Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-08-2020] Thời khắc cuối cùng và quan trọng nhất để các đệ tử Đại Pháp cứu người đã đến. Đại dịch lan rộng trên khắp thế giới cùng nhiều thảm họa thiên nhiên đã xảy ra. Năm 2020 là một năm cực kỳ bất thường trong lịch sử.

Học viên tên Anh biết rõ không có đệ tử Đại Pháp nào sống ở vùng núi hẻo lánh lân cận nơi cô sinh sống, nên cô đã rất lo lắng và đi đến đó để phân phát tài liệu cứu người.

Cô Anh đã phát được khoảng 400 tờ rơi trong một ngôi làng miền núi. Khi chỉ còn lại 10 tờ thì một thanh niên cao to tiến tới túm lấy cánh tay cô nói: “Cô đang tuyên truyền về Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ báo cô cho cảnh sát.”

Cô ấy cười và bảo anh ta: “Này chàng trai trẻ, tôi đến ngôi làng này để phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp là một việc làm tốt. Cậu hãy xem cuốn tài liệu này đi. Chúng ta đều biết có rất nhiều người đã chết vì vi rút COVID-19. Lưu Bá Ôn đã để lại lời tiên tri rằng sau thời gian này sẽ còn có những thảm họa lớn hơn nữa tiếp tục xảy ra. Cậu hãy tiếp nhận chân tướng để giúp cậu thoát khỏi những thảm họa này”.

Sau đó có một chiếc xe cảnh sát tới. Rất đông người vây quanh cô ấy. Cô ấy nghĩ: “Thật hiếm khi có đông người dân tụ tập một chỗ để gặp gỡ đệ tử Đại Pháp. Đây quả thực là cơ hội tốt để giảng chân tướng cho họ”. Cô Anh giơ tay và hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Mọi người hãy lại đây và xem quyển sách nhỏ này đi, cuốn sách này sẽ giúp chúng ta tránh được thảm họa đại dịch và nhiều thảm họa khác. Mọi người sẽ được đắc cứu”.

Những người đứng xem rất ngạc nhiên nhưng vẫn im lặng. Trong lúc cô Anh nhiệt tình giới thiệu thì càng có nhiều người hơn đến và tập trung quanh cô ấy.

Khi cô Anh bị đưa đến đồn cảnh sát, cô ấy bị buộc phải ngồi trên ghế sắt, tay và chân bị còng vào ghế. Tám cảnh sát trẻ đến gặp cô. Họ có vẻ rất tò mò. Một số người bọn họ nói chuyện với thái độ khinh thường, nhưng số khác thì giở và xem các tài liệu giảng chân tướng.

Cảnh sát hỏi cô quê ở đâu. Cô ấy trả lời: “Tôi đến từ đâu không quan trọng. Điều quan trọng nhất là tôi giúp các anh được cứu”.

Cảnh sát chụp hình cô và phát hiện ra danh tính của cô. Họ biết cô đến từ một thị trấn khác và đã từng bị bắt giam vì phân phát tài liệu Đại Pháp.

Cô Anh kiên trì giảng chân tướng cho cảnh sát, nói với họ rằng đệ tử Đại Pháp đang cứu người bằng cách phân phát tài liệu giảng chân tướng. Cô khuyên họ nên đối xử tốt với đệ tử Đại Pháp và để cô ấy trở về nhà.

Một vài viên cảnh sát nói: “Hãy nhìn xem, tài liệu này nói với mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nó chính là chống lại ĐCSTQ.”

Cô Anh giải thích với họ về việc ĐCSTQ đã làm rất nhiều việc ác, đó là lý do mà Thiên thượng muốn diệt nó. Cô ấy nói với họ: “Nếu mọi người không thoái ĐCSTQ thì sẽ không tránh khỏi thảm họa trong tương lai”.

Một cảnh sát hỏi: “Nếu tôi tin vào Pháp Luân Đại Pháp, thì Pháp Luân Đại Pháp có trả lương cho tôi không?”

Cô ấy trả lời: “Tiền không quan trọng, điều quan trọng nhất là giữ được an toàn khi thảm họa đang tới gần. Hãy đối xử tốt với các đệ tử Đại Pháp, các anh sẽ được phúc báo. Sư phụ Lý đang cứu mọi người trên khắp thế giới. Tất cả các anh vẫn còn trẻ, nhưng nếu các anh đi theo Giang Trạch Dân (kẻ chủ mưu cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp) thì các anh sẽ phải trả giá bằng tính mạng”.

Cô Anh đề nghị được gặp lãnh đạo đồn cảnh sát. Cô ấy hỏi lại anh ta: “Anh có phải là lãnh đạo ở đây không? Vậy chúng ta hãy cùng nói chuyện nhé. Tôi đến đây để chia sẻ chân tướng với mọi người. Những người sống ở vùng núi không có cơ hội được nghe sự thật. Mục đích thực sự khiến tôi có mặt ở đây chính là giúp mọi người biết cách tốt nhất để tránh đại dịch. Anh trói tôi vào ghế sắt thì liệu đó có phải là cách anh đối xử với những vị khách từ xa đến không? Chúng tôi liều mạng đến đây để cứu người. Anh nên biết ơn về điều đó mới phải chứ”.

Một cảnh sát yêu cầu cô ký vào một mẫu đơn và cung cấp dấu vân tay. Nhưng cô Anh từ chối: “Việc tôi ký vào tờ giấy này không đem lại điều gì tốt đẹp cho anh cả. Nó là bằng chứng cho thấy anh đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không đồng ý ký”.

Đến chiều hôm đó, cảnh sát đã từ bỏ việc thẩm vấn cô Anh. Họ tuyên bố sẽ giam giữ cô ấy trong 12 ngày, nhưng đến 7 giờ tối hôm đó, một cảnh sát đến nói với cô: “Ngay bây giờ chị có thể trở về nhà”.

Thời điểm đó chưa có xe buýt công cộng ở các vùng núi. Trời sẩm tối, cô Anh phải thuê người chở về nhà. Trên đường đi cô ấy cũng giảng chân tướng cho người lái xe mô tô và một cặp vợ chồng khác, đồng thời giúp họ thoái xuất ĐCSTQ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/8/5/410055.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/24/187957.html

Đăng ngày 22-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share