác và luôn hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp.

Một ngày nọ, chồng tôi thốt lên: “Anh từng bị em mắng mỏ rất nhiều. Bây giờ, không chỉ em đã ngừng mắng mỏ anh mà nếu anh mắng em, em cũng không tức giận với anh!”

Đại Pháp đã khiến tôi thay đổi, không chỉ về thể chất và tinh thần, mà còn dạy tôi không chỉ làm một người tốt mà còn là một người tốt hơn nữa. Cả gia đình chúng tôi được đắm mình trong Phật quang. Chúng tôi rất biết ơn Sư phụ!

Đề cao tâm tính

Vào một buổi chiều không lâu sau khi tôi tu luyện, tôi đang trên đường trở về từ buổi học Pháp. Một thanh niên tiến đến chỗ tôi và nói: “Xin chào, tôi muốn kết bạn với chị. Được không?” Tôi gạt anh ta ra và nói: “Chúng ta không biết nhau, chúng ta có thể là bạn kiểu gì nhỉ?” Ngày hôm sau, một người đàn ông khác đi theo tôi. Tôi nhận ra rằng đã đến lúc tôi phải buông bỏ chấp trước vào sắc dục!

Sư phụ đã giảng:

“Hình thức này [cũng] có can nhiễu của ma, cũng có sư phụ diễn vật hoá vật để khảo nghiệm chư vị; hai hình thức ấy đều tồn tại, bởi vì ai ai cũng cần vượt qua quan này. Chúng ta bắt đầu tu luyện từ người thường, bước đi thứ nhất chính là cái quan này, ai ai cũng gặp.” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

Tu luyện cần nỗ lực để vượt qua các khảo nghiệm. Tôi đã nhanh chóng vượt qua điều này và tâm tính của tôi đã đề cao.

Tôi cần đảm bảo việc rời khỏi nhà trước 6 giờ chiều mỗi ngày để tới điểm học Pháp đúng giờ. Tôi chuẩn bị bữa tối sẵn sàng trước khi tôi đi để mọi người trong gia đình ăn tối khi đi làm về. Khi tôi học Pháp và luyện công xong, thường là gần 9 giờ tối.

Đôi khi tôi về nhà, bàn ăn bừa bộn với đồ ăn thừa, đĩa bát bẩn và mảnh vụn thức ăn khiến tôi thấy khó chịu. Tuy nhiên tôi tự nhắc bản thân không được tức giận. Là một người tu luyện, tôi phải giữ vững tâm tính của mình và coi đây là một cơ hội để đề cao. Do đó tôi lặng lẽ dọn dẹp đống lộn xộn.

Đơn vị công tác của tôi đang gặp khó khăn và bắt đầu cho nhân viên nghỉ việc khi người phụ trách tài chính tuyên bố nghỉ hưu. Tôi là người duy nhất trong đơn vị có bằng cấp kế toán và một số người cho rằng tôi nên đảm nhận vị trí phụ trách tài chính. Tuy nhiên, ông chủ lại giao cho tôi làm công tác nhân sự. Tôi không tranh giành vị trí tài chính bởi vì Sư phụ đã dạy chúng ta làm người tốt. Tôi chỉ vui vẻ nhận nhiệm vụ mới và làm tốt, được ban lãnh đạo cấp cao đánh giá cao.

Biết rằng Đại Pháp vô cùng trân quý, tôi luôn ước thúc mình phải hành xử theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Nhiều điều kỳ diệu cũng đã xảy ra. Có lần tôi nằm trên giường thì nghe thấy một âm thanh lạ và cảm thấy cơ thể mình bị giật mạnh. Tôi choáng váng! Đó có phải là một trận động đất không? Nhìn quanh phòng, không có gì bị dịch chuyển. Tôi nhận ra rằng đó là một Pháp Luân đang quay, và điều chỉnh cơ thể tôi.

Trong một dịp khác khi tôi đang nấu ăn, tôi vô tình chạm vào bếp nóng với ba ngón tay. Đầu ngón tay của tôi bị bỏng, có khói đen và mùi khét của thịt. Tuy nhiên. Tôi không cảm thấy đau lắm. Đến sáng hôm sau, tôi nhận thấy các ngón tay của mình hoàn toàn bình thường. Điều đó thật tuyệt vời!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/26/409666.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/2/188534.html

Đăng ngày 19-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share