Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ tại tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-11-2020] Cô Thai Huệ, một người dân huyện Mãnh Lạp, tỉnh Vân Nam bị bắt vào ngày 4 tháng 9 năm 2019 và bị kết án một năm tù vào ngày 22 tháng 7 năm 2020, vì từ chối từ bỏ đức tin của mình vào Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả thân lẫn tâm cổ xưa đã bị chính quyền Cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.

Dưới đây là lời kể của cô về cuộc bức hại mà cô phải chịu đựng trong năm qua.

Bắt giữ và lục soát nhà

Vào khoảng trưa ngày 4 tháng 9 năm 2019, khi tôi đang ở nhà với mẹ và hai học viên Pháp Luân Công khác thì cảnh sát bất ngờ gõ cửa. Ngay khi tôi mở cửa, bốn sĩ quan cảnh sát đã ập vào trong nhà.

Một viên cảnh sát nam trung niên trông giống như cảnh sát trưởng hỏi tôi: “Có phải cô đã đóng cửa hiệu giày?”

Tôi trả lời:“Trạng thái tinh thần của mẹ tôi không ổn định. Bà thường bị lạc khi ra ngoài. Phải có người ở đó để chăm sóc bà. Vì vậy, tôi đã đóng cửa cửa hàng của mình”.

Tôi đã có một cửa hàng trong khu phố. Nhưng tôi đã chuyển nhượng nó được hơn 1 năm. Tôi không hiểu bằng cách nào họ biết về cửa hàng của tôi.

Khi chúng tôi đang nói chuyện, một nhân viên đi vòng quanh nhà và chụp ảnh nhà tôi. Tôi đã cố gắng ngăn anh ta lại, nhưng viên cảnh sát trưởng đó nói: “Chúng tôi đến từ Đồn Công an Cúc Hoa. Chúng tôi có lệnh khám xét. Cô có muốn ký nhận không?”

Trước khi tôi trả lời ông ta đã tự nói với chính mình: “Tôi biết là cô sẽ không.”

Năm viên cảnh sát khác đến và khám xét nhà tôi. Khi tôi cố gắng ngăn họ vào phòng ngủ của mình, một nhân viên đã đẩy tôi sang một bên. Sau đó, tôi đi lấy ví, vì điện thoại của tôi ở trong đó, nhưng cảnh sát trưởng đã giật ví của tôi và không cho phép tôi gọi điện.

Không ai trong số những nhân viên này mặc đồng phục cảnh sát hoặc xuất trình giấy tờ tùy thân của họ. Mẹ tôi đã vô cùng sợ hãi và không biết phải làm gì. Tôi đã cảnh báo họ: “Các ông không được làm mẹ tôi sợ hãi.”

Cảnh sát trưởng nói với tôi: “Nếu cô không muốn chúng tôi làm ảnh hưởng đến mẹ cô, tốt hơn là cô nên ở yên đó và đừng di chuyển.”

Tôi ngồi trên ghế sô pha cạnh mẹ. Họ đã chụp ảnh tôi.

Họ khám xét nhà tôi trong hơn một giờ và không cho tôi xem danh sách các đồ vật bị tịch thu. Hai máy tính xách tay của tôi và máy nghe nhạc của mẹ tôi đã bị lấy mất.

Hai học viên đang ở nhà tôi cũng bị bắt và bị giam trong một ngày. Khi cảnh sát cố gắng đưa tôi đi, mẹ tôi đã theo tôi ra cửa. Trái tim tôi như tan vỡ khi nhìn thấy đôi mắt của bà, trông thật cô đơn và bất lực. Tôi không dám nhìn bà lần nữa vì sợ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Tôi nói với cảnh sát: “Tôi sẽ kiện các ông nếu có bất cứ điều gì xảy ra với mẹ tôi.”

Sau khi cha tôi qua đời vào tháng 8 năm 2013 vì cuộc bức hại, mẹ tôi đã bị suy sụp tinh thần. Kể từ đó, bà sống với tôi và dựa vào tôi để có thể chăm sóc bà. Việc tôi bị bắt và bỏ tù đã giáng thêm một đòn nặng nữa vào bà.

Khi chúng tôi đi xuống cầu thang, tôi lớn tiếng hỏi vị cảnh sát trưởng đó tại sao họ lại bắt tôi. Ông ta nói với tôi: “Cô có thể hạ giọng xuống được không?”

“Ông sợ cái gì? Tại sao tôi phải hạ giọng?” Tôi hỏi.

Ông ta không tiếp tục cuộc trò chuyện nhưng nói rằng ông ta sẽ nói chuyện với tôi tại đồn công an.

Lúc đó khoảng 2 giờ chiều khi chúng tôi đến đồn công an. Bốn sĩ quan đã cưỡng chế lấy dấu vân tay của tôi. Họ không cung cấp thức ăn cho tôi cho đến tận khi tôi bị đưa đến Trại tạm giam thành phố Côn Minh lúc 4 giờ chiều vào ngày hôm sau.

Kết án phi pháp

Tôi bị giam giữ tại trại tạm giam thành phố Côn Minh hơn mười tháng. Vì đại dịch virus corona, Tòa án quận Ngũ Hoa đã hoãn phiên xét xử của tôi cho đến tháng 7 năm 2020. Tôi đã tham dự phiên xét xử trực tuyến tại trại tạm giam. Thiết bị âm thanh rất kém và tôi hoàn toàn không nghe được những gì thẩm phán và công tố viên nói. Tôi đã phàn nàn hai lần về điều đó, nhưng vô ích. Thẩm phán nhanh chóng hoãn phiên xét xử sau mười phút, thậm chí không cho luật sư của tôi cơ hội được bào chữa.

Tôi đã viết một lá thư khiếu nại sau phiên xét xử và nhờ lính canh Tiêu gửi qua đường bưu điện cho tôi. Tiêu nói rằng thẩm phán chỉ hoãn phiên xét xử và ông ta có thể sẽ có một buổi xét xử khác. Tiêu cảnh báo rằng điều đó có thể không tốt cho tôi nếu tôi gửi thư khiếu nại ngay bây giờ. Tôi đã nghe cô ấy và từ bỏ việc khiếu nại.

Nhưng vài ngày sau, tôi nhận được một lá thư từ tòa án cho biết rằng họ sẽ không tổ chức bất kỳ phiên xét xử nào nữa và thẩm phán sẽ công bố phán quyết trong vài ngày tới.

Trong suốt một năm bị giam giữ, cảnh sát đã đến thẩm vấn tôi nhiều lần. Mỗi lần họ đến, tôi chỉ nói với họ rằng Pháp Luân Công là tốt và việc họ bức hại đức tin của tôi là sai. Tôi chưa bao giờ ký vào bất kỳ biên bản thẩm vấn nào.

Vào ngày trước khi tôi được trả tự do, lính canh yêu cầu tôi ký vào thông báo trả tự do. Tôi cũng từ chối và nói với họ: “Tôi chưa bao giờ vi phạm bất kỳ điều luật nào.”

Các lính canh cố gắng dọa rằng họ sẽ không thả tôi ra nếu tôi không chịu ký vào biên bản. Khi chị gái tôi đến để đưa tôi về nhà, một người lính canh đã yêu cầu cô ấy ký vào biên bản cho tôi. Sau đó, tôi đã được trả tự do.

Khi trở về nhà, chị gái nói với tôi rằng sức khỏe của mẹ bị giảm sút nhanh chóng trong năm qua. Trước đây, bà vẫn có thể tự lo được các hoạt động cơ bản hàng ngày, nhưng hiện tại, bà hoàn toàn mất khả năng và không thể tự ăn uống. Chị hai của tôi phải nghỉ hưu sớm để có thể chăm sóc mẹ.

Vào ngày được trả tự do, tôi cũng đã đến Đồn Công an Cúc Hoa và yêu cầu cảnh sát trả lại máy tính và máy in của tôi. Tôi được dẫn đến Đội An ninh Nội địa quận Quan Độ. Khi tôi đến đó, tôi nhìn thấy người đã bắt tôi. Tôi đã từng hỏi tên của anh ta vào ngày bị bắt, và anh ta trả lời: “Cô không cần phải biết.” Lần này, anh ta vẫn không chịu cho tôi biết tên của mình. Sau khi tôi hỏi xung quanh, tôi biết tên anh ta là Khương Ngân Quang.

Khi tôi yêu cầu anh ta trả lại vật dụng cá nhân của tôi, anh ta đe dọa sẽ sách nhiễu tôi và chấm dứt hợp đồng thuê căn hộ của tôi do chính quyền sở hữu.

Tôi đã gửi đơn đề nghị xem xét lại vụ việc của mình lên Tòa án Trung cấp thành phố Côn Minh. Tôi cũng đã gửi đơn khiếu nại lên Phòng khiếu nại địa phương nhưng được thông báo rằng không có ích gì khi gửi đơn khiếu nại đến họ. Họ nói rằng cảnh sát không phải trả lại đồ đạc cá nhân của tôi và tòa án cũng không can thiệp vào việc này. Vì vậy, khiếu nại của tôi sẽ chẳng đi đến đâu.

Tôi đã viết một lá thư khiếu nại khác đối với cảnh sát và nộp cho Viện Kiểm sát thành phố Côn Minh. Tuy nhiên họ đã từ chối nhận vì tôi là một học viên Pháp Luân Công.

Bài liên quan:

Cha qua đời, mẹ mất trí nhớ và các con gái bị bắt và bỏ tù – Tất cả vì từ chối từ bỏ đức tin.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/26/415607.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/10/188693.html

Đăng ngày 20-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share