Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Canada

[MINH HUỆ 27-08-2020] Có đoạn thời gian, tôi gặp bế tắc trong tu luyện và cảm thấy rất khó vượt qua. Tôi thường gọi hơn 20 cuộc điện thoại mỗi ngày nhưng không thể giúp được ai thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Dường như không ai muốn nghe tôi nói; họ thường gác máy sau vài giây. Khi tôi chia sẻ với các học viên phụ trách huấn luyện, họ khuyến khích tôi gọi điện nhiều hơn và đề xuất tôi sử dụng một bản nội dung [gọi] mới.

Tuy nhiên, vấn đề không hoàn toàn được giải quyết, và tôi nghĩ rằng khó khăn của mình là do tôi thiếu thiện tâm – mọi người không thể cảm nhận được điều đó. Vì vậy, tôi bắt đầu thay đổi ngữ khí của mình để giúp họ cảm thấy thoải mái hơn, nhưng vẫn không có gì thay đổi.

Tôi thậm chí còn tự hỏi liệu có phải vì trường năng lượng của tôi không đủ chính, và tôi không thể giải thể những nhân tố tà ác phía sau những người đó.

Tuy nhiên, việc cải thiện trường năng lượng sẽ không xảy ra trong một sớm một chiều. Quan sát các học viên khác gọi điện thoại, tương tác với chúng sinh và giảng chân tướng cho họ, tôi cảm thấy bất lực vì không làm được như vậy.

Đôi khi tôi tình cờ gặp những người mà tôi cảm thấy có duyên với họ. Tôi có thể đánh thức lương tâm của họ và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Nhưng về tổng thể, tôi vẫn không cảm thấy mình tạo được đột phá khỏi tình trạng bế tắc kia.

Trước đó, tôi đã tham gia gọi điện về những trường hợp đặc biệt ở thành phố Đại Liên. Có vẻ như đối phương gác máy còn nhanh hơn. Trong số hàng chục cuộc gọi, không có cuộc gọi nào kéo dài hơn một phút. Tôi không thể không thất vọng.

Tại sao họ không muốn lắng nghe tôi? Làm thế nào để tôi có thể giúp họ đây?

Trên hết, nếu tôi cố gắng nói cho họ những gì họ không muốn nghe, họ sẽ dập máy. Điều này khiến tôi cần phải điều chỉnh tư tưởng và thay đổi cách tiếp cận của mình.

Sau khi minh bạch, tôi nhanh chóng sửa đổi bản nội dung hiện có của mình để người nghe dễ tiếp thu hơn và bớt nói lắp hơn.

Trong cuộc gọi đầu tiên của tôi, người bắt máy đã lắng nghe tôi nói trong hơn một phút. Điều đó rất đáng khích lệ và giúp tôi có thêm tin tưởng vào nội dung gọi mới.

Sau đó, tôi đã giúp được bốn người thoái ĐCSTQ, và mọi thứ đã thay đổi. Thái độ của họ hoàn toàn khác. Bây giờ dường như tôi có duyên với mọi người. Khi tôi hỏi: “Bạn có đồng ý thoái ĐCSTQ không?” Họ sẽ trả lời: “Chắc chắn rồi!”

Tôi hỏi một phụ nữ trẻ đã quyết định thoái ĐCSTQ xem cô ấy có câu hỏi nào cho tôi không, và cô ấy hỏi liệu tôi có thể giải thích tại sao bạn cô ấy trở thành loạn tâm thần sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không.

Vừa vặn đây là vấn đề mà trước đó mấy ngày mọi người đã cùng nhau trao đổi qua. Tôi đã nói với cô ấy về cuộc bức hại Đại Pháp ở Trung Quốc tàn khốc như thế nào. Bị bắt giam trong đồn cảnh sát, bị tống vào trại tạm giam, hoặc bị quản thúc tại gia, nhiều bức hại vượt quá giới hạn chịu đựng của con người.

Trong trường hợp của các học viên, ngay cả các thành viên trong gia đình họ cũng phải chịu áp lực tinh thần to lớn buộc những học viên, những người thân yêu của họ, phải từ bỏ đức tin.

Cuối cùng, tôi nói rằng bạn của cô ấy bị loạn thần kinh có thể là do bức hại trường kỳ tạo thành, không liên quan đến việc cô ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy nói rằng tôi đã nói rõ được vấn đề.

Chúng tôi thường xuyên gặp phải những người chửi bới mình. Tuy nhiên, bất cứ khi nào gặp ai đó như vậy, tôi sẽ không tranh cãi. Nhưng nó cũng không hề dễ chịu.

Sâu trong tâm, tôi cảm thấy miễn cưỡng để giúp đỡ họ. Nếu người đó cúp máy, tôi không muốn gọi lại cho họ, vì tôi luôn cảm thấy loại người này rất khó giúp đỡ.

Một đồng tu từng chia sẻ rằng: “Khi một người nghe chửi bới, tôi bắt đầu phát chính niệm để giải thể tà ác phía sau anh ta. Tôi đợi cho đến khi anh ta chửi đến phát mệt và phải tạm nghỉ. Sau đó, tôi lại giảng chân tướng. Khi anh ta lại tiếp tục chửi mắng, tôi lại bắt đầu phát chính niệm.”

Tôi nghĩ: “Tại sao mình không thể làm được điều đó?” Không lâu sau, tôi đã được khảo nghiệm.

Tôi đã nói chuyện với một người đàn ông từ vùng đông bắc Trung Quốc. Sau khi nhận ra tôi định nói gì, anh ta bắt đầu chửi mắng tôi ngay lập tức.

Tôi nghĩ rằng mình sẽ nói cho anh ta rằng tất cả những gì tôi muốn là chia sẻ cách để giúp anh ta được bình an. Nhưng anh ta vẫn tiếp tục chửi mắng tôi.

Sau đó, tôi quyết định không đợi anh ta ngừng lăng mạ rồi mới lên tiếng. Tôi nhanh chóng bắt đầu giảng chân tướng. Nghĩ rằng anh ta có thể cúp máy, tôi nêu ra vấn đề các học viên bị mổ cướp nội tạng khi họ vẫn còn sống. Tôi đã tham khảo nội dung liên quan đến vấn đề đó và đọc cho anh ta nghe.

Đến lúc đó thì anh ta đã mệt vì mắng chửi, và tôi cũng đọc xong nội dung của mình. Khi anh ta nhận ra rằng tôi không khó chịu với mình, anh ta đe dọa tôi bằng cách nói rằng sẽ ghi âm tôi. Tôi nói điều đó không thành vấn đề, vì nhờ vậy người khác cũng có thể nghe được thông điệp của tôi. Tôi tiếp tục hướng cuộc trò chuyện về nội dung chân tướng Đại Pháp.

Càng về sau, về cơ bản tôi đã từ bỏ ý định khuyên anh ta làm tam thoái mà tập trung giảng thêm nhiều nội dung chân tướng, để anh hiểu ĐCSTQ tà ác như thế nào. Trong quá trình, tôi mấy lần lấy bí danh khuyên anh thoái Đội, nhưng trong lòng cũng không có mong đợi hay hy vọng gì.

Tôi nói: “Đây là lần cuối cùng tôi hỏi anh, tôi có thể lấy bí danh này giúp anh thoái Đội để đảm bảo bình an được không?” Cuối cùng, anh ta nói: “Đảm bảo bình an thì cũng được!”

Về sau tôi mấy lần nhắc là đã giúp anh ta thoái Đội rồi, anh ta cũng không có phản đối gì. Cuộc gọi này đã kéo dài một tiếng rưỡi. Một vài lần tôi định kết thúc cuộc trò chuyện và nói lời tạm biệt, nhưng anh ta không muốn tôi dập máy. Cuối cùng, chúng tôi [nói chuyện] như những người bạn cũ của nhau.

Ngày hôm sau, tôi chia sẻ câu chuyện của mình với một học viên khác, học viên đó nhận xét rằng chính phần biết của người đàn ông này đã cầu xin tôi cứu anh.

Tôi đã xem cuộc điện thoại này như một bài khảo nghiệm tâm tranh đấu và trong suốt quá trình, tôi đã rất bình tĩnh. Dù anh ta có chửi mắng tôi ghê gớm như thế nào, tôi cũng không nổi lên bất kỳ tiêu cực nào. Đối với những nhận xét tích cực của anh về ĐCSTQ, tôi cũng không tranh luận.

Tôi đã trình bày chân tướng, sau đó lập luận với anh ta. Tôi cũng yêu cầu anh phải lý trí và dừng việc chửi mắng.

Sự biến đổi của anh ta từ đầu chí cuối là vô cùng lớn. Nó như thể là anh ta chỉ đơn giản là quên hết việc anh ta đã chửi mắng tôi trước đó như thế nào, như thể chiếc áo khoác đen nặng đã được cởi bỏ và chân ngã của anh ta đang nói chuyện với tôi.

Bằng việc gọi điện thoại trong hơn hai tháng, tôi đã thay đổi từ một người không biết làm thế nào để giảng chân tướng cho người Trung Quốc thành biết cách làm tốt việc đó.

Khi tôi đề cao một chút, Sư phụ Lý đã an bài những người có duyên đến gặp tôi. Tôi cũng trân quý những hỗ trợ của các học viên khác trong việc giúp tôi cải thiện ngôn từ và ngữ khí trong khi gọi điện, cũng hiểu được hàm nghĩa chân thực trong phản ứng của chúng sinh để tôi có thể không ngừng tự đề cao.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/27/411000.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/28/188480.html

Đăng ngày 22-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share