Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 02-05-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 nhưng đã dừng lại từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc đàn áp vào năm 1999. Tôi tin theo những lời nói dối và tuyền truyền vu khống và đã viết bản cam kết từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Vào năm 2006, với sự giúp đỡ của các đồng tu khác, tôi đã quay trở lại tu luyện.
Quay trở lại với Đại Pháp
Với sự giúp đỡ của các đồng tu khác, tôi bắt đầu quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hay còn gọi là Pháp Luân Công vào năm 2006. Tôi đã viết một bài nghiêm chính thanh minh trên Minh Huệ Net rằng tôi sẽ tu luyện Đại Pháp tới cùng.
Tôi làm việc trong một cơ quan nhà nước với chức vụ phó Cục trưởng. Tôi thầm nói với Sư phụ Lý trong tâm: “Thưa Sư phụ, con đã mất quá nhiều thời gian quý báu trong tu luyện và phải nhanh chóng bắt kịp.”
Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi và giúp tôi ngộ được nhiều Pháp lý. Tôi nhận ra rằng Chân Thiện Nhẫn là Pháp của vũ trụ và các đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp cần làm tốt ba việc.
Đầu tiên, tôi phân phát tài liệu thông tin và đĩa CD về Đại Pháp ở hành làng của các tòa nhà dân cư, và khi nỗi sợ hãi của tôi đã giảm đi, tôi bắt đầu phân phát Cửu Bình Cộng sản Đảng cho những người thân và người quen của tôi.
Để có thể giảng chân tướng trực diện và tự tin trả lời các câu hỏi và giúp chúng sinh giảm bớt những thắc mắc của họ, tôi đã đọc hai cuốn sách cửu bình Cộng sản Đảng và Giải thể văn hóa đảng. Tôi cũng tham khảo các bài chia sẻ trên tuần báo Minh Huệ.
Sư phụ giảng:
“Không có cái Thiện của đệ tử Đại Pháp thì không phải người tu luyện; đệ tử Đại Pháp mà không có khả năng chứng thực Pháp thì không phải là đệ tử Đại Pháp.” (Bình “Uy nghiêm của Đại Pháp“, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Giúp đỡ bạn bè và gia đình
Tôi đi tới chỗ làm cũ để giải quyết một số vấn đề cá nhân và nói chuyện với đồng nghiệp cũ của tôi, nhưng tôi không dám đề cập với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công.
Tôi có một giấc mơ vào tối hôm đó trong khi tôi đang ngồi trên một chiếc xe bus với những hành khách khác. Chiếc xe bus dừng lại và tôi xuống xe. Khi tôi quay đầu nhìn lại thì chiếc xe bus đã bốc cháy. Tôi chạy đến chiếc xe và giải cứu từng người một. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi rằng cần phải nhanh chóng đi cứu người. Kể từ đó, tôi luôn luôn cố gắng tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng cho mọi người.
Tôi đến thăm một người bạn và mang theo cửu bình và sách Chuyển Pháp Luân. Chồng cô ấy là một bí thư đảng sắp nghỉ hưu. Sau khi nói chuyện một lúc, tôi nói với ông ấy: “Tôi đã bắt đầu tu luyện lại Pháp Luân Công. Pháp Luân Công đang bị bức hại. Vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn là bịa đặt. Đó là một sự lừa dối.”
Chồng cô ấy nói rằng ông ấy không có ấn tượng tốt về ĐCSTQ. Tôi nói với ông ấy hãy thoái xuất khỏi ĐCSTQ để có được một tương lai tốt đẹp và ghi nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” sẽ mang đến phúc lành cho ông.
Ông ấy đã chấp nhận những lời tôi nói và đồng ý thoái đảng.
Một vài ngày sau đó, chị gái tôi mời tôi và một người bạn của chị đến ăn tối. Trước đây tôi đã từng đưa sách Chuyển Pháp Luân cho chị gái đọc. Ngay khi tôi bước vào nhà, chị ấy nói: “Thật tuyệt vời, chị mới đọc một nửa cuốn Chuyển Pháp Luân em đưa cho chị. Một hôm khi chị đang dùng nồi áp suất, nó bị nổ và canh bắn hết lên người chị. Nhưng chị không hề bị bỏng chút nào.”
Tôi nói Sư phụ của Đại Pháp đã bảo hộ cho chị. Khi tôi nói với người bạn của chị tôi về Đại Pháp, cô ấy đã thoái đảng cho bản thân và chồng mình. Tôi đề nghị cô ấy giảng chân tướng cho chồng mình khi cô ấy về nhà và đưa cho cô một cuốn cửu bình và một tấm bùa hộ mệnh của Đại Pháp.
Mùa Thu năm đó, chồng tôi được mời đến dự sinh nhật của một người đồng nghiệp cũ. Tất cả các khách mời đều là nhân viên chính phủ. Ông ấy đề nghị tôi cùng đi. Tôi chuẩn bị tài liệu giảng chân tướng và sách cửu bình. Thức giấc vào sáng hôm sau tôi thấy chóng mặt và buồn nôn. Tôi nhận ra đó là cựu thế lực đang can nhiễu mình và cố gắng ngăn cản tôi trợ giúp Sư phụ thức tỉnh chúng sinh.
Tôi cầu xin Sư phụ: “Con phải đến dự bữa tiệc sinh nhật hôm nay”. Tôi phát chính niệm và học Pháp. Đến giờ đi tôi thấy mình đã ổn. Ngày hôm đó, 11 người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và tôi đã phân phát được rất nhiều tài liệu chân tướng và sách cửu bình.
Năm 2008 tôi tham gia hai buổi họp lớp và đã giúp hơn 30 người thoái đảng. Trước khi nghỉ hưu, tôi giúp khoảng mười hai người ở công ty thoái đảng và một vài người đã hỏi tôi sách cửu bình.
Giải quyết các vấn đề trong gia đình
Bố chồng tôi bị tai biến và phải nằm liệt giường. Mẹ chồng tôi sức khỏe rất yếu và phải uống thuốc quanh năm. Chồng tôi là một giám đốc, và ông ấy đã có quan hệ ngoại tình. Ông ấy thường bỏ nhà đi vào ban đêm mà không nói một lời và thỉnh thoảng cả đêm không về nhà.
Chồng tôi không lo toan tài chính cho gia đình, vì thế tất cả gánh nặng đè lên vai tôi. Đầu tiên, tôi cảm thấy rất buồn và bất công và không muốn làm điều đó. Nhưng sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi bắt đầu dừng cãi nhau với chồng mình và quan tâm chu đáo tới bố mẹ chồng và vun vén cho gia đình.
Cháu ngoại tôi sinh năm 2008. Vì để không làm ảnh hưởng tới việc tu luyện của tôi, con trai tôi đã thuê một người trông trẻ. Tôi học Pháp nhóm với các đồng tu khác 3 ngày một tuần và vào buổi chiều tôi ra ngoài phân phát tài liệu Đại Pháp và giảng chân tướng những khi có thể. Nhà của con trai tôi ở gần nhà tôi. Con dâu tôi quay trở lại làm việc khi hết kỳ nghỉ thai sản, người trông trẻ và cháu bé ở nhà tôi và tôi chăm sóc cháu bé vào buổi tối.
Khi cháu gái tôi chưa đến một tuổi, con trai và con dâu tôi ly hôn. Cháu gái ở với con trai tôi. Sự đổ vỡ bất ngờ của các con khiến tôi khóc ròng trong vài ngày, nó giống như bầu trời sụp đổ vậy. Đầu óc tôi chỉ xoay quanh đứa cháu, tôi không thể tĩnh tâm xuống để học Pháp và luyện các bài công pháp.
Tôi ghét con trai tôi vì nó đã không chăm lo tới gia đình và sợ rằng cháu gái sẽ trở thành gánh nặng cho tôi và ảnh hưởng tới việc tu luyện của mình. Chấp trước của tôi vào oán hận và lợi ích cá nhân càng lớn dần.
Một đồng tu nói với tôi: “Chị bị ảnh hưởng lớn bởi cháu gái chị. Hãy buông bỏ và đến học Pháp nhóm.”
Tôi nghe theo lời khuyên đó và sau vài ngày học Pháp nhóm, tâm trí tôi đã minh bạch hơn. Tôi nhận ra rằng, là một người tu luyện, không có điều gì xảy ra ngẫu nhiên, và tôi nên để mọi việc tùy kỳ tự nhiên.
Tôi đã tạo một thói quen cho mình. Buổi sáng, tôi tham gia học Pháp nhóm, buổi chiều, tôi ra ngoài với các đồng tu giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và buổi tối, nếu ai đó ở nhà thì tôi xuống nhà kho học Pháp và phát chinh niệm. Nếu không có ai ở nhà, cháu gái tôi và tôi sẽ nghe các bài giảng của Sư phụ và tôi sẽ mở bài Phổ độ cho cháu nghe và chúng tôi cùng xem đĩa DVD về Pháp Luân Đại Pháp.
Bất kể mệt mỏi ra sao tôi vẫn học Pháp và nhẩm liên tục các bải thơ của Sư phụ.
Tâm tính của tôi đã nhanh chóng được đề cao, và tôi không còn oán hận chồng mình và con trai mình nữa. Họ cũng không còn tức giận đối với tôi. Tôi chuẩn bị đồ ăn ngon cho họ. Nhân tình của chồng tôi cũng tới nhà tôi, tôi buông bỏ tâm ghen tỵ và đối xử tốt với cô ấy, nói với cô ấy về Đại Pháp và giúp cô thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Cháu gái tôi đã hỏi tôi: “Bà ơi sao bà lại quá tốt với cô ấy như thế ?”
“Chúng ta cần thức tỉnh lương tri của cô ấy”, tôi đáp.
Đối mặt với thử thách bằng chính niệm
Khi giảng chân tướng trực diện về Đại Pháp, đôi khi tôi gặp những người chửi rủa, đánh đập, phỉ nhổ vào tôi. Một người thậm chí còn dọa bắn tôi. Nhưng tôi đã có thể giữ bình tĩnh, hướng nội, và phát chính niệm.
Đầu năm 2017, một đồng tu và tôi nói chuyện với một người trẻ tuổi và đưa cho anh ấy phần mềm vượt tường lửa.
Sau đó, khi chúng tôi đi tiếp, một chiếc xe cảnh sát đi tới và hai sỹ quan cảnh sát lôi chúng tôi lên xe. Người thanh niên trẻ tuổi mà chúng tôi gặp đang ngồi bên trong. Bạn đồng tu và tôi nhìn nhau, nghĩa là chúng tôi cần phải phát chính niệm.
Tại sở cảnh sát, một sỹ quan cao to đấm vào miệng tôi, lôi tôi vào một căn phòng và còng tay tôi vào ghế. Tôi không sợ hãi và cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm giúp tôi để loại bỏ các nhân tố của cựu thế lực đang khống chế viên sỹ quan và không cho phép tà ác thao túng anh ta phạm tội thêm với Đại Pháp.
Viên sỹ quan tìm trong túi của tôi, trong đó có vài tờ tiền in thông điệp về Pháp Luân Công, phần mềm chống kiểm duyệt, và đĩa CD giảng chân tướng. Họ đặt chúng lên bàn và nói: “Đây là bằng chứng chúng tôi cần. Nói tên của bà ra!”.
Tôi không nói một lời nào và chỉ phát chính niệm. Anh ấy rời đi và đến gặp người đồng tu kia. Hai người thanh niên trẻ đến phòng tôi. Tôi nói với họ về Đại Pháp và hỏi họ về tên của viên cảnh sát đã rời đi. Họ nói viên cảnh sát họ Cao và là phó cục trưởng.
Hai giờ sau, cảnh sát Cao quay lại và kéo tôi tới một phòng khác, và khóa tôi vào một cái lồng cùng một người bị bệnh lao, tôi nghĩ bệnh lao không có liên quan gì đến mình và tôi phát chính niệm và nhẩm Pháp.
Tôi không ngừng nhẩm Luận Ngữ và bài thơ “Chính Niệm“ của Sư phụ.
“Kích phong điện xiết thượng cửu tiêu
Lôi đình vạn quân tỷ thiên cao
Hoành tảo khung vũ vô tận xứ
Bại loại dị vật nhất tính tiêu” (Chính niệm, Hồng Ngâm IV)
Tôi cảm nhận Sư phụ đang ở bên cạnh mình và tôi không sợ bất cứ điều gì. Sau hơn hai tiếng đồng hồ, viên sỹ quan cảnh sát cao to đưa tôi tới một phòng giam khác. Anh ấy có thái độ thoải mái hơn rất nhiều.
Anh ấy hỏi tên của tôi. Thay vì trả lời tôi nói: “Để tôi đọc Pháp cho anh nghe”. Tôi bắt đầu đọc “Luận Ngữ”. Anh ấy gọi hai cảnh sát trẻ tới cởi còng khóa tay cho tôi. Chúng tôi được thả ra vào tối hôm đó.
Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại đã chỉ dẫn và bảo hộ con, và cảm ơn các đồng tu vì sự phó xuất của mọi người.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/2/实实在在修心-争分夺秒救人-404586.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/8/186669.html
Đăng ngày 23-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.