Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-08-2020] Lần đầu tiên tôi bước ra với ý định lên tiếng cho quyền tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi lập tức cảm nhận được năng lượng của Sư phụ Lý và biết mình có thể trợ Sư cứu độ chúng sinh. Trong 20 năm sau đó, tôi chưa bao giờ ngừng truyền rộng sự tốt đẹp của Đại Pháp.

Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt đầu cuộc bức hại tàn nhẫn đối với Pháp Luân Đại Pháp. Vào một mùa Đông, các vụ bắt giữ trong khu vực chúng tôi tăng mạnh, chúng tôi đã ra ngoài và treo hơn 300 biểu ngữ với thông điệp giảng chân tướng.

Chúng tôi chọn những vị trí dễ nhìn cho mọi người mà cảnh sát lại khó xé chúng xuống. Ở những nơi cao đó, các tấm biểu ngữ được chúng tôi dán dễ dàng một cách thần kỳ, và chúng đã ở trên đó.

Chúng tôi cầu xin Sư phụ trợ giúp khi chúng tôi đi ra ngoài dưới trời mưa để treo biểu ngữ. Chúng tôi thường thành công ngay lần đầu treo biểu ngữ, không làm rơi một cái nào xuống đất. Học viên đi cùng tôi nói: “Thật kỳ diệu! Chúng con xin tạ ơn Sư phụ!”

Một lần khác, tôi đã chọn một vị trí rất cao để treo biểu ngữ. Tôi trèo lên một cách dễ dàng và một lần nữa, không gặp khó khăn khi treo biểu ngữ vào đúng chỗ.

Các biểu ngữ có một vai trò quan trọng kể từ khi cuộc bức hại ở Trung Quốc diễn ra. Nó không chỉ thức tỉnh vô số người dân để họ không tin vào lừa dối của ĐCSTQ, mà còn trấn áp những kẻ hành ác. Chúng tôi đã nghe được những lời bình luận của những người đi ngang qua các tấm biểu ngữ: “Ồ! Pháp Luân Đại Pháp thật siêu thường!”

Làm biểu ngữ cũng là tu luyện

Sau khi chúng tôi treo các tấm biểu ngữ, vẫn còn vài chi tiết cần được hoàn thiện. Những đầu chỉ thừa phải được đốt bằng nến hoặc cần được khéo léo cắt bỏ. Hai đầu của hai cạnh biểu ngữ được giữ bằng cách lồng các gậy tre vào. Các vật nặng nhỏ được làm từ đá và cát giữ cho các tấm biểu ngữ cố định sau khi chúng được treo lên.

Một lần, một học viên và tôi dự định treo các tấm biểu ngữ ở các ngôi làng lân cận. Mục tiêu của chúng tôi là treo 50 tấm biểu ngữ lớn và 10 tấm nhỏ, và một số tấm băng rôn.

Tôi đã gặp học viên ấy tại nhà cô ấy và phát hiện ra rằng chưa có tấm biểu ngữ nào được làm xong. Vì vậy tôi đi về nhà lấy nến và cát rồi quay lại để hoàn thành nốt công việc. Sau đó một học viên khác lái xe đưa chúng tôi về làng.

Cần có một số kinh nghiệm và kỹ năng để treo các tấm biểu ngữ lên cây để chúng được giăng vào giữa những nhánh cây.

Đêm đó, chúng tôi đã đi hơn 15 dặm đường làng. Gần như tất cả các tấm biểu ngữ đã được treo lên trong chuyến đi đó. Người lái xe nói: “Tất cả các tấm biểu ngữ hôm nay đều thuộc về quý cô tốt bụng này.”

Tôi không nghĩ nhiều tới phần việc mà mình làm thêm này, bởi vì cứu người là sứ mệnh của chúng ta và là nỗ lực chung của mỗi từng học viên. Sư phụ đã khích lệ chúng ta thời khắc bắt kịp với tiến trình chính Pháp.

Chúng tôi cũng treo các tấm băng rôn nhỏ để phơi bày những người tham gia vào bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp trong khu vực chúng tôi. Tôi không ôm giữ bất cứ oán hận nào đối với họ. Tôi chân thành muốn họ thay đổi hành vi và sửa lỗi. Tôi tin đây là những gì Sư phụ muốn; suy cho cùng mọi chúng sinh đều đến vì Pháp.

Trong khi phát chính niệm, tôi nhìn thấy một cánh cửa trước mặt tôi đang đung đưa hé mở và bên trong là một chiếc cột trắng bằng bạc chạy thẳng lên mây.

Tháng 1 vừa rồi, nhóm người chúng tôi đã đi về vùng nông thôn. Tôi phối hợp với một học viên khác để nói về Pháp Luân Đại Pháp với người dân làng ở trước cửa nhà họ.

Chúng tôi nhanh chóng chia ra, và tôi đi tiếp vào một ngôi làng khác để phát các cuốn tài liệu nhỏ. Trên đường về, tôi đột nhiên có một cảm giác thật mỹ diệu: mọi thứ xung quanh tôi trở nên trong suốt. Nó rất đẹp và tôi cảm thấy rất khó tả được cảm xúc của mình:

“Mỹ diệu cùng tận ngữ nan tố”

Tạm dịch:

“Mỹ diệu vô cùng khôn tả xiết” (Thế Giới Pháp Luân–Hồng Ngâm)

Sau đó, tôi gặp gỡ với học viên phối hợp cùng mình, và khi chúng tôi bước đi, tôi nhận thấy anh ấy trông vui vẻ như một đứa trẻ. Tôi tự hỏi liệu anh ấy có trải nghiệm giống mình không.

Tránh được tình huống nguy hiểm

Có lần chúng tôi đang treo băng rôn và thấy có một cặp đôi nhìn chúng tôi. Chúng tôi đi vào lề đường và phát hiện ra chúng tôi đang đứng trước đồn cảnh sát.

Hai lính canh đứng bên ngoài. Một trong số họ đưa mắt với người còn lại như thể để xác nhận chúng tôi là hai người đã được báo cáo. Viên cảnh sát còn lại gật đầu. Chúng tôi chỉ bình tĩnh đi qua họ và tiếp tục hành trình.

Lần khác, chúng tôi đang treo băng rôn thì đột nhiên vị học viên đi cùng tôi phát hiện có một cảnh sát đang nhìn chúng tôi. Tôi nói: “Hãy cứ thoải mái nhé. Sẽ ổn thôi.”

Viên cảnh sát đứng đó như pho tượng, nhìn chúng tôi chằm chằm. Sau khi xong việc, chúng tôi đi vượt qua anh ta.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực”

Tạm dịch

“Đệ tử chính niệm túc

Thầy có lực hồi thiên”

(Sư Đồ Ân–Hồng Ngâm II)

“Đệ tử Đại Pháp [tham gia việc] Chính Pháp; [đó là điều] trong lịch sử chưa từng có. Dùng lý trí mà chứng thực Pháp, dùng trí huệ mà giảng rõ sự thật, dùng từ bi mà hồng Pháp và cứu độ thế nhân; [từ những việc ấy] mà nêu cao sự vĩ đại, mà hoàn thiện con đường viên mãn của từng cá nhân đệ tử Đại Pháp.” (Sự vĩ đại của Đệ tử-Tinh tấn yếu chỉ II)

Chúng ta hãy ghi nhớ lời dạy của Sư phụ, bảo trì tinh tấn trong tu luyện và theo kịp tiến trình chính Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/22/410812.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/1/188060.html

Đăng ngày 07-01-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share