[MINH HUỆ 03-09-2020] Từ một hài nhi, đến một đứa trẻ chập chững tập đi, rồi thành một thanh niên và một người trưởng thành—những giai đoạn này của một đời người thể hiện hoàn hảo những gì tôi đã trải qua trên hành trình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm qua.

Từ một học viên mới đầy hào hứng trở thành một người tu luyện trưởng thành vững vàng như tôi ngày hôm nay, cuộc hành trình này đong đầy những nỗi đau ngày càng lớn cũng như niềm vui và thành tựu. Tất cả những thử thách và đau đớn đã được Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) chuyển thành uy đức. Tôi không thể kể xiết về trải nghiệm được đắm mình trong từ bi vĩ đại của Sư phụ.

Bệnh tật hậu sản

Tôi đã có một cuộc sống hoàn hảo khiến mọi người xung quanh phải ghen tị. Tôi là một đứa trẻ ưa nhìn, là học sinh đạt loại A, được các bạn trong lớp yêu mến và luôn được giáo viên yêu quý. Cha mẹ tôi yêu thương tôi và chu cấp cho tôi mọi thứ tôi cần. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi trở thành giáo viên và dạy tiếng Trung ở trường trung học. Chẳng bao lâu tôi gặp chồng-chúng tôi kết hôn và lập gia đình.

Tuy nhiên, cuộc sống mà tôi từng có đã thay đổi chỉ một đêm sau khi tôi sinh con gái. Sau khi sinh con, tôi bị sốt liên tục, đau thắt lưng, chân tay yếu nhược. Theo chẩn đoán, các vấn đề về phổi và tim có vẻ không nghiêm trọng vào thời điểm đó, nhưng chúng gây ra rất nhiều đau đớn và lo lắng.

Thời gian trôi qua, các triệu chứng của tôi trở nên tồi tệ hơn. Ngoài ra, tôi bắt đầu bị đau đầu, khó thở và nhịp tim không đều. Tôi đã phải nghỉ làm. Tôi đã thử nhiều phương pháp điều trị, nhưng dùng và tiêm thuốc cũng không ích gì. Các triệu chứng của tôi tiếp tục tồi tệ hơn đến mức tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi đã phải chịu đựng từng giây mỗi ngày. Tôi kết thúc sự nghiệp giảng dạy của mình và nộp đơn xin nghỉ hưu.

Chồng tôi và những người thân khác đã đưa tôi đến những bệnh viện tốt nhất trong nước. Tôi đã trải qua nhiều đợt khám và kiểm tra, cố gắng tìm ra nguyên nhân gốc rễ gây ra căn bệnh của mình. Chẳng bao lâu sau, tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi đã di căn ở thùy trái. Tôi cũng bị viêm cơ tim, nhịp tim nhanh và suy nhược thần kinh.

Tin tức đến như một cú sốc cho tất cả mọi người. Chúng tôi không thể tin đó là sự thật và không muốn bỏ cuộc. Tôi và gia đình còn đi xa hơn đến các bệnh viện khác để tìm những ý kiến chẩn đoán khác. Chúng tôi đã đến gặp cả bác sỹ Trung y và Tây y và họ đều có cùng chẩn đoán. Vì không có thuốc đặc trị nên tôi đã bị y học hiện đại kết án tử hình.

Nhưng tôi muốn sống và chưa sẵn sàng bỏ cuộc. Chồng tôi nhất quyết yêu cầu tôi phải nhập viện và điều trị. Chi phí y tế của tôi rất lớn và chẳng bao lâu tiền tiết kiệm của chúng tôi đã cạn kiệt. Tuy nhiên, tình trạng của tôi ngày một tệ hơn. Chồng tôi nói: “Ngay cả khi phải bán hết đồ đạc và vay tiền, chúng ta vẫn phải tiếp tục điều trị.” Nhưng tôi không thể để gia đình mình bị khánh kiệt và mất tất cả những gì chúng tôi có—cuối cùng thì tôi vẫn có thể sẽ chết và để lại gia đình tôi nợ nần chồng chất. Để giảm chi phí, tôi đã về nhà điều trị ngoại trú. Tôi đã uống và tiêm thuốc. Sau một thời gian, mông của tôi cứng như đá vì các mũi tiêm. Tôi đau đến mức không thể ngồi hoặc đi lại được. Tôi bắt đầu gặp khó khăn trong việc chăm sóc bản thân. Ban đầu mẹ chồng tôi đến giúp nhưng ngay sau đó phát hiện một người giúp là không đủ và mẹ tôi cũng đến.

Tôi hết hơi và phải nghỉ vài lần mới nói hết một câu. Áp lực lớn trong khoang ngực của tôi gây ra rất nhiều đau đớn. Lúc đầu cơn đau chỉ hướng về phía sau ngực, nhưng dần dần nó di chuyển về phía trung tâm, rồi ra phía trước cơ thể cho đến khi đau hết toàn bộ vùng ngực.

Cơn đau hành hạ khiến tôi thức trắng đêm. Cơn sốt nhẹ của tôi trở thành sốt cao. Tôi thậm chí không thể biết đệm điện của mình đang để ở nhiệt độ cao cho đến khi lưng tôi bị cháy xém. Tôi không ăn không ngủ được, không làm được gì ngoại trừ việc nằm ngửa và khóc suốt ngày. Khi tôi rơi vào trầm cảm, không khí gia đình hạnh phúc của tôi cũng tan biến.

Ngày nào chồng tôi cũng vào nói chuyện với tôi khi anh đi làm về và chỉ được vài câu lại quay đi lau nước mắt. Tôi chỉ mới ngoài 30 tuổi và đó lẽ ra phải là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời.

Thiên thư

Đúng lúc tôi từ bỏ tất cả hy vọng và chỉ đơn thuần là chờ đợi cuộc đời của mình chấm dứt, thì một phép màu đã xảy ra. Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó.

Đó là một ngày tháng Ba sau Tiết Nguyên Tiêu năm 1997. Một người bạn đại học đến thăm và mang cho tôi một cuốn sách. Tôi nói với cô ấy rằng tôi không muốn đọc sách—tôi khó thở, đau ngực, đau đầu và chóng mặt—chỉ là tôi không đủ khỏe để đọc sách. Tuy nhiên, cô say sưa nói về cuốn sách và nói rằng nó khác với bất kỳ cuốn sách nào khác trong lịch sử loài người, và rằng nó là một cuốn thiên thư. Tôi không tin cô ấy và thầm cười trong lòng. Nhưng, để lịch sự, tôi bảo cô ấy để lại cuốn sách, mặc dù tôi không có ý định đọc.

Màn đêm buông xuống và tất cả đều yên tĩnh. Trong khi những người khác đang ngủ, tôi nằm trên giường thao thức. Bị đau đớn dày vò, tôi không thể chợp mắt nổi. Tôi nghĩ về những gì bạn tôi nói và nghĩ về cuốn sách. Lạ thay, chỉ một suy nghĩ đó cũng mang đến một luồng nhiệt ấm áp chạy khắp cơ thể tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu và bình an đến thế. Với một cố gắng trong vô thức, tay tôi với lấy cuốn sách. Và tôi mở sách ra đầy tò mò và bắt đầu đọc.

Như thể mỗi chữ trong cuốn sách đang nói chuyện với tôi, tôi đã bị cuốn hút. Khi tôi đọc xong phần Luận ngữ, tôi nôn nóng đến ngay với bài giảng đầu tiên,

Sư phụ nói:

“Toàn thể xã hội nhân loại đều cùng trong một tầng này. Đã rớt đến bước này, đứng tại góc độ công năng mà xét, hoặc đứng tại góc độ các Đại Giác Giả mà xét, [thì] những thể sinh mệnh kia cần phải bị tiêu huỷ. Tuy nhiên các Đại Giác Giả đã xuất phát từ tâm từ bi mà cấp cho họ một cơ hội nữa; [các Đại Giác Giả] tạo nên một hoàn cảnh đặc thù, một không gian đặc thù như thế này. Tuy vậy các thể sinh mệnh tại không gian này khác xa các thể sinh mệnh tại tất cả không gian khác trong vũ trụ. Những thể sinh mệnh tại không gian này không thể nhìn thấy các thể sinh mệnh tại các không gian khác, và không thể nhìn thấy chân tướng của vũ trụ; bởi vậy ai [rớt xuống đây] đều tương đương với rơi vào [cõi] mê. Muốn hết bệnh, trừ nạn, tiêu nghiệp, thì những người này phải tu luyện, [phải] ‘phản bổn quy chân’ đó chính là điều mà các loại [môn pháp] tu luyện đều nhìn nhận. Con người phải phản bổn quy chân, đó mới là mục đích chân chính để làm người; do vậy một cá nhân hễ muốn tu luyện, thì được [xác] nhận là Phật tính đã xuất hiện. Niệm ấy trân quý nhất, vì vị ấy muốn phản bổn quy chân, muốn từ tầng của người thường mà nhảy ra.” (Bài giảng thứ nhất-Chuyển Pháp Luân)

“Thân thể con người không nên có bệnh; có bệnh là thuộc về trạng thái không đúng đắn; nó {trường năng lượng} có thể điều chỉnh lại trạng thái không đúng đắn này.” (Bài giảng thứ ba-Chuyển Pháp Luân)

Là vậy sao? Con người không nên có bệnh sao? Điều đó có nghĩa là tôi có thể sống? Mỗi chữ trong Chuyển Pháp Luân đang dội vào tâm tôi và lật đổ mọi quan niệm sống. Tôi không thể đặt Chuyển Pháp Luân xuống và tiếp tục đọc. Tôi quên đi thời gian và quên đi bệnh tật của mình-tôi đang ở trong một thế giới hoàn toàn khác.

Khi tôi nghe thấy ai đó dậy đi vệ sinh, tôi nhìn đồng hồ và nhận ra đã 3 giờ sáng. Tôi không muốn làm phiền người khác, vì vậy tôi miễn cưỡng đóng cuốn Chuyển Pháp Luân và tắt đèn. Tôi nằm trên giường vẫn tỉnh táo, và tâm trí tôi đang chạy đua với hàng triệu ý nghĩ. Tôi rất phấn khích và hạnh phúc mà không biết chính xác tại sao.

Ngay khi tia nắng đầu tiên xuất hiện ở đường chân trời, tôi cầm lấy cuốn Chuyển Pháp Luân và đọc hết cuốn sách. Chuyển Pháp Luân thổi luồng sinh khí vào tâm trí và cơ thể đang hấp hối của tôi. Tôi cảm thấy được như được cấp lại sinh khí và tràn đầy năng lượng.

Hồi phục sức khỏe

Tôi không thể kìm được sự phấn khích và vui sướng của mình. Tôi đạp xe đến nhà bạn mình mặc cho gia đình phản đối. Ngay khi cô ấy nhìn thấy tôi, mắt cô ấy sáng lên, “Cậu đã bình phục chưa? Tuyệt quá!” Tôi trả lại cuốn Chuyển Pháp Luân cho cô ấy, “Mình đã đọc toàn bộ cuốn sách và mình đã khỏi bệnh. Thật là không thể tin được.”

Cô ấy nói với tôi, “Nhưng còn nhiều hơn thế. Còn năm bài công pháp nữa.” Tôi đã rất vui khi nghe điều đó. Tôi đã tập luyện các môn khí công khác với cha mình và tin vào khả năng chữa bệnh khỏe người lạ thường của khí công. Tôi nóng lòng muốn học các bài công pháp. Bạn tôi là người mới và không biết rõ về các bài công pháp, Vì vậy, cô ấy đã đưa tôi đến nhà của một học viên lâu năm. Người học viên rất kiên nhẫn và chỉ đi chỉ lại cho chúng tôi các động tác cho đến khi chúng tôi học xong.

Tôi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi đạp xe như thể ai đó đang đẩy tôi và toàn bộ cơ thể tôi nhẹ bẫng. Cuối cùng tôi đã biết cảm giác khỏe mạnh là như thế nào.

Khoảng trưa ngày hôm sau, tôi ngồi trên giường dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Đột nhiên tôi nhìn thấy một thứ tròn trịa xinh đẹp lấp lánh ánh vàng đang trôi về phía tôi. Tôi đã rất ngạc nhiên, “Nó là gì?” Sau đó, tôi nhớ ra, “Pháp Luân! (bánh xe pháp) Đó là một Pháp Luân!” Nó đẹp một cách lạ thường.

Pháp Luân xoay tròn và tỏa ra ánh vàng kim tuyệt đẹp. Nó tiến về phía tôi một cách chậm rãi và dừng lại ngay trước mặt tôi. Tôi mở to mắt và như bị mê hoặc — tôi có thể thấy Thái Cực và các chữ vạn bên trong Pháp Luân đang tự quay. Thật không thể tin được. Trong tích tắc, Pháp Luân đã đi vào ngực tôi. Tôi bị sốc và ngồi thẳng lưng. Thật không thể tin được.

Tôi càng tin chắc hơn vào huyền năng của Đại Pháp. Những ngày sau đó, tôi dành nhiều thời gian để luyện công và luyện năm bài công pháp vài lần mỗi ngày. Sau khi con gái tôi đi ngủ, và trong khi chồng tôi xem ti vi (TV) trong phòng khách một đêm, tôi ngồi trên giường và đả tọa. Ngay sau khi tôi ngồi xuống, tôi cảm thấy như thể bàn tay của tôi biến mất, rồi cánh tay của tôi biến mất, sau đó tôi không thể biết được chân của mình đã đi đâu. Dần dần toàn bộ cơ thể tôi không còn nữa, ngoại trừ đầu não. Tôi thấy sợ-toàn bộ cơ thể tôi biến mất và tôi không thể cử động. Phải làm gì nhỉ? Sau đó ngay cả đầu của tôi cũng biến mất, chỉ còn lại một chút ý thức. Tôi nhận thức được và có thể nghe thấy âm thanh của TV trong phòng khách.

Lúc ban đầu, tôi bị cuốn hút bởi các bài công pháp mà không chú trọng nhiều đến việc học Pháp. Ngay cả khi đó, tôi đã bình phục khỏi mọi bệnh tật và được ban cho một cuộc sống mới. Hai tháng sau, tôi xin quay lại làm việc.

Nâng cao phẩm chất đạo đức

Với sự giúp đỡ của đồng tu, tôi dần dần hiểu ra tầm quan trọng của việc học Pháp. Tôi nhận được một bản Chuyển Pháp Luân và các sách Đại Pháp khác và đọc chúng mỗi ngày. Thông qua việc không ngừng học Pháp, ban đầu tôi học được các nguyên tắc làm người, sau đó tôi ngộ ra các nguyên tắc làm người tu luyện. Tôi cũng dần hiểu được bệnh tật đến như thế nào. Thông qua việc học Pháp, tôi đã tìm thấy câu trả lời cho nhiều thắc mắc trong cuộc sống.

Sau khi đột phá qua tầng thứ chữa bệnh khỏe người, tôi bắt đầu thực sự tu luyện. Tôi đã cố gắng áp dụng nguyên lý vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn trong việc đối xử với người khác và giải quyết mọi việc trong cuộc sống hàng ngày của mình. Tôi học Pháp mỗi ngày và cố gắng sống theo tiêu chuẩn của Pháp. Không chỉ sức khỏe của tôi được cải thiện mà toàn bộ nhân sinh quan của tôi cũng thay đổi.

Tôi thường nghĩ đến bản thân mình trước trong bất cứ điều gì tôi làm, và khá ích kỷ. Tôi đã thay đổi sau khi tu luyện trong Đại Pháp và bây giờ tôi luôn cân nhắc đến người khác trước. Tôi đã cố gắng đối xử tốt với người khác bởi vì Sư phụ đã nói,

“từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã.” (Vô lậu, Tinh tấn Yếu chỉ)

Tôi thực sự cảm thấy rằng cơ thể và tâm trí của tôi liên tục được thanh lọc và nâng cao trong Đại Pháp.

Chồng tôi có lần say xỉn và khi về đến nhà, anh ấy la lối và chửi bới tôi vô cớ. Tôi nhớ những gì Sư phụ đã giảng:

“… đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội ở Sydney)

Tôi quyết định giữ vững tâm tính của mình và không cãi nhau với anh ấy. Dù anh có la mắng, chửi bới thế nào, tôi vẫn bình tĩnh và không hề động tâm. Sau đó, anh bắt đầu đánh tôi. Tôi đã không phản ứng lại và điều đó khiến anh tức giận, “Tại sao cô vẫn chưa đánh lại tôi?” Những nắm đấm rắn chắc của anh ấy bổ vào mặt và đầu tôi như mưa và ngày càng mạnh hơn cho đến khi anh ấy phải dừng lại và lấy hơi. Mặc dù tôi không đánh trả hay nói bất cứ điều gì trong suốt thời gian đó, nhưng tôi cảm thấy rất đau lòng vì anh ấy quá vô lý và bạo lực. Tôi cầu xin Sư phụ giúp khi tôi leo lên giường.

Lúc tôi nằm xuống, một điều kỳ diệu đã xảy ra-tôi cảm thấy Pháp Luân đang quay. Tôi cảm nhận được Pháp Luân quay nhanh ở bụng dưới của mình, và tôi cảm thấy vô cùng cảm kích. Đó là sự khích lệ từ Sư phụ vì tôi đã giữ vững được tâm tính của mình.

Kể từ ngày đó, tôi có thể cảm nhận được sự xoay chuyển của Pháp Luân cho dù tôi ở đâu, đặc biệt là khi tôi bình tĩnh và tĩnh lặng, chẳng hạn như khi ăn, ngủ, ngồi trước bàn và làm việc. Tôi thậm chí còn trở nên tinh tấn hơn và luôn vui vẻ giúp đỡ người khác.

Hồng Pháp

Tôi tham gia một nhóm học Pháp ở địa phương mà tối nào cũng học cùng nhau. Mỗi sáng, tôi đạp xe đến điểm luyện công để luyện công với các học viên khác trước khi đi làm. Vào cuối tuần, chúng tôi tổ chức các sự kiện để hồng Pháp và tổ chức các buổi chia sẻ thể ngộ.

Đắm mình trong từ bi của Sư phụ, tôi sống rất có mục đích Tôi truyền tải sự mỹ diệu của Đại Pháp cho bạn bè và gia đình, bạn cùng lớp và đồng nghiệp, hàng xóm và người dân quê tôi. Số người tu luyện Đại Pháp tăng lên mỗi tuần tại địa phương cũng như trên toàn quốc.

Để thuận tiện cho các đồng tu và bản thân tôi, sau khi nhận được “sự đồng ý” từ gia đình, tôi đã thành lập một nhóm học Pháp tại nhà của tôi và một điểm luyện công gần đó. Chúng tôi gặp nhau mỗi tối tại nhà tôi để học Pháp và mỗi sáng, tôi gần như luôn là người đầu tiên mang loa đài đến điểm luyện công. Việc học Pháp và luyện công đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi đến nỗi tôi làm việc đó hàng ngày mà không cần suy nghĩ, một cách tự nhiên và thiết yếu như ăn uống vậy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/3/408807.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/10/7/187714.html

Đăng ngày 09-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share